Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái, //d hiện tại còn không phải lúc phát tình! Quản tốt mày đi, trước giải quyết chính sự đã, chính sự!
Hoàng Phủ Bạc Ái mím môi mỏng cọ sát khẽ cắn, lại hút ngược một ngụm khí lạnh, mắt sâu rút đi màu đỏ gắt gao trừng mắt nhìn Thịnh Vị Ương, quát,
“Cô nhóc ngu ngốc, anh nói rồi, anh sẽ không buông tay!”
……
Thịnh Vị Ương ngẩn ra, chớp chớp mắt, mặt viết đầy chữ to rõ ràng cô không nghe.
Hoàng Phủ Bạc Ái trừng mắt càng thêm xem thường nhìn cô, mười ngón nắm chặt giương lên, để ở trước mắt của cô, gằn từng chữ một, lạnh giọng như ma,
“Thịnh Vị Ương, em nghe kỹ cho tôi, cho dù em vẫn thích người đàn ông khác, đời này đến chết em cũng là người phụ nữ của Hoàng Phủ Bạc Ái anh, em mơ tưởng……”
“Vân vân,” Thịnh Vị Ương trực tiếp nâng một cái móng vuốt khác che ở ngoài miệng anh, mắt hoang mang lóe lên, càng thêm nghi hoặc nhìn anh,
“Cái gì gọi là em vẫn thích người đàn ông khác?”
……
Chợt, sắc mặt tà mị của Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lẽo.
Đáy mắt kia nổi lên gió lốc hắc ám giống như giây tiếp theo liền sẽ tuôn trào ra, giọng nói lạnh lẽo tràn ra từ trong cổ họng,
“Bạn trai cũ kia của em.”
Sau khi nghe xong, trong lòng Thịnh Vị Ương cả kinh, bỗng chốc, tay nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống, đôi mắt sáng nhợt nhàn nhạt nhìn anh.
Bóng đêm càng sâu, gió biển thấu lạnh thổi rối loạn tóc ngắn của anh.
Anh bừa bãi không kềm chế được, cực kỳ cuồng ngạo, chỉ là, cô lại xem hiểu bi thương cực lực che dấu ở đáy mắt đen nhánh kia của anh.
Thấy Thịnh Vị Ương không nói chuyện, Hoàng Phủ Bạc Ái cho rằng cô là cam chịu.
Tâm sinh đau thật giống như đặt ở trên chảo dầu chiên nóng bỏng, phát ra tiếng vang "xèo xèo", giây tiếp theo liền đau đến nổ tung.
……
Chợt, sống lưng Hoàng Phủ Bạc Ái cứng đờ!
Đáy mắt lạnh ghê người đen đặc giống như không hòa tan được, mang theo một loại lực lượng hắc ám cực kỳ âm độc, gắt gao đè nén, lạnh giọng lẩm bẩm, càng thêm nắm chặt tay nhỏ của cô,
“Cô nhóc ngu ngốc, đời này em đều là của anh.
Anh sẽ không buông tha em, anh sẽ không……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...