Editor: May
Gan bàn tay Hoàng Phủ Bạc Ái căng thẳng, bắt lấy cánh tay Thịnh Vị Ương, tựa như vứt rác hung hăng ném ra ngoài, lực đạo lớn đến kinh người.
“Rầm” một tiếng!
Thịnh Vị Ương gần như là không có bất luận sức chống cự nào, cả người ngã thật mạnh trên mặt đất, đầu gối non mịn hung hăng đập một cái, trực tiếp đụng vào góc nhọn bàn trà.
Nháy mắt, một mảnh xanh tím, không ngừng sưng đỏ mở rộng ở trên mảnh da thịt tuyết trắng kia, nhìn đến có chút nhìn thấy ghê người.
Từ đầu đến cuối, Thịnh Vị Ương đều không có kêu đau.
Chỉ có môi cắn đến sắp tím đen kia, còn có ngọn tóc trên trán bị mồ hôi tẩm ướt, nói cho người đàn ông biết, cô rất đau, thật sự rất đau.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng xuy một tiếng, không có một tia thương hại, lại lần nữa cầm lấy di động, dán ở bên tai,
“Nhị tiểu thư nhà họ Thịnh---”
“Tôi ký!”
Thịnh Vị Ương quỳ gối bên chân Hoàng Phủ Bạc Ái, con ngươi điểm sơn tràn ngập ánh sáng phẫn nộ giận, gắt gao nhìn anh chằm chằm,
“Đưa bút cho tôi.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng xuy một tiếng, móc bút máy màu đen từ trong túi quần ra, ném ở trong lòng ngực của Thịnh Vị Ương.
Dùng phương thức đồng dạng, khinh thường ném khế ước hợp đồng lên trên mặt Thịnh Vị Ương, ở trong lòng vặn vẹo nghĩ. Nha! Lá gan người phụ nữ này nhất định là quá mập! Lại dám hất anh ra! Ông đây nhất định phải ném trở về!
Thịnh Vị Ương chịu đựng đau nhức, nâng cánh tay gần như chết lặng lên, cầm bút máy trong lòng ngực, sau đó ghé vào trên bàn trà, ký tên mình xuống bên ất ở góc dưới bên phải giấy khế ước.
“Thịnh Vị Ương”.
Trong nháy mắt đặt bút xuống, đầu ngón tay run lên, đau đớn giống như khoan tim.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái cầm lấy bút máy, ở trên khế ước hợp đồng Thịnh Vị Ương đã ký tên, nơi chỗ trống bên giáp, tuyệt bút vung lên, vô cùng tiêu sái không kềm chế được ký đại danh của mình xuống.
Di động cũng không có cắt đứt, vẫn luôn ở trong trạng thái đang trò chuyện, một chỗ khác, truyền đến giọng nam trung cung kính,
“Thiếu gia, còn muốn đưa tin không?”
Thịnh Vị Ương đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ hung tàn.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhắm mắt làm ngơ,
“Không được truyền ra bất luận tin tức gì.”
“Dạ, thiếu gia.”
Rốt cuộc cúp điện thoại, nam vệ sĩ ở một chỗ khác, vỗ bộ ngực thở ra một hơi thật dài, quay đầu vững vàng nhảy ra một câu với đồng bạn bên cạnh,
“Vừa rồi trong điện thoại có một cô gái mắng thiếu gia đê tiện vô sỉ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...