Editor: May
Bà thậm chí có thể tưởng tượng, dựa theo tính cách điên cuồng thô bạo như vậy của Hoàng Phủ Thí, nghĩ lầm Bạc Ái là Vân Nhược Vi sinh, Hoàng Phủ Thí sẽ đối đãi với đứa nhỏ này thế nào, nhất định muốn giết anh đi!
Còn có Vân Nhược Vi, cũng sẽ không đối xử tử tế với đứa bé của bà……
Thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi……
……
Ở một khắc Dạ Ngưng Yên ôm lấy anh, cả người Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng run lên!
Đó là lần đầu tiên trong hai mươi bốn năm qua, Hoàng Phủ Bạc Ái cảm nhận được liên hệ giữa mẹ con, là lần đầu tiên……
Hóa ra, mẹ anh, là yêu anh.
Chỉ là bà không cẩn thận đánh mất anh, bà không phải cố ý, không phải cố ý muốn vứt bỏ anh……
Dạ Ngưng Yên ôm Hoàng Phủ Bạc Ái, khóc đến bi thương muốn chết, khụt khịt đến giống như muốn ngất đi.
Năm đó, ân ân oán oán giữa bà và Hoàng Phủ Thí, không nên liên lụy đến đứa bé, không nên tổn hại đến Bạc Ái.
Hoàng Phủ Bạc Ái cứng đờ buông lỏng nắm tay, chậm rãi nâng lên, mang theo mới lạ, khẩn trương, còn có kích động, cũng ôm lại mẹ của anh.
Cổ họng nghẹn sáp động một cái, giọng nói nghẹn ngào càng thêm trầm thấp, lại rút đi hoang vu tịch mịch giống như chết kia,
“Đều đã qua, không sao nữa,…… Mẹ.”
……
Một chữ cuối cùng, gần như nhẹ đến không nghe thấy, chỉ là, ở trong không khí bi thương lã chã này, lại khiến mỗi người đều nghe được rõ ràng.
Nghe được Hoàng Phủ Bạc Ái gọi bà là mẹ, toàn thân Dạ Ngưng Yên gần như run rẩy, nước mắt trong mắt ào ạt rơi xuống.
Một bên, khuôn mặt Hoàng Phủ Thí cũng cảm động, nhìn đôi mẹ con rốt cuộc nhận nhau trước mắt, năm đó, nếu hết thảy hoang đường kia đều không có phát sinh, thật là tốt biết bao.
Ông, Yên nhi, còn có tiểu súc sinh, một nhà ba người, không đến mức phí thời gian năm tháng dài như vậy.
Hai mươi bốn năm, ông chưa bao giờ từng làm một người chồng tốt, càng không có làm được một người cha tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...