Editor: May
Dạ Ngưng Yên gật gật đầu, động tác cũng có chút trì hoãn, lông mi càng không thể khống chế chợt lóe,
“Đã lớn như vậy rồi, lớn lên thật soái, rất giống ba con lúc còn trẻ.”
Hoàng Phủ Bạc Ái chỉ cảm thấy cổ họng càng chua sáp, đáy mắt đen nhánh xẹt qua một chút đau xót, chợt, tràn ngập.
……
Bỗng chốc, mắt tiễn Dạ Ngưng Yên hạ xuống, chậm rãi nâng cánh tay lên,
“Bạc Ái, mẹ có thể ôm con một cái không?”
Âm rung mang theo đè nén không thôi, mang theo bi thống chờ mong nhất cắt nhất sâu thống nhất, còn có bất an của một vị mẫu thân thất lạc nhiều năm.
Ánh mắt Hoàng Phủ Bạc Ái đau xót! Buông nắm tay ra rồi lại gắt gao nắm lấy!
Anh rất muốn đáp ứng!
Đã từng, ôm ấp anh mong mỏi nhất, cái ôm mà anh nỗ lực rất lâu rất lâu đều không có nhận được……
Anh rất muốn nói, được, mẹ, người ôm con một chút.
Nhưng mà, anh không bao giờ là đứa bé vô tri năm đó, đã sớm qua cái tuổi làm nũng ở trong lòng ngực của mẹ.
Có vài lời, gắt gao nghẹn ở trong cổ họng, mặn sáp tanh ngọt, lại sinh sôi nói không được một chữ nên lời.
……
Mắt sâu đen nhánh của Hoàng Phủ Bạc Ái càng thêm nồng đậm, một mảnh bi thương không hòa tan được, sống lưng cao ngất, vẫn đứng không nhúc nhích, không tiến lên, cũng không lui về phía sau.
Có lẽ thật sự có cảm ứng mẹ con đi!
Nhìn ánh mắt cô đơn bi thương của Hoàng Phủ Bạc Ái, trong lòng Dạ Ngưng Yên, thủy triều đau lòng càng thêm tuôn ra điên cuồng.
Khóe mắt chợt ngưng đọng, hơi tiến lên, cực kỳ cẩn thận ôm lấy Hoàng Phủ Bạc Ái, giọng nói càng run rẩy đến lợi hại hơn,
“Thực xin lỗi, mẹ đánh mất con lâu như vậy, thực xin lỗi……”
Thật sự rất xin lỗi, nếu không phải năm đó bà cái gì cũng không nhớ rõ, sẽ không đến mức chính mình từng sinh đứa bé cũng không biết, sẽ không quên đi con trai của mình nhiều năm như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...