Tin tức vết thương Vương Nhược Nghiên tái phát, được Thịnh Chí Minh ôm trở lại phòng bệnh truyền tới, toàn bộ nhân viên y tế vội vàng chạy tới rồi tiến hành kiểm tra cho Vương Nhược Nghiên, may mà không có trở ngại, miệng vết thương không có vỡ ra cũng không có xuất huyết, chỉ là lôi kéo rất nhỏ, qua trận đau đớn kia, nghỉ ngơi trong chốc lát liền tốt.
Ước chừng lăn lộn nửa tiếng đồng hồ, mọi người rốt cuộc mới chậm rãi rời đi.
Vương Nhược Nghiên đối với việc này cảm thấy phi thường có lỗi: “Thật xin lỗi a, làm mọi người lo lắng.”
Tiểu Bàn bĩu môi: “Rõ ràng chính là Diệp Vi sai, nếu không phải cô ta đẩy chị, chị sẽ không bị thương.”
Vương Nhược Nghiên bất đắc dĩ nói: “Tiểu Bàn, em đừng nói nữa.”
Tiểu Bàn a một tiếng, nói thầm: “Vốn dĩ chính là vết thương dao chị chịu chưa lành Diệp Vi cũng không phải không biết, cô ta còn tới đẩy chị cũng không biết là an tâm cái gì. Thịnh thiếu, ngài ngàn vạn đừng bị Diệp Vi lừa nữa, cô ta không phải……” Người tốt.
Hai chữ “Người tốt” nuốt ở trong miệng, bị Thịnh Chí Minh lạnh lùng nhìn qua, sợ tới mức không dám nói được nữa.
Vương Nhược Nghiên nói: “Chí Minh, anh đừng nóng giận, Tiểu Bàn là vì em mới……”
Thịnh Chí Minh không đến mức phải so đo với một trợ lý, chỉ là hắn từ trước đến nay không vui khi người khác khoa tay múa chân trước mặt hắn, ừ một tiếng: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, không có việc gì đừng đi ra ngoài một mình.”
Vương Nhược Nghiên: “Được, em đã biết.”
Thịnh Chí Minh dặn dò Vương Nhược Nghiên cho tốt, không nói thêm cái gì nữa, sau đó liền rời khỏi phòng bệnh.
Vương Nhược Nghiên có chút ngoài ý muốn, cô là bởi vì Diệp Vi mới bị thương, Thịnh Chí Minh lại có thể cái gì cũng không nói?
Tiểu Bàn tránh ở phía sau cửa nhìn lén, tưởng rằng sẽ có trò hay nhìn, rốt cuộc Vương Nhược Nghiên bởi vì Diệp Vi mới bị thương, nào biết Thịnh Chí Minh vốn không đi tìm Diệp Vi gây phiền toái, mà là trực tiếp trở về phòng bệnh, thế nhưng ngay cả câu chỉ trích cũng không có!
Hắn rất là thất vọng, đối diện với Vương Nhược Nghiên nói: “Nhược Nghiên tỷ, Thịnh thiếu là có ý tứ gì? Diệp Vi khi dễ chị như vậy, vì cái gì hắn còn che chở cô ta? Cũng không vì chị mà nói lời độc ác, thật quá đáng.”
Vương Nhược Nghiên trầm mặc một lát, nói: “Em đừng nói như vậy, Diệp Vi vẫn là bạn gái hắn.”
“Loại bạn gái này hắn còn dám muốn? Lần sau gặp được nguy hiểm sẽ không ai có thể cứu hắn.” Tiểu Bàn cười lạnh lắc đầu, cảm thấy đầu óc Thịnh Chí Minh quả thật là bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng mà không có quan hệ, trong tay hắn còn có video, tung ra có thể vặn ngược Diệp Vi, “Nhược Nghiên tỷ, chị yên tâm, Diệp Vi ích kỷ, tới hôm nay rồi còn không biết thu liễm, loại người ngực bự ngốc nghếch này, sớm hay muộn sẽ vì hành động của mình mà trả giá tất cả!”
Vương Nhược Nghiên lắc lắc đầu: "Được rồi, thời gian không còn sớm, em cũng trở về nghỉ ngơi đi.”
Sau khi Tiểu Bàn rời đi phòng bệnh, càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, dứt khoát đem Diệp Vi mắng đến máu chó phun đầu, trước tiên đem video chia cho người đại diện của Vương Nhược Nghiên là Triệu Khả Tâm.
Triệu Khả Tâm vừa thấy, kích động đến không còn buồn ngủ, video này không chỉ có thể hủy hoại hoàn toàn Diệp Vi, chính là cầm đi bán cũng có thể bán cái giá xấp xỉ một nghìn vạn —— đương nhiên, bán tiền thì tốt, nhưng có thể có ý nghĩa đẩy Vương Nhược Nghiên lên cao hơn một tầng, mấy ngàn vạn nào có thể so?
Vương Nhược Nghiên sẽ là nghệ sĩ lớn đầu tiên cô ta mang ra!
Cô ta muốn nhìn xem, lần này Diệp Vi còn muốn xoay người như thế nào!
……
Quả nhiên, video # Diệp Vi khi dễ Vương Nhược Nghiên # ở trên mạng bạo hồng, vốn là bị chịu chỉ trích sâu sắc Diệp Vi lại lần nữa bị đẩy đến đỉnh điểm của dư luận, các cư dân mạng sôi nổi tỏ vẻ muốn Diệp Vi cút ra khỏi giới giải trí, bọn họ sẽ không xem bất luận tác phẩm điện ảnh TV gì có quan hệ với cô, cũng sẽ không mua tạp chí có tin tức của cô.
Không chỉ có như thế, Weibo 《 hậu cung 》 phía chính phủ cũng thiếu chút nữa tê liệt, bởi vì vô số tin nhắn lại đều nói muốn Diệp Vi rời khỏi đoàn phim, đừng để cô ta huỷ hoại kịch bản tốt như thế vân vân, bọn họ cự tuyệt có Diệp Vi biểu diễn 《 hậu cung 》, ngay cả khi bộ kịch này tụ tập vô số nghệ sĩ nổi tiếng, bọn họ cũng kháng cự không xem.
Không chỉ có như thế, các fan thậm chí đi xuống ở Weibo nghệ sĩ nhà mình kêu gọi, muốn bọn họ cách ly Diệp Vi xa một chút để lấy bình an, thậm chí đến từ diễn cũng có.
Mắt thấy sự việc diễn biến càng kịch liệt, rơi vào đường cùng, 《 hậu cung 》 chỉ có thể ở trên Weibo nói rằng sẽ giải quyết viên mãn vấn đề trước mắt, lấy trấn an phẫn nộ fans cùng cư dân mạng.
Thời điểm Thịnh Chí Minh nghe nói chuyện này đã là buổi sáng ngày hôm sau, lúc này sự việc đã lên men đến nông nỗi không thể vãn hồi, cơ bản trần ai lạc định(*).
(*) Trần ai lạc định: Mọi chuyện đã định
Thần sắc hắn lạnh băng, đột nhiên đem tờ báo chí trên tay ném xuống mặt đất: “Đây là có chuyện gì?”
Trợ lý nào nghĩ đến Thịnh Chí Minh sẽ phát hỏa lớn như vậy, trong lòng nhảy dựng: “Buổi tối ngày hôm qua, không biết là ai đem video Diệp Vi khi dễ Vương Nhược Nghiên phát lên trên mạng, các cư dân mạng mười phần đau lòng Nhược Nghiên tiểu thư……”
Thịnh Chí Minh đánh gãy lời hắn: “Tôi là nói làm sao hiện tại mới nói cho tôi? Hả?”
Trợ lý: “……”
Hắn giật mình một lát, không nghĩ tới Thịnh Chí Minh thế nhưng là bởi vì cái này mà tức giận, chạy nhanh tới giải thích nói: “Bởi vì thời điểm sự việc bùng nổ đã là quá rạng sáng hai giờ sáng, tôi sợ quấy rầy ngài nghỉ ngơi. Thật xin lỗi, Thịnh tổng, là do tôi làm việc không cẩn thận.”
Huống chi Diệp Vi không phải thất sủng sao? Hắn làm sao có thể còn dám bởi vì việc của Diệp Vi mà đi quấy rầy Thịnh Chí Minh ngủ? Thịnh Chí Minh rời giường tính khí có bao nhiêu lớn hắn làm trợ lý sao có thể không thể. Lại nói video “Diệp Vi khi dễ Vương Nhược Nghiên” bị nổ tung trên mạng, tuy rằng đối với Diệp Vi là một đòn trí mạng, nhưng với Vương Nhược Nghiên mà nói lại là như hổ thêm cánh, càng trực tiếp đem danh tiếng của cô đẩy đến đỉnh điểm.
Cô trở thành thiên sứ quốc dân ngàn người sủng ái, đi chỗ nào cũng có người kêu “Mẹ mẹ / anh anh/ chị chị” bảo vệ cô.
Khuôn mặt Thịnh Chí Minh như hiểu biết đại khái một chút sự việc, “Để Diệp Vi cùng Lưu Giai tiến vào.”
Trợ lý: “……???”
Thịnh Chí Minh không biết nghĩ tới cái gì, lạnh lùng cười một tiếng, đi đến trên sô pha nằm xuống, chân dài gác lên trên bàn trà, không tập trung lười biếng:
“Phát sinh chuyện lớn như vậy, hai người họ hẳn là sáng sớm đã tới đây chờ đi.”
Trợ lý khóc không ra nước mắt: “? Cái kia…… Diệp Vi cùng Lưu Giai không có ở đây a?”
Thịnh Chí Minh ngoài ý muốn: “Hả? Không ở?”
Trợ lý nói: “Đúng vậy, từ đêm qua đến bây giờ, tôi không có gặp qua Diệp Vi, cũng không có gặp qua Lưu Giai.”
Thế nhưng bởi vì có phân phó của Thịnh Chí Minh, vốn không quan tâm Diệp Vi cùng Lưu Giai đi đâu, lúc này Triệu Bằng cũng không thể không quan tâm, hắn chạy nhanh đi gõ cửa phòng bệnh Diệp Vi, lại tưởng tượng một chút các cô lúc này đang tức, bộ dáng lòng tràn đầy tuyệt vọng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sớm biết có ngày hôm nay, hà tất gì lúc trước phải như vậy?
Hắn mở cửa phòng ra, bên trong im ắng, thế nhưng một bóng người cũng không có, chỉ có một nhân viên vệ sinh đang quét dọn.
Hắn nghi hoặc hỏi: “Người ở nơi này đâu? Đi đâu vậy?”
Đối phương nói: “Xuất viện, nơi này đã không ai ở.”
Triệu Bằng kinh ngạc: “…… Xuất viện?!”
“Đúng vậy, nghe nói sáng sớm đã xuất viện.”
“……”
Triệu Bằng trên đầu đầy dấu chấm hỏi trở về tìm Thịnh Chí Minh, đừng nói, hắn thật sự rất kinh ngạc, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không có khả năng, Diệp Vi sao có thể xuất viện như vậy? Phải biết rằng, Diệp Vi hiện tại chính là cái đích cho mọi người chỉ trích, người duy nhất có thể giúp cô chỉ có Thịnh Chí Minh, mà một khi cô xuất viện, nếu muốn thấy mặt Thịnh Chí Minh cũng đã rất khó khăn.
Bằng không lúc trước Diệp Vi vì cái gì chỉ có vết thương nhỏ mà ăn vạ ở bệnh viện không đi, còn không phải là bởi vì muốn “Gần quan được ban lộc” sao?
Thế nhưng ở thời điểm quan trọng này cô lại xuất viện!
Diệp Vi đây là thật sự dại dột không có giới hạn sao?
Triệu Bằng lòng tràn đầy khiếp sợ, nghĩ đến muốn nát đầu óc cũng không thể tưởng được Diệp Vi là nghĩ như thế nào, cuối cùng chỉ có thể kết luận vì cô ngốc nghếch. Chờ hắn trở về nhìn thấy Thịnh Chí Minh, đem sự việc Diệp Vi xuất viện vừa nói ra, thế nhưng vi diệu thấy được vẻ mặt khiếp sợ cùng không dám tin tưởng không sai biệt giống hắn ở trên mặt Thịnh đại thiếu.
Triệu Bằng trong lòng liền thoải mái.
“Đi rồi? Chưa nói cái gì?”
Nói cái gì? Cái này Triệu Bằng nào biết a? “Thời điểm trước khi tôi tới, Diệp Vi đã đi rồi, tôi chưa thấy được cô ấy……”
Phòng bệnh im ắng, Thịnh Chí Minh còn có chút không phục hồi tinh thần lại, như thế nào cũng không nghĩ tới Diệp Vi thế nhưng không rên một tiếng, liền đi rồi như vậy.
Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua hắn ôm Vương Nhược Nghiên trở lại phòng bệnh, lúc sau lại không đi tìm cô, cô ghen giận dỗi rồi rời đi?
Hình như là như vậy, Diệp Vi trước kia thích ghen, nếu bị cô phát hiện có tiểu nghệ sĩ nào muốn câu dẫn hắn, khẳng định cô chủ động đi tìm rồi uy hiếp, thẳng đến khi đem đối phương đuổi đi mới thôi, bảo vệ vị trí của mình.
Mới vừa tưởng tượng như vậy, Thịnh Chí Minh lại cảm thấy Diệp Vi làm sao có thể còn có mặt mũi để ghen? Chẳng lẽ cô cảm thấy hắn sẽ còn đi dỗ cô?
Thịnh Chí Minh cười lạnh một tiếng.
Đi thì đi, xem cô khi nào tới cầu xin hắn.
Nào biết trong chốc lát, Triệu Bằng khiếp sợ cầm di động lại đây: “Thịnh tổng, cửa ở tiểu khu Diệp Vi ở bị phóng viên đạp đổ, cô ấy hiện tại đang tiếp thu phỏng vấn của phóng viên truyền thông.”
Thịnh Chí Minh nhíu mày, trên mặt lạnh lùng nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.
Hắn vừa tiếp nhận di động, đã thấy.
Chỉ thấy Diệp Vi trên màn ảnh một thân váy dài màu đỏ, cuộn sóng vòng lớn, trang điểm tinh xảo, môi đỏ như lửa, cả người vừa đẹp lại gợi cảm, đàng hoàng đến làm người ta không thể bỏ qua.
Dáng người cô quyến rũ thướt tha lả lướt, tươi cười có thể nói hoàn mỹ, bị mười mấy bảo vệ che chở, phóng viên điên cuồng vây đổ cũng không làm cô một chút mảy may chật vật.
Cô còn bớt thời gian phất phất tay với màn ảnh, dáng vẻ mười phần.
Dáng vẻ này, nhìn khiến cho người ta ngứa răng!
Nhóm làn đạn càng thêm điên cuồng.
【 Diệp Vi thế nhưng còn có mặt mũi ra đây, cô ta cũng không cảm thấy thẹn một chút với lương tâm sao? Tam quan cô ta có vấn đề! Cũng không biết cha mẹ dạy dỗ như thế nào. 】
【 không sai, biết rõ Nhược Nghiên của chúng ta vốn có vết thương trong người, cô ta còn bởi vì ghen ghét mà đi đẩy tổn thương cô ấy, làm hại Nhược Nghiên tình trạng vết thương tăng thêm. Diệp Vi làm nhiều chuyện xấu như vậy, đến nay còn không biết hối cải, thật sự vô cùng quá đáng. 】
【 cũng không biết Thịnh Chí Minh thích Diệp Vi cái gì, mặt sao? 】
【 đừng nói, mặt Diệp Vi thật sự là quá đẹp, xem nhẹ cái khác không nói, ánh sáng mặt Diệp Vi ta có thể ăn một năm. 】
【 trên lầu xú Dior cút đi! 】
【 loại người này như thế nào còn không có bị phong sát a, Diệp Vi cút ra khỏi giới giải trí! 】
【 cút ra khỏi giới giải trí! 】
Đừng nói làn đạn, bộ dáng này Thịnh Chí Minh nhìn cũng muốn đánh người.
Đặc biệt là cô bớt thời gian trả lời vấn đề của phóng viên.
“Hả? Anh nói cái gì? Vì cái gì không vì Thịnh Chí Minh mà đỡ dao? Này có cái gì kỳ quái, không có vì cái gì a, tôi chính là sợ hãi, không muốn chắn.”
“Sợ hãi cái gì?” Cô bật cười, cảm giác này chính là chê cười với phóng viên hỏi, “Đương nhiên là sợ chết, anh không sợ chết sao?”
“Tôi thích Thịnh thiếu a, nhưng còn không có thích đến nông nỗi nguyện ý vì hắn mà đi tìm chết.”
“Tôi không có vĩ đại như Tiểu Vương a, so không được so không được, đó là thật sự so không được.”
“Không sai, tôi thật sự là tham sống sợ chết.”
Thịnh Chí Minh: “…………”
Đông đảo cư dân mạng: “…………”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...