Lương Nhược Vi và Từ Trì cũng chưa nghĩ đến Diệp Vi sẽ ở ngay lúc này đột nhiên tìm tới, còn vừa lúc bị cô thấy trường hợp xấu hổ như vậy, trong lúc nhất thời cũng có chút không biết làm sao, Lương Nhược Vi không chỉ có không biết làm sao, còn có chút tức giận khi việc riêng bị đánh gãy, rõ ràng Từ Trì cũng sắp mềm lòng, ai ngờ Diệp Vi lại đột nhiên xuất hiện làm hư chuyện tốt của cô ta!
Cô ta quay người đi, lau lau nước mắt trên mặt, sau đó quay người lại, miễn cưỡng cười nói: “Chúng tôi không có gì, thật xin lỗi, chính là cảm xúc của tôi có chút kích động, trong lúc nhất thời không khống chế được, để cô chê cười. Cô đừng hiểu lầm, tôi với A Trì không có gì.”
Tào Hằng phản ứng cực nhanh, vội vàng giải thích nói: “Đúng vậy, nhìn thấy không nhất định chính là sự thật, Diệp Vi, dù sao cô cũng đừng hiểu lầm a!”
Diệp Vi chớp chớp đôi mắt, nghi hoặc nói: “Hai người đang nói cái gì a, tôi hiểu lầm cái gì? Có cái gì phải hiểu lầm, hai người khẩn trương như vậy làm cái gì?”
Tào Hằng nói: “Không có gì, chính là vừa rồi dáng vẻ kia…… Là người khác thấy, đều sẽ hiểu lầm, đây không phải sợ cô nghĩ nhiều sao?”
Diệp Vi xua xua tay nghiêm túc nói: “Đó là bọn họ ngốc nha, làm sao có thể bởi vì nhìn thấy người khác ôm nhau liền tùy tiện hiểu lầm? Cái ôm này có rất nhiều ý nghĩa, đúng không, tôi không phải cái loại người không nói lý này, hai người yên tâm đi, tôi sẽ không rõ lý lẽ như vậy, tôi đã từng học qua một cái từ, gọi là tin tưởng. Tôi tin tưởng chị Nhược Vi và A Trì, yên tâm nha.”
Tào Hằng: “……” Có chút áy náy là chuyện như thế nào?
Lương Nhược Vi: “……” Người phụ nữ này thật đúng là đang giả bộ!
Từ Trì: “……”
Diệp Vi nhìn vẻ mặt trầm mặc của bọn họ, nhịn không được suy đoán nói: "Làm sao lại nhìn tôi như vậy a, có phải có chuyện gì không thuận tiện để cho tôi biết tới hay không? Nếu là nói như vậy, tôi đây liền đi trước đi……”
Ngược lại cô rất săn sóc, một câu chắc chắn hỏi ba người ở đây.
Lương Nhược Vi phản xạ có điều kiện nhìn về phía Từ Trì, cô ta muốn biết thái độ của Từ Trì, hắn sẽ để Diệp Vi đi sao? Cô ta hy vọng sẽ.
Tào Hằng nhìn Từ Trì lại nhìn Lương Nhược Vi, nghĩ thầm kia quả thật là không quá thuận tiện để cô biết đâu.
“Không có.” Từ Trì nói, “Không có gì, đều là chuyện quá khứ, anh cũng đã quên đi không sai biệt lắm.”
Hắn cũng không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, nhưng quả thật hắn không muốn để Diệp Vi biết sự việc của hắn với Lương Nhược Vi lúc trước. Huống chi vừa rồi hắn chỉ là sửng sốt một lát, động tác chậm một bước, lại ở thời điểm muốn đẩy Lương Nhược Vi ra thì Diệp Vi đột nhiên xuất hiện, lúc này mới để Diệp Vi thấy một màn vừa rồi kia.
Chờ mong dưới đáy mắt của Lương Nhược Vi liền cô đơn xuống.
Diệp Vi a một tiếng, cũng không truy vấn, đưa cho Lương Nhược Vi tờ khăn giấy, săn sóc nói: “Chị Nhược Vi, mau lau lau đi, chị xem lớp trang điểm của chị sắp bị nước mắt trôi đi rồi, cũng không đẹp.”
Không biết vì sao, tuy rằng Diệp Vi không nói thêm gì, thái độ thậm chí có thể nói là hòa ái dễ gần, nhưng Lương Nhược Vi chính là cảm thấy Diệp Vi trước mắt thật dối trá, lúc này cô ở trước mặt Từ Trì giả bộ đến tri thư đạt lý (*) như vậy, một bộ dáng hiểu rõ lý lẽ, thật ra trong lòng khẳng định đã sớm có điều bất mãn với cô ta, nhưng cô thông minh không có tức giận, bởi vì như vậy càng có thể khiến cho Từ Trì áy náy cùng đau lòng. Không thấy câu chuyện quá khứ của Từ Trì và cô ta tất cả đã bị đuổi đi rồi sao?
(*) Tri thư đạt lý: Có học vấn và hiểu biết lễ nghĩa.
Cô ta cố nén bất mãn tiếp nhận khăn giấy Diệp Vi đưa qua, nói: “Cảm ơn, tôi không có việc gì.”
Diệp Vi vội vàng nói: “Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, tuy rằng không biết hai người đang nói cái gì, cũng không biết hai người là bởi vì sao mà đang mâu thuẫn ầm ĩ, nhưng là tính cách của A Trì chính là kiên quyết cứng nhắc như vậy, chị đừng chấp nhặt với anh ấy, tâm anh ấy không xấu, chị nhiều lời với anh ấy hai lần, khẳng định hai người liền hòa hảo nha.”
Nói rồi mắt cô còn trách cứ nhìn Từ Trì, người này sao lại thế này, nữ chủ cũng chủ động cầu hòa, còn khóc đến thê thê thảm thảm như vậy, hoa lê dính hạt mưa, nhu nhược đáng thương, cô nhìn cũng nhịn không được đau lòng, làm sao mà nam chủ cũng không có chút biểu hiện? Trách móc cô chạy lung tung nhanh lên, nghe loạn người ta nói chuyện tỏ lòng trung thành a!
Mau, mắng cô!
Từ Trì: “……” Trong lúc nhất thời hắn ta cũng không biết nên nói cái gì, Diệp Vi quá đơn thuần, cô căn bản là cái gì cũng không biết.
Khóe miệng của Lương Nhược Vi kéo kéo, có chút cười không nổi, lời này của Diệp Vi là có ý tứ gì? Là muốn cho thấy cô có bao nhiêu hiểu rõ Từ Trì, có bao nhiêu thân cận với Từ Trì sao? Hay là đang tuyên thệ chủ quyền với cô ta? Cô ta nhìn Từ Trì, mà Từ Trì ngay cả vẻ mặt cũng chưa biến đổi một chút, vậy mà không cảm thấy lời Diệp Vi nói có vấn đề?
Lương Nhược Vi nói: “Tôi biết, tôi với A Trì quen biết hơn hai mươi năm, tính tình của hắn như thế nào, tôi rõ ràng nhất, cô không cần lo lắng, tôi sẽ không trách hắn, dù sao cũng là tôi sai.”
Diệp Vi vô cùng vui vẻ nói, bộ dáng nhẹ nhàng thở ra: “Ừm ừm, vậy là tốt rồi, chị xem tình cảm nhiều năm của hai người như vậy, không có hiểu lầm gì là không giải quyết được, đúng không? Hy vọng hai người sớm ngày hòa hảo, cũng không nên khóc sướt mướt như thế, như vậy mọi người mới đều vui vẻ.”
Nói rồi vẻ mặt cô còn có bộ dáng chờ mong, thoạt nhìn đơn thuần đáng yêu, thật giống như tất cả mọi chuyện đúng là như vậy.
Trong lòng Lương Nhược Vi bất mãn nữa, nhưng vẫn là đến cười nói: “Cảm ơn.”
Kiếp trước cô ta liền cảm thấy Diệp Vi không đơn giản, rốt cuộc có thể lung lạc đến Từ Trì cả đời chỉ có một người phụ nữ là cô, còn sủng cô che chở cô như vậy, liền không có khả năng là một người phụ nữ đơn giản như thế. Hiện giờ vừa thấy, quả nhiên là cái hạng người tâm tư thâm trầm, tiểu bạch liên hoa thật đúng là sẽ giả bộ.
Tào Hằng cũng cảm thấy Diệp Vi có chút ngốc, cô cũng không biết là sự việc gì, liền ngóng trông Lương Nhược Vi cùng Từ Trì hòa hảo? Cô cũng không sợ Từ Trì đem cô ném đi?
Diệp Vi tri kỷ nói: “Vậy hai người lại nói chuyện đi, tôi với Tào Hằng đi qua bên kia một chút.”
“Không cần.” Mở miệng chính là Từ Trì, “Thứ nên nói chúng tôi đã nói rõ ràng, đã không có việc gì, đi thôi.”
Lương Nhược Vi nhìn về phía Từ Trì, quả nhiên thấy hắn lại khôi phục vẻ thanh lãnh thờ ơ lúc trước, vậy mà ngay cả nói chuyện với cô ta cũng không nguyện ý, trong lòng cô ta đau xót, đối với Diệp Vi càng là không vui, nếu là vừa rồi cô không có xuất hiện thì tốt rồi, không chắc hiện tại Từ Trì đã hồi tâm chuyển ý: “A Trì, anh vẫn là đang giận em đi, thật xin lỗi……”
Từ Trì nói: “Cô không có sai, Nhược Vi, cô vốn là không cần liên tục xin lỗi tôi.”
Lương Nhược Vi cắn cắn môi, cô ta còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng là e ngại Diệp Vi cùng Tào Hằng ở đây, cô ta cũng không nên nói cái gì nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng áp xuống khổ sở và bất mãn dưới đáy lòng, miễn cưỡng cười cười, nói: “Chuyện này chúng ta về sau lại bàn đi.”
Từ Trì: “Không, không cần bàn lại.”
Sắc mặt Lương Nhược Vi biến đổi, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lộ ra một nụ cười thê lương, cô ta nhấp môi, không muốn để một mặt yếu ớt của bản thân bị người khác thấy, cười nói: “A Trì, đến lúc đó em gọi điện thoại cho anh.”
Từ Trì nhìn vẻ mặt cố chấp của Lương Nhược Vi, trong lòng cuối cùng có chút không đành lòng.
Diệp Vi nhìn nhìn Từ Trì lại nhìn nhìn Lương Nhược Vi, nói: “A Trì, thoạt nhìn chị Nhược Vi thật sự rất khổ sở, anh đừng như vậy mà…… Tào Hằng anh cũng đi theo khuyên nhủ a!”
Tào Hằng:??
Tào Hằng: “Đúng vậy A Trì, cậu cũng đừng……”
Từ Trì nói: “Được rồi, chuyện này không cần nhắc lại, nên nói tôi cũng đã nói.”
Hắn quyết đoán kiên quyết, một bộ dáng bất kể kẻ nào cũng không thể khiến hắn dao động.
Hắn kéo Diệp Vi qua trực tiếp rời đi, bước chân Diệp Vi vội vàng đuổi kịp, cô bất đắc dĩ nhìn nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Từ Trì, lại quay đầu lại nhìn Lương Nhược Vi si ngốc bất động đứng ở chỗ đó, vẻ mặt bi thương, thất vọng và đau khổ trong mắt cô ta cô nhìn cũng thấy sợ hãi, sẽ không tuyệt vọng rồi thật sự từ bỏ Từ Trì đi? Cô không khỏi làm cái tư thế cố lên, cố lên đừng từ bỏ a!
Vốn Lương Nhược Vi đang bởi vì Từ Trì lãnh khốc mà khổ sở, lúc này vừa thấy Diệp Vi, nhất thời lại bị làm cho tức giận đến không chịu được.
Chờ Từ Trì và Diệp Vi đều đi xa, cô ta nhịn không được trừng mắt liếc nhìn Tào Hằng một cái: "Hai người làm sao lại tới, Diệp Vi không biết tình huống còn chưa tính, em làm sao lại cũng không ngăn cô ta lại a?” Hiện tại tốt rồi, Diệp Vi dựa vào danh nghĩa “Khuyên can”, trực tiếp đem Từ Trì khuyên đi rồi.
Tào Hằng bất đắc dĩ nói: “Em khuyên mà khuyên không lại, em lại sợ Diệp Vi sẽ hỏi em cái gì, đến lúc đó lời nói dối không giấu được.”
Lương Nhược Vi nói: “Em sợ cái gì?”
“Không phải em sợ, dù sao Diệp Vi cũng là bạn gái A Trì, em lo lắng……”
“Bạn gái?” Lương Nhược Vi đánh gãy lời Tào Hằng nói, bởi vì những lời này khiến cô ta rất tức giận, khiến cô ta lại không tự chủ nhớ tới bộ dáng diễu võ dương oai của Diệp Vi, “Em đang nói cái truyện cười gì vậy, em nhìn xem Diệp Vi có chỗ nào là bạn gái của A Trì? Toàn thân trên dưới của cô ta, một chút nào mà không phải là phiên bản của chị? Ngay cả gương mặt kia của cô ta, cũng là vì giống chị mới có thể được A Trì coi trọng. Nếu không phải bởi vì cô ta lớn lên giống chị, em cảm thấy A Trì sẽ chú ý tới một người nho nhỏ như Diệp Vi sao? Hay là nói em cảm thấy A Trì tìm một người bạn gái giống như chị, anh ấy thật sự đã quên đi chị?”
…… Đây thật đúng là sẽ không, Tào Hằng biết, Từ Trì sẽ chú ý tới Diệp Vi, chính là bởi vì Diệp Vi lớn lên có chút giống với Lương Nhược Vi.
Thật ra lúc trước thời điểm hắn ta nghe nói Từ Trì có bạn gái còn bị dọa tới mức nhảy dựng, cho rằng Từ Trì thật sự đã quên Lương Nhược Vi, muốn bắt đầu tình yêu mới, ai ngờ không bao lâu, ánh mắt đầu tiên khi hắn nhìn thấy Diệp Vi, đối với cô hắn ta liền có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu được, sau đó lại nhìn Diệp Vi càng ngày càng giống với Lương Nhược Vi, hắn ta càng thêm chứng thật loại cảm giác quen thuộc này.
Hắn ta vô cùng tin tưởng, Từ Trì đem Diệp Vi trở thành thế thân của Lương Nhược Vi!
Lúc này hắn ta mới biết được, thì ra thoạt nhìn Từ Trì đã quên quá khứ một lần nữa bắt đầu, vậy mà vẫn luôn không có quên Lương Nhược Vi……
Trong lúc nhất thời, hắn ta cũng không biết là bản thân nên đáng thương Diệp Vi, hay là nên đáng thương Từ Trì.
“Chị Nhược Vi, lần này chị trở về, thật sự là muốn vãn hồi A Trì?”
“A Trì cũng không có quên chị, không phải sao?”
“Lời tuy nhiên nói như vậy, nhưng là A Trì hiện tại có bạn gái a……” Như thế nào hắn ta cũng cảm giác làm như vậy có chút không tốt lắm, tuy rằng hắn là người cũng thật sự hoa tâm, nhưng hắn ta cũng không ngoại tình, cho dù một tháng đổi một tá bạn gái, vậy cũng tuyệt đối là sạch sẽ.
Lương Nhược Vi nghiêm túc nói: “Hẳn là em biết, A Trì không thích Diệp Vi, em cảm thấy để Diệp Vi vẫn luôn làm thế thân của chị đi theo bên cạnh A Trì, đối với Diệp Vi mà nói, công bằng sao? Không công bằng đúng không. Diệp Vi đáng giá càng tốt, cô ta sẽ tìm được một người thật sự thích cô ta, chỉ có như vậy, cô ta mới có thể đạt được hạnh phúc chân chính.”
“Không chỉ là có Diệp Vi, còn có A Trì, em cảm thấy A Trì ở bên nhau với một người phụ nữ bản thân không thích, anh ấy lại hạnh phúc sao? Không phải, chị biết, A Trì một chút cũng không vui. Bọn họ ở bên nhau, sẽ không hạnh phúc.”
Nói như vậy giống như cũng đúng? Tào Hằng bị thuyết phục, bởi vì hắn ta biết người Từ Trì chân chính thích không phải Diệp Vi, “Vậy chị chuẩn bị làm như thế nào? Em thấy thái độ của A Trì rất kiên quyết, khả năng anh ấy sẽ không dễ dàng thay đổi tâm ý.”
“Chị biết, hiện tại A Trì đối xử với chị như vậy, là bởi vì anh ấy còn đang giận chị, chị tin tưởng, chỉ cần anh ấy hết giận, liền sẽ trở lại bên cạnh chị.”
Tào Hằng thở dài: “Bất kể nói như thế nào, đây cũng là việc giữa chị cùng A Trì, Diệp Vi là vô tội, hy vọng đến lúc đó cô ấy không cần quá khổ sở.”
Lương Nhược Vi nhíu mày: “Em là đang lo lắng cho Diệp Vi?”
“Ừm, Diệp Vi là người cũng không tệ lắm, trong khoảng thời gian này tới nay đối xử với A Trì cũng rất tốt, bệnh dạ dày của A Trì ở dưới sự giám sát của cô ấy đều ít phạm vào, từ sau khi A Trì cùng cô ấy ở bên nhau, cả người cũng cởi mở hơn rất nhiều, chị biết A Trì là cái tính tình gì……” Mắt thấy vẻ mặt Lương Nhược Vi càng ngày càng khó coi, hắn ta biết điều ngậm miệng.
Tâm tình của Lương Nhược Vi vốn dĩ không tốt lúc này càng không tốt hơn, Tào Hằng vậy mà nói Diệp Vi cũng không tệ lắm? Xem ra thủ đoạn của ả Diệp Vi này quả thật cao siêu, vậy mà khiến cho Tào Hằng cũng đứng ở bên cô.
Cô ta tức giận đến cắn cắn môi, nhưng chút khó khăn này không đủ để làm cô ta lùi bước, so với đời trước, tình huống hiện tại còn tốt hơn quá nhiều, cô ta chỉnh đốn tốt tâm tình, nói: “Đi thôi, nên đi ra ngoài tiếp đãi khách nhân.”
Cô ta chuẩn bị đi phòng hóa trang sửa lại cái lớp hóa trang trước, cô ta cũng không muốn để cho người khác nhìn ra được là cô ta đã khóc, như thế không khỏi cũng quá mất mặt, ai ngờ cô ta vừa mới xoay người, vậy mà thấy Diệp Vi vốn đã đi rồi mà quay lại, cô đứng ở chỗ đó, đứng thẳng ngơ ngác nhìn các cô, cũng không biết đứng bao lâu, nghe được nhiều hay ít, Lương Nhược Vi cũng kinh sợ lui về sau một bước.
Tào Hằng cũng bị Diệp Vi đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, lại tưởng tượng đến cuộc đối thoại vừa rồi, trong lòng cũng lộp bộp một cái, xong rồi!
Lương Nhược Vi kinh ngạc nói: “Diệp Vi? Làm sao cô lại ở chỗ này, không phải cô cùng A Trì đi rồi sao?”
Diệp Vi dừng một chút, giải thích nói: “A Trì nhận cái điện thoại, để tôi chờ anh ấy, tôi lo lắng cho chị Nhược Vi, cho nên liền trở lại nhìn xem……”
Tào Hằng khẩn trương, thật cẩn thận nói: “Chúng tôi vừa rồi nói ở đây…… Có phải cô đều nghe được hay không a?”
Diệp Vi nhìn nhìn Tào Hằng, lại nhìn về phía Lương Nhược Vi, kỳ lạ hỏi: “Nghe được cái gì? Không có a, tôi vừa đến, hai người đang nói cái gì sao?”
Tào Hằng nhất thời nhẹ nhàng thở ra, thật là cũng sắp dọa ra bệnh tim cho hắn ta!
Lương Nhược Vi nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại có chút thất vọng, nếu Diệp Vi không cẩn thận biết sự thật, cô liền có lý do rời khỏi Từ Trì, thử hỏi một người phụ nào nguyện ý bị coi như là thế thân của người phụ nữ khác? Đương nhiên, đây cũng không nhất định, rốt cuộc thân phận và địa vị của Từ Trì khác với người bình thường, hắn có gia thế xuất sắc cùng bên ngoài, có phụ nữ, tình nguyện bị coi như là thế thân, cũng sẽ không nguyện ý vứt bỏ Từ Trì rồi từ bỏ tất cả.
Tào Hằng liên tục xua tay nói: “Không có gì không có gì, chúng tôi chỉ nói bừa thôi ha hả a.”
Diệp Vi cười cười, dường như thật sự là cái gì cũng chưa nghe thấy: “A, thật ra là tôi trở lại đây xem chị Nhược Vi, chị Nhược Vi chị không sao chứ, chị ngàn vạn đừng từ bỏ a, nhìn A Trì là một người mặt lạnh, nhưng tâm địa anh ấy so với ai khác đều mềm hơn, chị lại cố gắng một chút, khẳng định anh ấy sẽ tha thứ cho chị!”
Lương Nhược Vi cười cười nói: “Cảm ơn, tôi không có việc gì, cô không cần lo lắng.”
Diệp Vi cũng đi theo cười: “Nên làm nên làm, không cần cảm ơn. Nếu có chỗ nào cần tôi giúp đỡ, nhất định chị phải nói với tôi, tôi không thể chối từ đạo nghĩa!”
Lương Nhược Vi nhìn vẻ mặt tốt bụng của Diệp Vi, trong lúc nhất thời cũng có chút mò không chuẩn cuối cùng Diệp Vi là có ý tứ gì? Chẳng lẽ thật sự cô không hiếu kỳ giữa cô ta với Từ Trì rốt cuộc từng xảy ra sự việc gì sao.
Không chỉ có như thế, cô ta còn có chút nghi ngờ lời vừa rồi Diệp Vi nói rốt cuộc có phải sự thật hay không, thật sự là cô không nghe thấy, hay là giả bộ không nghe thấy?
Huống chi bí mật trong vòng này nếu nhiều người biết, căn bản không có bí mật gì, Chẳng lẽ Diệp Vi chưa từng nghe nói qua cái gì gọi là nhàn ngôn toái ngữ (*)? Hay là cô thật sự ngu ngốc như vậy, dại dột đến nay cũng không biết quan hệ của cô ta với Từ Trì?
(*) Nhàn ngôn toái ngữ - 闲言碎语: 1. Không bằng lòng; không thỏa mãn; không căn cứ (lời nói)
2. Những lời nói không quan hệ tới việc chính; nói tào lao; tán nhảm | ngôn luận
Hiện tại biểu hiện đơn thuần vô tội đến như vậy, không chắc đều là biểu hiện giả dối, rất có thể cô cũng sợ hãi cùng Từ Trì xé rách mặt, nếu làm bộ cái gì cũng không biết, như vậy cô liền có lý do vẫn luôn ở bên cạnh Từ Trì.
Tâm tư của Lương Nhược Vi bách chuyển thiên hồi (*), nhìn bộ dáng chân thành vô cùng của Diệp Vi, trong nháy mắt cô ta cũng cho rằng là Diệp Vi thật sự muốn giúp cô ta, may mắn cô ta kịp thời tỉnh ngộ lại, càng nghĩ càng cảm thấy cô là một tâm cơ kỹ nữ có tâm tư thâm trầm.
(*) Bách chuyển thiên hồi: tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.
Người phụ nữ này cũng giả bộ quá mức rồi!
Tào Hằng đã bị chân thành trong mắt Diệp Vi nhìn đến không có chỗ nào là không hụt hẫng, giống như bản thân làm cái sự việc phạm pháp gì mà không đi tự thú.
Hắn ta gặp qua không ít người, bất kể là ai, hắn ta cũng có thể từ trong mắt bọn họ nhìn ra một ít cảm xúc khác, nhưng chỉ có Diệp Vi, chân thành như vậy đem chuyện của người khác coi như chuyện của bản thân mà lo lắng, một chút ý nghĩ khác cũng không có, giống như so với ai khác cô đều chờ đợi Từ Trì và Lương Nhược Vi có thể hòa hảo hơn, đây thật đúng là một người xưa nay chưa từng thấy.
Hắn ta cũng bị Diệp Vi nhìn đến áy náy không thôi, cũng không biết là Từ Trì làm sao lại nhịn được chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...