Ở cốt truyện ban đầu, nguyên chủ bị chết thật sự có chút oan uổng.
Tuy rằng nguyên chủ làm không ít việc tìm chết, nhưng cũng là thật sự thích diễn kịch, cho nên lúc sau bị chèn ép cũng vẫn như cũ không rời khỏi giới nghệ sĩ, cô còn muốn Đông Sơn tái khởi, muốn lại lần nữa đem Vương Nhược Nghiên đạp ở dưới chân, vì thế ngay cả nhân vật chẳng ra gì cũng nhận, dù sao cũng tốt hơn không có phải không? Cho nên cô đi là đi, cũng chịu không ít khi dễ, thậm chí còn bị người ta lau không ít dầu mỡ —— tuy rằng cô không có hy sinh phẩm chất tốt đẹp vì người khác, nhưng không biết làm sao cô lớn lên đẹp, đôi mày liễu hơi hơi nhếch lên, hai tròng mắt trong suốt dao động lộng lẫy như chứa ánh sáng của cả ngân hà, lại lạnh lẽo giống như tảng băng, mũi ngọc tinh xảo, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, khóe miệng hơi hơi gợi lên, trời sinh mang theo ý cười dịu dàng.
Đây là một nhan sắc mỹ nhân bại hoại, tương đương so với khí chất thanh xuân, thanh thuần của Vương Nhược Nghiên, cô xinh đẹp động lòng người giống như yêu tinh, dáng người lại còn cứ thướt tha nhiều vẻ, cũng khó trách ánh mắt đầu tiên của Thịnh Chí Minh khi thấy cô, đã muốn đem cô kéo lên giường.
Lúc ấy nguyên chủ không chỉ không có Thịnh Chí Minh chống lưng, còn hoàn toàn đắc tội với Thịnh Chí Minh, thế cho nên yêu ma quỷ quái đã từng mơ ước sắc đẹp của cô đều chạy tới đây, ở một lần liên hoan đoàn phim, nguyên chủ bị người ta ác ý hạ dược, bị người ta đưa đến phòng những lão già hói đầu đã từng mơ ước sắc đẹp của cô, từ trước đến nay cô là người tham sống sợ chết, nếu là thời điểm đó cô thanh tỉnh khẳng định sẽ không “Chết cũng không phạm phải”, trinh tiết nào có quan trọng hơn mạng sống? Nhưng cố tình khi đó cô không thanh tỉnh, thời điểm bữa tiệc đã bị người khác trong tối ngoài sáng trào phúng, còn lấy cô so sánh với Vương Nhược Nghiên.
Lấy nguyên chủ nghèo túng so sánh với tiểu thiên sứ Vương Nhược Nghiên có thể nói là hai phong cảnh khác nhau, Thịnh Chí Minh đem tài nguyên tốt nhất đều cho cô ta, phim điện ảnh lớn, nữ chủ phim truyền hình lớn, người phát ngôn cao cấp của nhãn hiệu lớn của bạn thân, còn có vô số bà mẹ, bạn trai, người khác vì cô ta mà nổi giận, chỉ cần có người nào dám nói Vương Nhược Nghiên không tốt một chút, bọn họ sẽ kết bè kết đội tiến đến công kích, nguyên chủ so với cô ta thành một vai hề nhảy nhót.
Nguyên chủ nhất thời tức giận, hơn nữa đầu óc không quá thanh tỉnh, lão già hói đầu đối lập với Thịnh Chí Minh chênh lệch quá nhiều, lại nghĩ tới chênh lệch của bản thân với Vương Nhược Nghiên hiện tại, tức giận đến đầu óc càng không thanh tỉnh, khi tránh né lão già kia…… Không cẩn thận rớt xuống từ tầng mười nhà cao tầng, đã chết.
Vốn là cô ngã chết cũng là một bi kịch, những người đầu sỏ gây tội làm cô chết đó như thế nào cũng phải chịu trừng trị của pháp luật và dư luận, nhưng cố tình những người đó lại thoát khỏi hiềm nghi, thế nhưng lại bịa đặt sở dĩ cô nhảy lầu là vì cắn thuốc này cắn thuốc nọ, nói cô chủ động cởi quần áo đi thông đồng với ai kia, nói cô sinh hoạt cá nhân không biết kiềm chế vân vân, nói cô nên chết hay nên sống!
(Editor: Toàn cực phẩm tra nam tiện nữ, thảo nào nữ phụ nổi loạn là đúng rồi, edit mà cáu ghê:))
Người cũng đã chết còn đem chậu phân đổ lên đầu cô, làm cho cô chết không nhắm mắt.
Cô đến chết cũng không rõ, vì cái gì mà hôm nay bản thân sẽ đi đến một bước này? Cái này cũng phải trách Vương Nhược Nghiên! Nếu không phải cô ta, cô vẫn là đại minh tinh phong quang vô hạn kia!
Còn không phải là chưa đỡ dao cho Thịnh Chí Minh sao? Còn không phải là mua được bản thảo hay đi đàn áp khác nghệ sĩ sao? Còn không phải là chèn ép hãm hại Vương Nhược Nghiên sao? Còn không phải là chỉ yêu bản thân sao? Người không vì mình, trời tru đất diệt (*)! Trong vòng này có ai dám nói bản thân sạch sẽ? Chỉ sợ so với những thủ đoạn của Thịnh Chí Minh, cô đây là đang gặp sư phụ. Như thế nào cô phải rơi xuống tình cảnh như ngày hôm nay?
(*) Người không vì mình, trời tru đất diệt: Một người nếu như không vì mình mà mưu lợi, mưu quyền, mưu sắc… thì sẽ bị trời đất trách cứ, trừng phạt. Cho nên, ở nơi làm việc, luôn đặt lợi ích của mình lên trên hết, cho dù có phải tổn hại một chút đến người khác để đảm bảo quyền lợi của mình thì cũng làm.
—— Cô đương nhiên sẽ không hiểu được, bởi vì đây đều là cốt truyện đại thần an bài.
Hiện giờ Diệp Vi làm người sắm vai nữ phụ ác độc, không sai biệt lắm cũng muốn đi đến một bước này.
Diệp Vi gẩy ngón tay tính toán, chờ đến thời cơ thích hợp, thả người nhảy dựng một cái, hoàn mỹ kết thúc đại kết cục công việc!
Ngẫm lại còn có chú kích động nhỏ đó.
……
Liên tiếp mấy ngày, Thịnh Chí Minh luôn có thể nhìn thấy tin tức Diệp Vi, lúc trước là bị ném thành một thân bánh kem, hiện tại là bị quăng ngã trong sông biến thành gà rớt vào nồi canh, bằng không chính là một mình ngồi trên băng ghế nhỏ ăn cơm hộp, đáng thương vô cùng, hoàn toàn bất đồng với vẻ diễu võ dương oai, cao cao tại thượng lúc trước của cô, thật sự là nhận hết khổ sở.
Thế nhưng là không biết vì cái gì, rõ ràng Diệp Vi trong ảnh nghèo túng như vậy, thảm không thể thảm hơn, nhưng hoảng hốt là hắn giống như lại cảm thấy Diệp Vi một chút cũng không nghèo túng, ngược lại cho hắn một loại chân thành tha thiết “Hôm nay cũng muốn nỗ lực vì công việc a.”
…… Đầu óc của hắn sợ là lại rớt hỏng rồi đi.
Thịnh Chí Minh lắc lắc đầu, ngón tay gõ gõ mặt bàn, trong lúc vô ý lại quét đến bình luận phía dưới.
【 Tâm Thịnh thiếu thật tàn nhẫn a! 】
【 Thịnh thiếu làm tốt lắm! 】
【 Đồ tiểu nhân Thịnh Chí Minh này đến một người phụ nữ cũng không buông tha! 】
【 cảm ơn Thịnh thiếu vì tiểu thiên sứ Nhược Nghiên của chúng ta mà làm tất cả. 】
Thịnh Chí Minh:……
Không biết vì cái gì, xem nhiều bình luận như vậy, đến hắn cũng cho rằng bản thân đã làm cái gì? Nhưng rõ ràng hắn cái gì cũng chưa làm a??
Hắn gọi một tiếng, “Triệu Bằng.”
Triệu Bằng: “Thịnh tổng, ngài có cái gì phân phó?”
Mắt hắn trộm xem xét giao diện di động Thịnh Chí Minh, liếc mắt một cái liền thấy Diệp Vi một thân nghèo túng, trong lòng hiểu rõ.
Thịnh Chí Minh: “Diệp Vi không gọi điện thoại lại đây?”
Triệu Bằng rất quen thuộc lắc đầu nói: “Không có. Thịnh tổng yên tâm, Diệp Vi hẳn là sẽ không có lá gan lại đến đây dây dưa với ngài.”
Thịnh Chí Minh: “……”:)
Hắn liếc mắt nhìn Triệu Bằng, trước kia cảm thấy hắn rất thông minh biết nghiền ngẫm lòng người, hiện tại như thế nào càng nhìn càng thấy ngốc?
Trong lòng Triệu Bằng bị Thịnh Chí Minh nhìn đến bất ổn, có ý tứ gì đây a? Là lời nói hắn sai sao? Không có đi, Diệp Vi không tới quấy rầy Thịnh thiếu không phải nên vô cùng vui vẻ sao?
Ngu xuẩn.
Thịnh Chí Minh lạnh giọng phân phó: “Nếu Diệp Vi gọi điện thoại lại đây, để cho cô ấy tới tìm tôi.”
“Diệp Vi?” Triệu Bằng đột nhiên cả kinh, hoàn toàn không dự đoán được thế nhưng Thịnh Chí Minh muốn gặp Diệp Vi? Có ý tứ gì? Thịnh thiếu mềm lòng với Diệp Vi? Không có khả năng a, Diệp Vi cũng nói như vậy, Người đàn ông kiêu ngạo như Thịnh thiếu sao có thể quay đầu lại?
Nhưng mà Thịnh đại thiếu còn chưa bao giờ ăn lại cây cỏ nào, Diệp Vi lại vài lần phạm phải cấm kỵ của hắn, hẳn là không đến mức đi?
“…… Ý của Thịnh tổng là?”
Thịnh Chí Minh lạnh lùng quét mắt liếc hắn một cái, Triệu Bằng lập tức ngậm miệng, không dám hỏi nhiều.
Đáng tiếc chính là điện thoại Diệp Vi vẫn luôn không có gọi lại đây.
R ất nhanh tới buổi tối ngày h ôm sau, Thịnh Chí Minh đi tham gia liên hoan đoàn phim 《 hậu cung 》.
Lần này liên hoan tụ tập tất cả đều là nhân viên sáng lập《 hậu cung》, có thể nói thân thế to lớn, Vương Nhược Nghiên càng giống như là chúng tinh phủng nguyệt (*) được bảo hộ ở trung tâm, thời điểm hiện giờ cô đúng là xuân phong đắc ý(**) vô cùng. Đầu tiên là được cầm vai nữ chủ《 hậu cung 》, lúc sau lại liên tục ký xuống mấy cái hợp đồng nhà phát ngôn nhãn hiệu lớn, liên tiếp công việc dưới một năm cũng được an bài tốt, trừ bỏ có một bộ chế tác phim truyền hình lớn, còn có hai bộ điện ảnh đảm nhiệm vai phụ quan trọng, cũng là cùng đạo diễn và nghệ sĩ lớn hợp tác, có thể nói là tương lai rộng mở.
(*) Chúng tinh phủng nguyệt - 众星捧月: Tất cả các ngôi sao phát sáng xung quanh mặt trăng. Ẩn dụ tất cả mọi người hoặc mọi thứ đều tập trung vào ai đó hoặc một cái gì đó.
(**) Xuân phong đắc ý: Là con đường thuận lợi, thăng quan tiến chức.
Hiện giờ sự nghiệp của cô ta đắc ý, phương diện tình cảm cũng thu hoạch tương đối khá.
Thưởng thức và chiếu cố của Chu Gia đối với cô ta không che giấu, hắn ta vẫn luôn nói là dìu dắt hậu bối, nhưng người thông minh cũng xem ở trong mắt, không ngừng.
Đồng dạng, Thịnh đại thiếu phong lưu tiêu sái ở bên người cũng không có những oanh oanh yến yến đó, đồng dạng có thêm chiếu cố với Vương Nhược Nghiên, không để cô ta chịu một tia ủy khuất, hai người lại từng có tình cảm vào sinh ra tử, quan hệ tự nhiên sẽ không bình thường.
Hiện giờ hai người này một trái một phải ngồi ở bên người Vương Nhược Nghiên, nhìn như hài hòa lại tựa như giương cung bạt kiếm, nháy mắt hấp dẫn phần lớn ánh mắt, trong âm thầm càng nghị luận sôi nổi.
“Chu ảnh đế là thích Vương Nhược Nghiên đi? Tôi thấy thời điểm lúc trước quay phim đặc biệt chiếu cố cô ấy.”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà Vương Nhược Nghiên thích ai a?”
“Thịnh đại thiếu đó, không thấy vì hắn đến mạng sống cũng từ bỏ sao?”
“Chu ảnh đế có thể để ý người phụ nữ của mình vào sinh ra tử vì người đàn ông khác hay không?”
“Vương Nhược Nghiên cũng quá may mắn đi……”
“Uy uy uy, các ngươi biết vừa rồi ở dưới lầu tôi nhìn thấy ai không? Diệp Vi!”
“Diệp Vi???”
“Hình như là cùng đoàn phim cái gì 《 ác ma…… Thiếu gia ác ma yêu tôi 》tới liên hoan!”
“Oa!!!”
……
Diệp Vi nói như thế nào cũng là một người có tiếng tăm, thường là khác quý của hot search, hiện giờ lại cùng Thịnh Chí Minh, Vương Nhược Nghiên xuất hiện ở cùng một nơi, tự nhiên càng làm cho người ta suy nghĩ bậy bạ, trong chốc lát, tin tức Diệp Vi ở dưới lầu ăn lẩu truyền đến trong âm thầm, thậm chí còn có người đi xuống lầu chụp lén!
Bởi vì truyền đến trong âm thầm quá náo nhiệt, ngay cả Triệu Bằng cũng có thể nghe thấy, hắn hoàn toàn không nghĩ tới thế nhưng ở chỗ này lại gặp được Diệp Vi, lại liên tưởng đến thái độ mấy ngày nay của Thịnh Chí Minh đối với Diệp Vi có chuyển biến, trong lúc nhất thời cũng có chút không nắm chắc được thái độ đối với Diệp Vi.
Nếu là trước kia hắn khẳng định sẽ không có phản ứng, nhưng mà lại nghĩ đến phân phó của Thịnh Chí Minh……
Tính một cái, coi như không biết.
Nào biết hắn vừa mới nghĩ như vậy, Thịnh Chí Minh đã kêu hắn qua, phân phó nói: “Đi xuống g ọi Diệp Vi lên đến đây đi.”
Người đàn ông anh tuấn cắn đầu mẩu thuốc lá, trên gương mặt lạnh nhạt hiện ra một tia cười, trong lòng hắn hừ lạnh, trong miệng nói muốn biến mất, nhưng lúc sau nghe nói hắn tới, không phải là ngoan ngoãn tới tìm hắn sao?
Tìm hắn sớm một chút không phải tốt hơn sao, uổng công chịu nhiều tội như vậy.
Vương Nhược Nghiên ngồi ở bên cạnh Thịnh Chí Minh, tự nhiên cũng nghe thấy Thịnh Chí Minh kêu Triệu Bằng đi gọi Diệp Vi lên đây, cô ta kinh ngạc chớp mắt một cái: “Diệp Vi?”
Triệu Bằng giải thích nói: “Đúng vậy, Diệp Vi ở dưới lầu.”
Vương Nhược Nghiên: “À, như vậy a.”
Cô ta không nói, chỉ là nhìn nhìn Thịnh Chí Minh.
Chu Gia không thể nhìn Vương Nhược Nghiên chịu ủy khuất, giờ phút này thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, lập tức đau lòng lên: “Thì ra Thịnh thiếu còn đối với người phụ nữ như Diệp Vi nhớ mãi không quên?”
Thịnh Chí Minh liếc mắt nhìn Chu Gia một cái: “Việc này không nhọc Chu ảnh đế lo lắng.”
Thế nhưng hắn không có phản bác?Trong lòng Vương Nhược Nghiên càng thêm hụt hẫng.
Chu Gia nói: “Như thế nào có thể không lo lắng? Tôi sợ người phụ nữ kia đột nhiên nổi điên khi dễ Nhược Nghiên.”
Vương Nhược Nghiên trấn an Chu Gia nói: “Chu lão sư, em không có việc gì.”
Chu Gia nhíu mày không tán đồng nhìn cô ta: “Em chính là quá thiện lương, cho nên mới sẽ bị người khác khi dễ như vậy.”
Vương Nhược Nghiên lắc lắc đầu.
Thịnh Chí Minh lạnh giọng: “Tôi làm gì còn không tới phiên Chu ảnh đế cậu tới khoa tay múa chân đi? Triệu Bằng, thất thần làm gì, còn không mau đi?”
Triệu Bằng cũng không dám nghi ngờ Thịnh Chí Minh cái gì, mắt nhìn Vương Nhược Nghiên ở một bên, bước chân nghi hoặc đi xuống lầu, một bên cảm khái Diệp Vi quả nhiên lợi hại, dưới tình huống như thế cũng có thể hấp dẫn được chú ý của Thịnh đại thiếu, thủ đoạn này quả nhiên không giống người thường.
Ở bên kia Diệp Vi còn đang ăn nồi lẩu thơm ngào ngạt, hương vị nồi lẩu này coi như không tệ, thịt bò qua cổ họng vào dạ dày cay đến tê dại, bọc lên mùi hương của đĩa sa tế, ngon đến mức có thể đem đầu lưỡi nuốt vào.
“Có người a, tâm chính là lớn, cũng không có đầu óc gì, cũng khi nào rồi, cô ta thế nhưng còn nuốt trôi được.” Tô Thần quyến rũ cắn ống hút uống nước trái cây, mắt liếc nhìn Diệp Vi nói giỡn với đồng bạn.
Làm nữ chính của《 thiếu gia ác ma yêu tôi 》, lời nói của cô có quyền lớn, huống chi bộ phim truyền hình nhỏ này là do bạn trai ả vì mà ả đầu tư để quay chụp, ngay cả đạo diễn cũng nghe theo ả.
“Nghe nói đoàn phim《 hậu cung 》 ở trên lầu, Thịnh đại thiếu, Vương Nhược Nghiên, Chu ảnh đế cũng ở đó, đáng tiếc bị đặt bao hết nên không thể đi lên, bằng không tôi cũng muốn đi xem.”
“Hai người đàn ông lợi hại như thế lại đều thích Vương Nhược Nghiên, cũng không biết ai kia ghen ghét đến sắp chết. Đúng rồi, nghe nói Vương Nhược Nghiên còn bắt lấy người đại diện phát ngôn D gia, Thịnh đại thiếu đối với cô ấy cũng thật tốt.”
“Các ngươi cũng đừng nói, tâm tư nhỏ bị đánh, rốt cuộc ai kia tâm địa ác độc, ngay cả người bị thương cũng dám đánh!”
“Diệp Vi, cô nói đúng không?”
Diệp Vi: “Hả? Xin lỗi tôi thất thần, vừa rồi tôi đang nghe mấy cái bà tám vừa xấu lại không có kỹ thuật diễn khua môi múa mép, không nghe rõ cô nói lại một lần đi?”
“Cô nói cái gì!” Kỹ thuật diễn của Tô Thần thật sự là kém, vừa lúng túng lại cứng ngắc không nói, ngay cả lời kịch cũng không nhớ được, nếu không cũng sẽ không ở trong giới lăn lộn vài năm mà chỉ có thể dựa vào kim chủ chụp hai bộ phim truyền hình nhỏ không nổi tiếng.
Ả ta vỗ bàn đứng lên, muốn cho Diệp Vi nhìn nhan sắc ả một cái.
Diệp Vi này cũng quá không khỏi không biết điều đi, quả nhiên là người ngực to ngốc nghếch, cô ta nghĩ bản thân vẫn là Diệp Vi của trước kia?
Nào biết Triệu Bằng tây trang phẳng phiu trực tiếp đi tới, hắn đột nhiên xuất hiện, trực tiếp làm mọi người ở đây cả kinh!
“Diệp Vi, Thịnh tổng gọi cô qua đó.”
Tô Thần há miệng thở dốc: “…… Thịnh thiếu?! Hắn muốn gặp Diệp Vi?”
Diệp Vi: “……???”
Ở đây ai chưa thấy qua Triệu Bằng là trợ lý của Thịnh đại thiếu? Trong lúc nhất thời sắc mặt cũng có chút kỳ quái, đặc biệt là Tô Thần, sắc mặt xanh một trận trắng một trận, tức giận đến hàm răng cũng cắn chặt.
Thịnh Chí Minh không phải ghét bỏ Diệp Vi sao? Như thế nào còn muốn gặp cô ta?
Vốn là đạo diễn đứng ở một bên xem náo nhiệt lập tức đứng dậy, ưỡn người nghiêm mặt cười: “Diệp Vi, thất thần làm gì, còn không mau đi!”
Ai ngờ Diệp Vi vội vàng xua xua tay, bộ dáng rất là sợ hãi: “Thật xin lỗi, tôi sai rồi, cậu trở về nói cho Thịnh thiếu, kêu hắn yên tâm, tôi nói được thì sẽ làm được, ăn cơm rồi sẽ đi ngay, tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trước mặt Tiểu Vương, cho cô ấy thêm phiền toái.”
Đạo diễn ngây người, Tô Thần cũng ngây người, Triệu Bằng càng là như thế.
Triệu Bằng muốn nói lại thôi: “…… Cô vẫn nên đi với tôi trước thì hơn.”
Diệp Vi: “Cầu xin Thịnh thiếu tha tôi đi!”
Triệu Bằng: “……??”
Tô Thần cười, mọi người ở đây cũng nhịn không được che miệng cười trộm.
Xứng đáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...