Edit: cầm thú
Trong hình phạt thất.
"Cha nuôi, chuyện lần này...!ta cuối cùng cũng cảm thấy không đúng chỗ nào.
Ta với nhị điện hạ làm thế nào mà bị phát hiện?"
Lăng Hiểu chỉnh áo choàng của mình một phen, đột nhiên mở miệng hỏi Ngô Trần.
Trong hoàng cung này, không có gì là trùng hợp cả.
Tất cả trùng hợp đều là mưu đồ đã lâu!
"Là tam điện hạ."
Ngô Trần nhỏ giọng: "Tam điện hạ nghe nói nhị điện hạ bị thương, cho nên cầm theo thuốc đặc biệt tới thăm, kết quá...!không gặp người."
Tam điện hạ? Dạ Cảnh Phong?
Lăng Hiểu nhẹ nhíu mày, hắn mới là đứa trẻ mười một tuổi, hẳn sẽ không có tâm cơ như vậy chứ?
Dạ Cảnh Phong là nam chủ, nam chủ chẳng phải nên truyền bá năng lượng chính diện sao?
Cho nên...
"Không phải tam điện hạ, chỉ sợ là..."
Lăng Hiểu còn chưa nói xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng của Dạ Cảnh Niên: "Lăng Hiểu, Lăng Hiểu ngươi đừng sợ, bản điện hạ tới cứu ngươi rồi!"
Lăng Hiểu:...
Chờ ngươi đến, mộ của tỷ tỷ ta cỏ xanh cao ba thước rồi!
Trong phòng.
"Khụ khụ."
Ngô Trần liếc mắt nhìn Lăng Hiểu một cái, nhẹ nhàng kho khan.
Mời ngươi bắt đầu diễn xuất!
Lăng Hiểu: A..., ta hôn mê rồi!
Lăng Hiểu vô cùng chuyên nghiệp ngã về phía Ngô Trần.
Ngô Trần thuận tay tiếp được nàng, hơn nữa còn nhỏ giọng nói: "Ngươi lại béo lên rồi."
Lăng Hiểu:...
Không có khả năng!
Tỷ tỷ ta chính là ăn cái gì cũng không béo!
"Ầm!"
Lúc này, cửa hình phạt thất đã bị người ta đá ra, Dạ Cảnh Niên vội vàng xông vào, vừa vào cửa, nhìn thấy người trong lòng Ngô Trần, sắc mặt chưa tới mức tái nhợt, nhưng vẻ mặt nàng có vẻ rất đau khổ.
"Lăng Hiểu."
Dạ Cảnh Niên vẻ mặt tự trách: "Đều là tại ta, trách ta không tốt."
Hắn giơ tay muốn kéo tay Lăng Hiểu đi, nhưng lúc này, Ngô Trần hai tay dùng lực, bế Lăng Hiểu lên: "Điện hạ, nàng bị thương, thần mang nàng trở về bôi thuốc trước, nếu như điện hạ thật sự muốn tốt cho Lăng Hiểu, trước trở về giải thích với Doanh phi nương nương đi."
Dạ Cảnh Niên vừa mới từ chỗ của bệ hạ trở về liền đi thẳng tới nơi này, rất không thỏa đáng.
Doanh phi nương nương sẽ không vui đâu.
Ngôn Tình Nữ Phụ
Câu nói đầu tiên của Ngô Trần đã chỉ rõ vấn đề, Dạ Cảnh Niên cũng hiểu.
"Ngô công công, ngươi chăm sóc cho nàng, lát nữa ta sẽ trở lại." Dạ Cảnh Niên liếc sang nhìn Lăng Hiểu, sau đó mới xoay người rời đi.
Sau khi hắn rời đi, Ngô Trần liền ôm Lăng Hiểu một đường trở về.
Lăng Hiểu cảm thấy rất thoải mái.
Từ sau khi lớn lên, cha nuôi cũng không quá thân cận với nàng nữa.
Trước đây, Ngô Trần đều đã ôm qua nàng, có đôi khi để nàng cưỡi lên đầu hắn.
Mặc dù...!hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng hắn vẫn là phụ thân của nàng, là một người phụ thân dịu dàng đẹp trai.
Ai, đáng tiếc...!Ngô Trần là nội thị, nếu không...!đã sớm tìm cho nàng một người mẫu thân xinh đẹp rồi.
......
Dọc đường đi, nhìn Lăng Hiểu trong lòng ngực mình, ánh mắt của Ngô Trần cũng đặc biệt dịu dàng.
Mới chớp mắt, nha đầu kia đã lớn thế này rồi, nghĩ đến...
Không biết Ngô Trần nghĩ tới cái gì, ánh mắt hắn trở nên phức tạp: "Lăng Hiểu, ngươi cùng nhị điện hạ..."
"Cái gì?"
Lăng Hiểu vừa mở mắt, Ngô Trần đặt nàng xuống.
Về tới sân của mình, Ngô Trần cũng không sợ ánh mắt người khác.
"Ta cảm thấy nhị điện hạ cực kì quan tâm tới ngươi, đây không phải là chuyện gì tốt." Ngô Trần thở dài một tiếng.
Không phải là hắn cảm thấy Lăng Hiểu không xứng với Dạ Cảnh Niên.
Chính mình cực khổ nuôi lớn cải trắng mập mạp xinh đẹp hai mươi năm, trong mắt hắn nàng là thứ trân quý nhất.
Nhị điện hạ là con cháu hoàng thất thì như thế nào chứ?
Chẳng phải là heo muốn ăn cải trắng nhà hắn sao.
Mà cái đầu heo này, Ngô Trần không đánh được.
Con cháu hoàng thất, tuy có vinh hoa phú quý, nhưng mà...!đi theo hắn, tùy thời liền dễ dàng nguy hiểm đến tính mạng!
Ngô Trần: Đạo cẩu thả tùy ý, rời xa hoàng thất, trân trọng sinh mệnh!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...