Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh


Edit: Hồ ly lông xù
Cha nuôi.

Lăng Hiểu nhanh chóng chạy vào trong phòng, quả nhiên thấy Ngô Trần ngồi ở mép giường đang tự mình bôi thuốc.

Trên đầu vai hắn có một vết thương, vết thương kia rất sâu, có vẻ như bị binh khí gây thương tích, hiện tại vết thương vẫn còn chảy máu.

Ngươi bị thương!
Lăng Hiểu khẩn trương đi tới.

Đừng làm ồn, ta không sao.

Ngô Trần nhìn Lăng Hiểu một cái, sau đó chỉ chỉ sang lọ Kim Sang Dược: Nha đầu ngươi trở về thật đúng lúc, mau bôi thuốc cho ta, vị trí vết thương này ta tự bôi thuốc khá bất tiện.

Vâng.


Lăng Hiểu gật đầu, đứng một bên từ từ bôi thuốc cho Ngô Trần.

Kể từ lúc Lăng Hiểu thấy Ngô Trần nửa đêm mặc y phục dạ hành trở về khi còn nhỏ, Lăng Hiểu đã biết thân phận của người cha nuôi này cũng không hề đơn giản.

Bây giờ nhìn lại!
Quả thật là như thế.

Trong phòng mùi thuốc càng đậm, nhưng cả hai đều không lên tiếng.

Hô hấp của Ngô Trần rất vững vàng, tựa như không cảm thấy đau đớn chút nào.

Lăng Hiểu.

Cuối cùng, giọng nói ôn hòa dễ nghe của Ngô Trần đã phá vỡ sự trầm mặc trong phòng.

Ngươi không thấy tò mò sao?
Tò mò cái gì?
Lăng Hiểu thoa xong Kim Sang Dược, sau đó băng bó vết thương giúp Ngô Trần, vừa băng bó vừa nói nhỏ: Từ nhỏ cha nuôi đã dạy ta, không hỏi những cái không nên hỏi, người có lòng hiếu kì quá nặng, mạng cũng rất ngắn.

Aiz, ngươi, nha đầu này.

Ngô Trần cười nhạt, nha đầu Lăng Hiểu này thông minh lanh lợi, hẳn là đã biết bí mật của hắn.

Nhưng!
Bản lĩnh lớn nhất của hắn, lại không thể nào giao cho nàng.


Năm đó, khi ta sáu tuổi, quê nhà ta mất mùa, nạn đói khắp nơi, cả nhà chúng ta phải rời xa quê hương lên kinh thành!
Ngô Trần trầm ngâm mở miệng, bắt đầu kể lại chuyện xưa của hắn.

Đây chỉ là một câu chuyện xưa của một thường dân chạy nạn.

Cả gia đình lên đường vào kinh đều chết gần hết, chờ đến lúc tới được kinh thành cũng chỉ còn lại Ngô Trần và mẫu thân ốm yếu của hắn.

Vì để mẫu thân được khám bệnh, lúc nhỏ Ngô Trần đã phải đi ăn xin để kiếm sống thiếu chút nữa bị người ta đánh chết ở đầu đường, cuối cùng đại tiểu thư của Lăng phủ đi ngang qua đã phái người cứu Ngô Trần.

Ân tình của Lăng tỷ, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Ngô Trần thở dài, lại nhỏ giọng nói: Sau đó, bệnh của mẫu thân càng ngày càng nghiêm trọng, ta cũng không còn cách nào khác đành bán mình vào hoàng cung.

Những thái giám cung nữ mới vào hoàng cung không có chỗ dựa, lại không hiểu quy củ, mỗi ngày đều bị đói, bị đánh, thậm chí có không ít người chết.

Trong số những người đó, Ngô Trần cũng được coi là may mắn, hắn có tài luyện võ, lại được một vị cao thủ đại nội nhìn trúng, nhận làm đồ đệ.

Không ngờ cha nuôi lại có sư phụ là Cao Thủ Đại Nội? Vậy ngươi cũng biết võ công?
Lăng Hiểu nghe Ngô Trần kể chuyện xưa không khỏi kinh ngạc: Ngươi lợi hại như vậy, tại sao lại ở lại tạp dịch viện?
Việc này.


Ngô Trần dừng lại một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói nhỏ: Đó là bởi vì ta muốn sống một cuộc sống bình yên, mà sư phụ ta cũng nhận thấy tính cách của ta quá mức cẩn trọng, không thích hợp làm Đại Nội Mật Thám.

Lăng Hiểu:!
Ngươi trực tiếp nói ngươi tham sống sợ chết, không có gan là được!
Ngô Trần:!
Ta không muốn mất mặt nha!
Khụ khụ.

Ngô Trần hơi che giấu sự bối rối của mình, tiếp tục nhỏ giọng nói: Lăng Hiểu, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, cho nên cha nuôi thấy đã đến lúc cho ngươi biết mọi chuyện, năm đó ta còn trẻ nhưng đã đạt được chức Lục Phẩm, còn có thể trở thành quản sự của tạp dịch viện, đây cũng là có nguyên nhân, dĩ nhiên, thật ra ta còn có một thân phận khác, chính là Đại Nội Mật Thám, nhưng chỉ là nhân viên ngoài biên chế, rất ít khi hành động cùng bọn họ, lần này xảy ra một chút chuyện, tạm thời sư phụ tìm ta giúp đỡ, lúc thi hành nhiệm vụ cũng gặp phải chút xíu ngoài ý muốn, cho nên mới bị thương nhẹ.

Chuyện ngoài ý muốn kia, Ngô Trần cũng không có nói chi tiết, những năm này hắn đã sớm nhìn ra Lăng Hiểu là một mầm non võ thuật, nhưng để giữ kín bí mật của mình cho nên hắn chưa từng dạy Lăng Hiểu một chút võ công nào, cũng bởi vì hắn biết, Đại Nội Mật Thám là nghề nghiệp còn nguy hiểm hơn cả cung nữ thái giám, một khi nhiệm vụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phút chốc, mạng sống cũng chẳng còn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui