Edit: cầm thú
"Suỵt, nhỏ tiếng chút!"
Dạ Cảnh Niên kích động, liền lớn tiếng la lên, dạo tới Lăng Hiểu bên cạnh, nàng vội vàng bịt kín miệng của hắn.
"Điện hạ, đừng nói nữa.
"
"Ừ ừm.
"
Dạ Cảnh Niên ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt vẫn rơi trên đùi gà như cũ.
"Được rồi, điện hạ trả lời đúng, cho ngài ăn đó.
"
Lăng Hiểu bày đùi gà lên đĩa đưa tới chỗ Dạ Cảnh Niên, còn nàng bắt đầu thu dọn hiện trường.
Đợi Lăng Hiểu rửa sạch toàn bộ chén dĩa, Dạ Cảnh Niên cũng ăn uống no say, bàn tay đầy dầu, bụng to phình.
Thật đúng là một tiểu gia hỏa không có lương tâm.
Không biết đường chừa cho tỷ tỷ ta một miếng sao?
Có điều!
Ai bảo hắn là chủ tử cơ chứ?
Thân là nhân vật ở tầng lớp thấp nhất, Lăng Hiểu không dám yêu cầu nhiều như vậy.
Đùi gà không có linh hồn! ta không muốn, không muốn ăn.
Thực sự không muốn ăn đâu.
! !
"Được rồi, ta giúp ngài rửa tay.
"
Đáy lòng Lăng Hiểu tự an ủi mình một phen, kéo Dạ Cảnh Niên tới sau bình phong, bỏ tay hắn vào chậu đồng, nước ấm vừa phải không nóng cũng không quá lạnh, Dạ Cảnh Niên quay đầu nhìn Lăng Hiểu một cái, đột nhiên hỏi: "Lăng Hiểu, khi nào ngươi nướng bồ câu cho ta ăn? Chẳng phải ngươi nói bồ câu nướng ngon hơn sao?"
Ăn ăn ăn.
Ngươi còn ham ăn hơn so với ta.
Lăng Hiểu cúi đầu: "Đợi có cơ hội đi, đề mục ban nãy mà ta nói, điện hạ đã hiểu rồi chứ?"
"Ừm, hiểu rồi, mỗi sáng phụ hoàng đều phải vào thượng triều, mỗi đêm đều phải ở trong thư phòng phê duyệt tấu chương đến khuya mới thôi, quanh năm suốt tháng mẫu phi không nhìn thấy phụ hoàng được mấy lần, ngay cả ta và hoàng huynh một tháng cũng chỉ gặp phụ hoàng hai ba lần mà thôi, phụ hoàng thật sự là người vất vả bận rộn nhất trên đời.
"
Tuy rằng Dạ Cảnh Niên nhỏ tuổi, nhưng tốt xấu gì ba tuổi đã vỡ lòng, còn có đại học sĩ dạy bảo, cho nên biết phân tích đáp án, vừa rõ ràng vừa có đạo lý.
"Nhị điện hạ nói không sai, nhưng bệ hạ đâu phải chỉ vất vả những chuyện đơn giản như vậy?"
Lăng Hiểu một bên thở dài nói nhỏ: "Chỉnh đốn toàn bộ đại sự quốc gia, tranh chấp kinh đô, thậm chí là chuyện hậu cung, mỗi một sự tình, đều cần bệ hạ tự mình quyết định.
Mặc dù từng tấc đất nơi này đều là của bệ hạ, ngài ấy có một tòa giang sơn, nhưng mà! ngài ấy giống như bị nhốt trong hoàng thành này, không có thời gian rảnh, nào có cơ hội đi ra bên ngoài nhìn ngắm phong cảnh giang sơn xinh đẹp? Càng không có cơ hội đi nếm thử đủ loại mỹ thực nhân gian! "
"Không thể sai ngự trù nấu được sao?"
Dạ Cảnh Niên nhịn không được ngắt lời Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu liếc hắn một cái: "Điện hạ người lớn lên từ nhỏ trong hoàng thành này, cho nên hiểu rõ, tay nghề của ngự trù tuy xuất sắc, nhưng thức ăn trong hoàng thành đều được chọn lọc kỹ càng, hơn nữa đồ ăn hàng năm, đều được cố định rồi.
"
Điểm này, Lăng Hiểu vào cung rồi mới từ từ nghiệm ra.
Trong hoàng thành này cái gì cũng không thiếu, nhưng không có nghĩa là cái gì bọn họ cũng ăn được.
Ngự thiện phòng, quanh năm suốt tháng đều làm những món ăn này.
Không cần đồ quý giá nhất, chỉ cần những thứ phổ biến, bốn mùa đều có thể ăn.
Như vậy có thể đảm bảo mỗi một vị chủ tử thích ăn cái gì, bốn mùa tùy ngày đều có thể ăn được.
Giống như lần này Đỗ Tuyệt bởi vì thiếu nguyên liệu nấu ăn cho nên không nấu được món chủ tử thích, vì vậy lập tức bị đánh chết.
Những thứ này là đạo lý sinh tồn của tầng cấp thấp nhất trong cung, mà giờ phút này, Lăng Hiểu muốn mượn cơ hội nói cho Dạ Cảnh Niên nghe.
"Lăng Hiểu ngươi nói rất đúng, ngự thiện phòng quả thực mỗi ngày đều đổi món ăn, nhưng đổi thang không đổi thuốc, không thể làm tốt như ngươi.
"
Dạ Cảnh Niên nghe Lăng Hiểu nói xong, trầm ngâm suy nghĩ một phen, sau đó gật đầu tán thành.
"Điện hạ thông tuệ.
"
Lăng Hiểu mỉm cười, cầm lấy cái khăn, lau tay giúp cho Dạ Cảnh Niên: "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, điện hạ ngài nên đi nghỉ ngơi đi.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...