Edit: cầm thú
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Lăng Hiểu tỉnh lại đã phát hiện mình ở trong biệt thự Trình gia, nằm trong căn phòng quen thuộc của chính mình.
Đầu óc vẫn còn một chút cảm giác choáng váng đau đớn.
Lăng Hiểu chậm rãi đứng dậy, xoa xoa đầu.
Tối hôm qua...
Tuy cô mơ màng nhưng vẫn còn nhớ, là Trình Cẩm và Trình Tiêu đỡ cô vào phòng.
Hai đứa cháu trai này, không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, chẳng lẽ không biết kiểu ôm công chúa sao?
Lăng Hiểu âm thầm khinh bỉ bọn họ một phen, đột nhiên nhớ tới chuyện tình của Trình Cẩm và Thẩm Đông Chí.
Ừm.
Cái này... tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, không cẩn thận một lần uống rượu lăn giường với nhau, cho nên... vấn đề không lớn đâu nhỉ?
Mà còn...
Thẩm Đông Chí này, phẩm chất không tệ lắm, là một ứng cử viên tốt cho vị trí cháu dâu.
Lăng Hiểu ngược lại rất muốn đi hỏi Trình Cẩm một chút, xem hắn có muốn phát triển với Thẩm Đông Chí hay không, nhưng vấn đề nhạy cảm như vậy, cô không biết phải mở miệng như thế nào!
Chỉ có thể, kìm chế thôi.
Đi một bước xem một bước, dù sao... vấn đề cũng không lớn, ừm.
Cứ như vậy, Lăng Hiểu tạm thời không có ý nghĩ để Trình Cẩm đi xem mặt, mà Trình Cẩm thì giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn tự mình kìm chế ăn uống sinh hoạt lành mạnh.
Chớp mắt đã qua mấy tháng, tới kì thi cuối kỳ.
"Cô nhỏ, lần này cô phải giúp tôi!"
Trình Tiêu vẻ mặt mong chờ nhìn Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu lật đi lật lại phiếu điểm của Trình Tiêu, ừm, cực kì xuất sắc, cộng mấy môn lại với nhau, còn chưa đủ 100 điểm!
Trình Tiêu: Do cô nhỏ dạy tốt đó!
Lăng Hiểu: ...
Cô còn có thể làm gì chứ? Chỉ có thể đi họp phụ huynh thêm lần nữa.
Buổi họp phụ huynh lần này vô cùng thuận lợi, mà còn không phải gặp mặt Sở Hoài.
Nói ra từ sau ngày sinh nhật của hắn, mấy tháng nay Lăng Hiểu chưa từng gặp lại Sở Hoài, có lẽ...
Hắn thấy khó nên rút lui rồi.
Dù sao, Lăng Hiểu cũng từ chối hắn rồi, hơn nữa còn cực kì rõ ràng.
Kết cục như vậy, Lăng Hiểu cảm thấy rất tốt, thế nhưng lại mất đi một người bạn tốt...
Tuy nhiên, Lăng Hiểu sẽ không hối hận.
Đời người rất dài, ngươi không thể vì một chớp mắt vô ý, gặp được người khiến ngươi khó quên hoặc là động lòng, những người đó sẽ không trở thành toàn bộ cuộc sống của ngươi.
Có vài người, có lẽ chỉ là một vị khách nhỏ bé đi ngang qua đời ta.
Khi ngươi đã lớn tuổi, nhớ lại thời điểm đó, ngay cả diện mạo người kia cũng không thể nhớ rõ nữa đâu.
Ngươi chỉ có thể nhớ rõ, ngày trước trong một khoảnh khắc trái tim đã rung động, thỉnh thoảng nghĩ lại, mỉm cười.
Không còn gì nữa.
Lăng Hiểu cảm thấy, bản thân mình trong cuộc đời của Sở Hoài, chính là một nhân vật như thế.
***
Bước ra khỏi trường học Sở Hoài, Lăng Hiểu cũng không quay lại tiệm cà phê, bởi vì cô nhận được điện thoại của An Hải.
"Lăng tiểu thư, cô mau tới công ty một chút đi, Trình tổng xảy ra chuyện rồi."
Trong điện thoại giọng nói An Hải vô cùng vội vã.
Lăng Hiểu không dám chậm trễ, lập tức gọi xe đi thẳng tới tổng công ty Trình thị.
Cô mặc kệ ánh mắt của nhân viên khác, dùng thang máy chuyên dụng đi tới lầu 17.
Vừa ra khỏi thang máy, Lăng Hiểu liền nhìn thấy An Hải đi vòng vòng.
"Lăng tiểu thư, cô tới rồi!"
An Hải lo lắng mở miệng nói: "Cô mau vào xem, đừng để xảy ra án mạng!"
Án mạng?
Lăng Hiểu lập tức hối hả, ba bước hai bước chạy vào phòng làm việc của Trình Cẩm, vừa vào cửa liền nhìn thấy tình hình, một đám người đàn ông mặt mũi hung dữ, vẻ mặt không vui đứng trong phòng, bao quanh lấy bàn làm việc của Trình Cẩm.
Lăng Hiểu đứng ở cửa căn bản không nhìn thấy bóng dáng của Trình Cẩm, sắc mặt cô lập tức trầm xuống, bước nhanh tới: "Các người đang làm gì thế?"
Lăng Hiểu vừa nói vừa đi vào trong.
Nghe thấy giọng nói Lăng Hiểu, Trình Cẩm bị đám người vây quanh vẻ mặt liền biến sắc: "Lăng Hiểu, đừng tới đây!"
Trình Cẩm còn chưa nói dứt lời, người đàn ông đứng gần Lăng Hiểu nhất đã bị quật ngã sang một bên.
"Ầm!" một tiếng, tất cả mọi người trong phòng đều trợn mắt há mồm.
Lăng Hiểu theo bản năng vỗ vỗ bụi trên tay, lúc này rốt cuộc cô cũng nhìn thấy Trình Cẩm, nhìn bộ dáng của hắn có vẻ chưa bị tổn thương sợi tóc nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...