Edit: cầm thú
"Tôi cũng không thích mấy cái phương pháp thủy trị liệu đó."
Lăng Hiểu uống một ngụm nước hoa quả, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Sở Hoài một cái, nhẹ giọng hỏi một câu: "Trình Cẩm đâu rồi?"
"Cậu ta à."
Sở Hoài đột nhiên hướng về phía Lăng Hiểu cười đầy thâm ý, cố tình đè thấp giọng nói: "Trình tổng bị mấy cô người mẫu quấn lấy rồi, chậc chậc, không ngờ hôm nay cậu ta lại là người được chào đón nhất, tôi cảm thấy có chút ghen tị rồi!"
"Thiệt hay giả vậy?"
Lăng Hiểu có chút không thể tin hỏi.
Cô gái có thể quấn lấy Trình Cẩm, chắc chắn đẳng cấp không hề thấp!
Rất muốn đi nhìn thử một chút!
Đáy lòng Lăng Hiểu rục rịch, nhưng lý trí nói cho cô biết, nhất định không thể đi qua quấy rầy, lỡ như phá hỏng bầu không khí thì phải làm sao bây giờ?
Lỡ như Trình Cẩm dùng cô làm lý do để thoát thân thì phải làm sao?
Lăng Hiểu quyết định án binh bất động, tiếp tục... ăn trái cây.
Mà lúc này Sở Hoài ngồi bên cạnh Lăng Hiểu, câu được câu không ngồi trò chuyện với Lăng Hiểu, hai người chỉ mới nói được mấy câu, đám mỹ nữ đã kéo tới, lát sau liền vây quanh trung tâm là Sở Hoài.
Hôm nay là ngày hắn được chúc mừng, hơn nữa hắn còn là chủ nhân của du thuyền, cho nên tất nhiên Sở Hoài bị chúng tinh phủng nguyệt(*).
(*) được mọi người vây quanh.
Thêm nữa hắn còn là soái ca áo quần bảnh bao lại cấm dục, là người được chị em phụ nữ chào đón nhất.
Lăng Hiểu nhìn Sở Hoài thành thạo giao tiếp với mấy mỹ nữ trong đó, cô có hơi cảm thán: "Cuộc sống của người giàu có thật phong phú!"
Thừa dịp không ai để ý đến chính mình, Lăng Hiểu nhanh chóng đứng dậy rời khỏi khu vực phòng khách, một mình đi tới boong tàu hóng gió.
"Lăng tiểu thư, lại gặp nhau rồi!"
Lúc này trên boong tàu còn có một người khác, hơn nữa còn là người Lăng Hiểu biết.
"Ôn Ngọc!"
Lăng Hiểu không ngờ Ôn Ngọc lại ở chỗ này, chẳng lẽ đây gọi là phân vượn trong truyền thuyết?
"Sao vậy? Cô nhìn thấy tôi có vẻ không vui mừng lắm nhỉ?" Ôn Ngọc cảm thấy Lăng Hiểu cực kì không thích mình, hắn có chút kinh ngạc, hắn nhớ rõ bản thân dường như chưa từng đắc tội vị Lăng tiểu thư này nha!
"Không có gì, cậu suy nghĩ nhiều rồi."
Lăng Hiểu thu hồi suy nghĩ trong đáy lòng, nhìn Ôn Ngọc cười nhẹ: "Tôi chỉ không ngờ trên boong tàu còn có người khác thôi."
Thật ra Lăng Hiểu không có cảm giác đặc biệt gì đối với Ôn Ngọc.
Chỉ là vừa nhìn thấy người này cô sẽ nhớ tới kịch tình, cảm thấy... có chút thổn thức.
"Xem ra là tôi quấy rầy sự yên tĩnh của cô rồi hả?"
Ôn Ngọc thuận miệng nói một câu, trên mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng như cũ.
Không thể không thừa nhận, người đàn ông này tuy không đẹp trai khí chất như Sở Hoài, thế nhưng trên người toát ra một loại khí chất đặc biệt, khiến người ta rất muốn đến gần.
"Tôi cũng không phải tới đây tìm yên tĩnh, tôi ra đây hóng gió, không khí bây giờ là tốt nhất."
Lăng Hiểu quay mặt đi, đón gió biển, thấp giọng nói một câu.
Gió nhẹ thổi qua khuôn mặt cô, gió biển thổi lên làm bay mái tóc dài của Lăng Hiểu, cô im lặng đứng bên cạnh lan can, ngược lại có mấy phần xa cách, khí chất đặc biệt khác người.
Ôn Ngọc không tránh khỏi nhìn Lăng Hiểu thêm vài lần.
Chẳng trách vì sao Sở Hoài thích Lăng tiểu thư như thế, cô ấy xem ra... rất không tệ.
Ôn Ngọc kinh ngạc một phen, không hiểu vì sao trong lòng bỗng có suy nghĩ như thế, hắn lập tức đặt suy nghĩ này vào sâu đáy lòng.
Cướp phụ nữ của Sở Hoài?
Không, hắn chưa muốn chết sớm.
... ...
Lúc này, đại đa số mọi người đều ở trong phòng khách uống rượu chơi đùa, trên boong tàu chỉ có hai người bọn họ.
Lăng Hiểu và Ôn Ngọc không ai mở miệng nói chuyện, mỗi người đều trầm mặc nhìn về phương xa, hai người có tâm sự riêng của bản thân, mãi đến khi có người gọi bọn họ qua ăn bánh ngọt, lúc này ánh mắt Lăng Hiểu sáng lên khôi phục lại tinh thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...