Edit: Quàng Thượng
Lịch Diệu Tiên, mười lăm tháng một 19433, tuyết rơi.
Hàng năm ở nhân gian đều đón tết Nguyên Tiêu mà ở Thiên Diễn Tông lại không lưu hành ngày hội của người phàm.
Ngoài cửa sổ tuyết từ từ ngừng rơi nhưng gió càng lúc càng lớn.
Lăng Hiểu mở hai mắt, rời khỏi trạng thái tu luyện.
Ai, bế quan mấy tháng mà nàng không nghĩ là tu vi lại tiến thêm một bước, hiện tại đã là Phân Thần trung kỳ rồi.
Cấp bậc tu chân ở thế giới này chia ra là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Độ Kiếp và Đại Thừa Kỳ.
Đến Đại Thừa Kỳ là có thể phi thăng lên trời, nhưng mà nhóm lão quái Độ Kiếp kỳ cũng đang bế quan chuẩn bị chuyện độ kiếp cho nên tu vi Phân Thần kỳ ở thế giới này đã thuộc loại chiến lực đứng đầu, ở Thiên Diễn Tông cũng là cao thủ số một số hai.
Lăng Hiểu khẽ lắc đầu, kỳ thực nàng tuyệt đối không muốn làm cao thủ, thật sự luôn đó.
Nhưng mà... thực lực nó không cho phép nha!
Nàng là Tiên Thiên linh thể vạn năm khó gặp, lại còn là băng linh căn biến dị, cho dù ngồi ở chỗ đó không chủ động hấp thụ tu luyện, thì linh khí quanh người cũng sẽ theo bản năng mà chui vào trong cơ thể nàng, bị động tu luyện... Khủng bố như vậy đấy!
Được rồi, thật ra đây đều là phúc lợi của NPC thôi.
Không có một NPC bá đạo thì làm sao có thể dạy ra một nhân vật gây phong ba bão táp thúc đẩy kịch tình đây?
Lăng Hiểu vô tình nghĩ đến cái đồ đệ kia của mình.
Không biết nó khắc kim... À, không, là tu luyện! Nó tu luyện như thế nào rồi?
"Vô Tình, con lại đây một chút!"
Lăng Hiểu tâm niệm vừa động, thông qua linh thạch liên lạc với Lạc Vô Tình.
Một lát sau, bên trong gió lạnh xuất hiện một thân ảnh gầy yếu, thân ảnh đó đón gió mà đi, quanh mình lại có nhàn nhạt linh khí dập dờn.
"Trúc Cơ sơ kỳ!"
Xa xa Lăng Hiểu liền cảm ứng được tu vi của Lạc Vô Tình, linh khí bên ngoài thành hình chính là dấu hiệu của Trúc Cơ kỳ!
"Không tệ không tệ, có chút tiến bộ!"
Lăng Hiểu vui vẻ gật gật đầu, vào lúc Lạc Vô Tình đi vào thì Lăng Hiểu lại vung tay lên xuất ra một ít linh thạch cùng với thiên tài địa bảo, đồng thời phía trên những linh thạch kia còn có một quyển bí tịch công pháp toả ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Đây là sư tôn thưởng cho con!"
Lăng Hiểu cười tủm tỉm nhìn xem Lạc Vô Tình.
"Đa tạ sư tôn!"
Trên người Lạc Vô Tình cũng có túi trữ vật được phát vào lúc nhập môn, tuy rằng không gian có hạn nhưng để đựng những thứ này thì cũng dư dả.
"Sư tôn, hôm nay ở nhân gian là tết Nguyên Tiêu, đồ nhi tự mình làm chút đồ ăn nhân gian không biết sư tôn người có thích hay không..."
Lạc Vô Tình vừa nói vừa đem bánh trôi mà bản thân mới làm cất trong túi trữ vật đưa ra.
Bộ dạng bánh trôi cũng không phải rất đẹp mắt nhưng mùi vị lại rất là thơm.
Lăng Hiểu sửng sốt, không nghĩ tới đồ đệ này của mình hóa ra còn có thể xuống bếp?
Chẳng lẽ tiểu tử này là do bận làm đầu bếp nên chậm trễ tu hành?
"Ừ, không tệ, không tệ, ăn ngon."
Lăng Hiểu nhai một ngụm bánh trôi, mềm mềm dai dai, rất thơm ngọt.
"Sư tôn, người thích ăn là tốt rồi."
Lạc Vô Tình từ đáy lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mấy ngày sư tôn bế quan thì hắn trừ bỏ ngày đêm liên tục tu luyện, thời gian còn lại đều nghiên cứu nấu ăn chính là hi vọng sau khi sư tôn xuất quan có thể tự tay làm cho nàng ăn.
Hiện giờ nhìn tới bộ dạng Lăng Hiểu ăn uống ngon miệng, Lạc Vô Tình không khỏi nở nụ cười --
Hình như hắn rốt cuộc có thể làm chuyện để cho sư tôn vô cùng vừa lòng!
Đều nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, Lạc Vô Tình còn nhỏ tuổi đã sớm đem Lăng Hiểu coi như người thân, trưởng bối, hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Lạc Vô Tình hôm nay vui vẻ mà Lăng Hiểu lại càng vui vẻ.
Dù sao cũng đã lâu rồi nàng chưa được ăn mỹ thực nhân gian cho nên một khi vui vẻ Lăng Hiểu lại ban cho Lạc Vô Tình một đống đồ vật, cái gì mà pháp bảo này, dược liệu này đều lấy ra ngoài giống như không tiếc tiền.
Chờ sau khi Lạc Vô Tình rời khỏi thì Lăng Hiểu mới nhận ra --
Túi trữ vật và nhẫn trữ vật của mình hình như sắp thấy đáy?
Nuôi đồ đệ tốn kém vậy sao?
Lăng Hiểu xấu hổ sờ sờ cằm, chưởng môn sư tôn lão nhân gia ông ấy còn đang bế quan, hiện giờ công vụ trong tông môn Thiên Diễn Tông là do đại sư huynh Vũ Hữu Đạo tạm thời quản lý, đáng tiếc sư huynh là một con quỷ nghèo còn huynh đệ tỷ muội sư bá và các trưởng lão khác trong tông môn cũng không khá hơn là bao.
Danh môn chính phái, nghèo mà!
Xem ra...
Chỉ có thể dùng biện pháp cũ --
Xuống núi!
Đánh người, trộm... Khụ khụ, là xuống núi rèn luyện mới đúng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...