Edit: cầm thú
Không thể không nói, làm một nhiệm vụ giả xuyên nhanh công lược, năng lực nghiệp vụ của Cố Tuyết Dao, cực kì vững vàng.
Một nữ nhân có thể giải quyết cùng lúc ba nam nhân, hơn nữa lại cực kì bình tĩnh ung dung, có tiến có lùi, cuối cùng có thể làm mọi người đều vui vẻ!
Điểm này dù sao Lăng Hiểu cũng không làm được.
Bởi vì yêu đương thực sự rất nhàm chán, chẳng phải mỹ thực mới hấp dẫn người ta hơn sao?
... ...
Nói chung là, ba năm này cũng là ba năm yên ổn nhất mà Lăng Hiểu có thể thoải mái ăn ngủ.
Mỗi ngày đều được ăn no, tỉnh ngủ lại ăn, không cần lo lắng không có thịt để ăn, ngày tháng như vậy, quá là hạnh phúc rồi!
Có điều...
Ngày tháng hạnh phúc như vậy cuối cùng sẽ kết thúc.
Bất tri bất giác, đã cuối mùa thu.
Trong rừng cây ngoài động phủ, lá khô ào ào, muôn hoa suy tàn.
Một ngày mùa thu như vậy Lăng Hiểu nhận được tin tức của sư môn ---
Thiên Diễn Tông nguy cấp!
Hai năm trước, sư tôn của Lăng Hiểu, Thiên Cơ Tử đã Độ Kiếp phi thăng, mà Thiên Diễn Tông đã mất đi người tâm phúc, lại thiếu mất một thiên tài như Lăng Hiểu, sĩ khí lập tức giảm đi.
Lúc này mấy môn phái có ý đồ riêng liền nhảy ra nhắc lại chuyện xưa Lăng Hiểu cấu kết Ma môn, đòi tấn công Thiên Diễn Tông!
Hôm nay Thiên Diễn Tông bị mấy đại tông môn bao vây, rơi vào nguy cơ trước đây chưa từng có.
Lúc này, Vũ Hữu Đạo không nhịn được, hắn làm ngược lại với điều sư tôn dặn dò ngày trước, lén lút đưa tin cầu cứu tiểu sư muội.
Tin tức Vũ Hữu Đạo truyền tới, Lăng Hiểu căn bản không thể không nhìn tới.
Bởi vì vào năm trước khi Thiên Cơ Tử phi thăng, đã từng đến nơi này tìm Lăng Hiểu, nói với nàng một câu ---
Từ nay về sau, bất kể là xảy ra chuyện lớn gì, cũng không được quay lại sư môn!
Những lời này nghe giống như muốn phân biệt giới hạn với Lăng Hiểu, nhưng thực tế thì Lăng Hiểu rất rõ ràng, Thiên Cơ Tử, muốn bảo vệ nàng.
Tu Chân Giới luôn luôn là cá lớn nuốt cá bé, không có tông môn nào có thể sừng sững không ngã.
Có lẽ, Thiên Cơ Tử đã sớm nhìn thấy tương lai của Thiên Diễn Tông.
Sư tôn của nàng, trước ngày Độ Kiếp một ngày, vẫn còn lo lắng cho sự an nguy của nàng!
Có câu nói kia của Thiên Cơ Tử, Lăng Hiểu thật ra đã hoàn toàn không còn quan hệ gì với Thiên Diễn Tông, như vậy nàng có thể tiếp tục không quan tâm, tiếp tục ngày tháng ăn uống, thậm chí tương lai còn được quang hoàn của nam chủ bảo vệ, nói không chừng còn có thể sống tiếp mấy trăm năm ngàn năm ở thế giới này, cho đến khi phi thăng.
Nhưng mà...
Nàng không thể làm như vậy.
Bởi vì trong thế giới này, Thiên Diễn Tông chính là nhà của nàng, mặc kệ là nàng lười biếng như thế nào, mặc kệ là nàng đã làm gì, cho đến giờ phút này, ở ngay thời khắc sinh tử, nàng chỉ muốn cùng nhóm người nhà của mình đồng sinh cộng tử!
Đây chính là sự lựa chọn của nàng.
Dù sao nàng đã sống hơn bốn trăm năm rồi, tính toán thì đời này đều đã đủ rồi!
... ...
Ở thế giới <> ngày cuối cùng, Lăng Hiểu nghĩ tới một điều.
Nàng lấy của cải của mình chia cho hai đồ đệ, tiện thể cho Lạc Vô Hận và Tiêu Ninh một chút ưu đãi, dù sao hai đồ đệ của mình sau này cũng sẽ dựa vào hai lão đại này.
Bốn người bọn họ, có lẽ chính là tương lai của thế giới này...
Tâm tư đơn thuần của Lạc Vô Tình không phát hiện sư tôn có điểm kì lạ, buổi tối còn rất vui vẻ nấu một bàn đồ ăn, so với hắn, Cố Tuyết Dao thông minh hơn nhiều.
"Sư tôn, có phải ngày mai người muốn...."
"Xuỵt!"
Lăng Hiểu lập tức ngắt lời Cố Tuyết Dao.
Lúc này hai người đơn độc ở trong rừng cây, ánh sáng bị bóng cây che khuất, bốn phía tối tăm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...