Edit: Sên
Beta: cầm thú
Một trận đại chiến, đánh khoảng chừng ba hiệp, không biết độc giả có thấy chán hay không, nhưng mà Lăng Hiểu đã cảm thấy hết sức buồn chán rồi.
Nàng đang suy nghĩ không biết có nên thừa dịp đại sư huynh vẫn còn hôn mê, lén lút trốn đi hay không. Bỗng nhiên, giữa bầu trời máu bay tung tóe, cơ thể Hoắc Đông Lưu không ổn, cả người ngã mạnh xuống.
Đại chiến thời gian dài, làm cho linh khí của Hoắc Đông Lưu không ổn định, cuối cùng bị Tả Việt tìm được sơ hở, ra sức đánh một kích!
Kết quả tất nhiên là bị trọng thương ngã xuống!
Thật thê thảm!
Lăng Hiểu chẹp chẹp miệng, nhìn Hoắc Đông Lưu sắc mặt tái nhợt, cả người toàn máu rơi xuống, trong đầu suy nghĩ, thôi rồi, Hoắc Đông Lưu hôm nay đi đời nhà ma rồi!
Chờ một chút!
Bỗng nhiên Lăng Hiểu nghĩ đến một chuyện, chính là nhiệm vụ của nàng ở thế giới này...
Bồi dưỡng Lạc Vô Tình, để hắn thành công gia nhập Ma môn, trở thành đệ tử của Hoắc Đông Lưu, cuối cùng hắc hóa thành BOSS phản diện làm chấn động cả Tu Chân giới.
Hiện giờ Lạc Vô Tình chân chính cũng không biết đang ở nơi nào, nếu giờ mà Hoắc Đông Lưu nghẻo, vậy nhiệm vụ của nàng phải làm sao bây giờ?
Lăng Hiểu là một con cá mặn.
Nhưng cá mặn không hi vọng làm hỏng công việc đầu tiên của mình.
Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh, thấy Tả Việt truy đuổi đã gần ngay trước mắt, Lăng Hiểu không hề do dự nhanh chóng bay về phía trước, một tay bắt lấy Hoắc Đông Lưu đang ngã xuống, một tay khác vung lên, bản mạng Hàn Sương Kiếm của nàng đã oanh liệt xuất hiện, lạnh lẽo bức người!
Biến cố tới bất ngờ, trừ Hoắc Đông Lưu ra, những người có mặt đều kinh sợ đến ngây người.
Hành động này là sao đây.
"Ta biết mà..."
"Nàng không nỡ để... Ta chết."
Hoắc Đông Lưu thì thầm, theo bản năng dựa vào trong lòng Lăng Hiểu.
"Lưu manh."
Lăng Hiểu hơi ghét bỏ, đẩy Hoắc Đông Lưu ra, lúc này hai người đã vững vàng chạm đất.
"Lăng sư muội."
Lúc này Tả Việt cũng bay xuống, đứng đối diện Lăng Hiểu, vẻ mặt khiếp sợ cùng với không hiểu nhìn nàng: "Muội... có ý gì?"
"À."
Đôi mắt của Lăng Hiểu lóe lên một cái: "Tả sư huynh, ta... ta cảm thấy chém chém giết giết nhau không tốt."
Tả Việt: ...
Trông ta nhìn giống kẻ ngốc sao?
"Được rồi."
Thấy Tả Việt vẫn nhìn mình chằm chằm như cũ, Lăng Hiểu chỉ có thể thở dài một hơi, vô cùng nghiêm túc nói: "Hoắc Đông Lưu có ân với ta, Tả sư huynh có thể nể tình ta hay không..."
"Không thể."
Tả Việt lạnh lùng nói: "Lăng sư muội, Lăng Thiên Kiếm Tông ta cùng Ma Môn không chết không ngừng. Bây giờ muội qua đây, ta sẽ coi như vừa rồi không xảy ra chuyện gì hết."
"Ồ."
Đáp lại Tả Việt chính là một tiếng cười lạnh.
Tất nhiên, người cười lạnh kia không phải là Lăng Hiểu, mà là Hoắc Đông Lưu.
Mới vừa rồi Hoắc Đông Lưu còn hộc 3 lít máu mà bây giờ không biết ăn linh đan diệu dược gì, không chỉ hồi sinh đầy máu, mà tay trái còn có thêm một thanh đao.
Song đao?
Lăng Hiểu chớp chớp mắt, sớm biết vậy thì nàng đã không ra tay rồi.
Hai thanh đao trong tay Hoắc Đông Lưu nhìn có chút lợi hại nha.
Lúc này, song đao trong tay Hoắc Đông Lưu, một thanh màu đen phủ đầy ma khí, một thanh màu đỏ như máu.
Hắn tùy ý vung tay, hai thanh đao tạo ra đao hoa, mỗi cái không giống nhau.
"Khoa trương như vậy?"
Lăng Hiểu ở bên cạnh nghiêm túc nhìn, tò mò hỏi một câu: "Hoắc Đông Lưu, không nghĩ tới ngươi còn giấu tài năng, ngươi có thể vẽ con rồng bằng tay trái, còn tay phải vẽ cầu vồng được không?"
Hoắc Đông Lưu: ...
Rồng gì? Cầu vồng gì?
Các đại lão Ma Môn chết lặng.
"Được rồi, không có chuyện gì, các ngươi tiếp tục đánh, ta tiếp tục xem."
Lăng Hiểu nói lời thực lòng, vỗ vỗ bả vai Hoắc Đông Lưu.
Mà lúc này, Tả Việt đứng đối diện vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng Lăng Hiểu: "Lăng sư muội ..."
"Lăng cái gì mà Lăng, muội cái gì mà muội! Lăng Hiểu là nữ nhân của Hoắc Đông Lưu ta, Tả Việt, nàng chắc chắn là sẽ không gả cho ngươi, ngươi sớm bỏ tâm tư này đi!"
Giờ phút này Hoắc Đông Lưu có chút thoải mái, bởi vì hắn cảm thấy Lăng Hiểu đã từ bỏ tất cả mọi thứ và thể hiện vị trí của mình trước mặt tất cả mọi người, vì vậy hắn thân là nam nhân tất nhiên càng không thể sợ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...