Edit: cầm thú
Ta tên là Cố Tuyết Dao.
Ta là một nhiệm vụ giả xuyên nhanh.
Hiện tại ta xuyên đến một thế giới tiên hiệp gọi là <>, nhiệm vụ của ta ở thế giới này chính là cứu vớt và công lược BOSS phản diện người đứng đầu Ma môn, Lạc Vô Tình.
Hiện tại, ta thấy bản thân có chút thừa thãi rồi.
Bởi vì Lạc Vô Tình trước mặt và trong tưởng tượng của ta vô cùng khác nhau.
Đáng sợ hơn nữa là...
Ta là muốn công lược và cải tạo hắn, còn hắn thì một lòng coi ta là muội muội muốn chăm sóc nuôi lớn....
Ta phải làm gì bây giờ?
Online chờ, rất gấp rồi.
... ...
Cố Tuyết Dao thực sự rất nóng ruột, lại không biết phải làm sao.
Khác với nàng, Lăng Hiểu vô cùng thoải mái, thậm chí còn ngồi hát dân ca.
"Thời tiết hôm nay thật tốt nha, Vô Tình, con dẫn tiểu sư muội tìm một chỗ ở, rồi để nàng làm quen với tông môn!"
Lăng Hiểu miễn cưỡng khoát tay áo, Lạc Vô Tình liền mang Cố Tuyết Dao rời đi.
Hai người vừa rời khỏi, mỗ miêu núp trong lòng Lăng Hiểu luôn giả vờ bản thân vô hình lập tức lười biếng vươn móng vuốt, thấp giọng mở miệng nói: "Ngươi xong rồi, ngươi xong rồi! Nhận đồ đệ sai không đáng sợ, nhưng nếu khiến nhiệm vụ giả làm nhiệm vụ thất bại, ngươi lại mang trọng tội, ngươi nên biết rằng những nhiệm vụ giả xuyên nhanh này cũng là người do trời tuyển chọn, mà phía sau mỗi nhiệm vụ giả đều có quá khứ cực kì bi thương... nào là bị khuê mật hại chết, bị vợ phản bội, thanh niên bị bệnh nan y chết sớm, còn có..."
Mỗ miêu nói một tràng bi kịch cuộc sống, không cái nào giống cái nào!
Lăng Hiểu: Kinh vậy sao! Hóa ra nhiệm vụ giả xuyên nhanh đều đáng thương như vậy?
Có cần ta giúp họ làm phản không?
Mỗ miêu: ...
"Nhiệm vụ giả không tồn tại trong thế giới, không thuộc quản lý của NPC chúng ta."
Lăng Hiểu tiện tay lấy ra một hộp thịt bò khô, thế giới lập tức trở nên yên tĩnh rồi.
Cố Tuyết Dao là nhiệm vụ giả đầu tiên mà nàng tiếp xúc, Lăng Hiểu không muốn nàng ta ngáng chân mình, cũng không muốn hại nàng làm nhiệm vụ thất bại.
Trước mắt xem ra, con đường công lược nam phản diện của Cố Tuyết Dao hình như rất gập ghềnh a?
Lăng Hiểu: Không liên quan tới ta, ta không biết gì hết, ta vô tội!
Mỗ miêu: ...
"Thật ra đồ đệ của ta cũng rất tốt bụng, nếu Cố Tuyết Dao nhìn trúng hắn, ta cảm thấy hai bọn họ có thể phát triển mà."
Đều nói trong mắt phụ huynh hài tử của mình là tốt nhất, hiện tại trong mắt Lăng Hiểu, Lạc Vô Tình trong nhà của nàng là tốt nhất.
"Ngươi không cảm thấy một chút áy náy gì sao?"
Lăng Hiểu cúi đầu, đột nhiên cực kì tức giận, hóa ra cái hộp khô bò của nàng đã bị mỗ miêu ăn hết sạch không chừa một miếng nào!
Khốn nạn!
Lấy ra Hàn Sương Kiếm, ngay lập tức sát khí bay đầy vườn.
Mỗ miêu: meo, meo, meo?
Lăng Hiểu: Đừng tưởng ngươi bán manh (*tỏ vẻ dễ thương), học mèo kêu, thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi.
Xem kiếm!
Một đạo hàn khí bay lên không trung.
Một giây sau, một sinh vật bị đóng băng từ không trung ngã xuống đất, khối băng rơi xuống mặt đất cũng không vỡ vụn, ngược lại lăn lăn đến giữa sân dưới gốc cây cổ thụ.
Mỗ miêu: Rất lạnh, meo~
... ...
Trong núi không đếm được thời gian, chớp mắt, đã trải qua năm năm.
Cố Tuyết Dao không hổ là thiên chi kiêu nữ, sau khi nhập môn năm năm đã đánh vào Kim Đan hậu kỳ, ở trong Thiên Diễn Tông, trở thành người nổi bật nhất.
Lăng Hiểu thu nhận hai đồ đệ, một người là thiên tài còn một người là củi mục.
Nhưng bây giờ hai đồ đệ đều trở thành tấm gương của giới trẻ, điều này khiến cho Lăng Hiểu cực kì vui mừng.
**
Lịch Diệu Tiên năm 19447 tháng tám, chưởng môn Thiên Cơ Tử của Thiên Diễn Tông vẫn luôn bế quan rốt cuộc cũng xuất quan rồi.
Sau khi xuất quan, đầu tiên Thiên Cơ Tử triệu kiến trưởng lão tông môn và năm vị đồ đệ cưng của hắn đến.
Người Thiên Cơ Tử yêu thương nhất là Lăng Hiểu, cũng quan tâm nàng nhất, sau khi dặn dò công việc cho những người khác, Thiên Cơ Tử liền bảo mọi người lui xuống, để một mình Lăng Hiểu ở lại.
"Sư tôn, người có chuyện gì muốn căn dặn con phải không?"
Lăng Hiểu ngoan ngoãn ngồi một bên, nàng ở Thiên Diễn Tông sống hơn 390 năm, đã sớm coi nơi này là nhà của mình, cho nên dĩ nhiên càng kính yêu sư tôn của mình.
"Vi sư sắp sửa Độ Kiếp, Độ Kiếp lần này tỉ lệ thành công rất lớn, nhưng cũng có một chút nguy cơ. Lăng Hiểu, người sư tôn không yên tâm nhất là con."
Ánh mắt Thiên Cơ Tử vô cùng hiền lành yêu mến nhìn Lăng Hiểu: "Kỳ thật... khi bế quan vi sư từng vì con nhìn lén thiên cơ, tính toán được con còn một tình kiếp!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...