Edit: Mina
Gần đây thành phố B lan truyền vị bác sĩ Lý nổi danh của một trung tâm tư vấn tâm lý có ý đồ hạ thuốc mê người bệnh, trộm gà không thành còn mất nắm gạo, bị đánh phải nhập viện.
Nghe nói, khuôn mặt bị thủy tinh cứa rách.
Trong khoảng thời gian ngắn, trung tâm tư vấn tâm lý bởi vậy bị chịu liên lụy, làm ăn trượt dốc không phanh, bị bắt ngừng kinh doanh để chỉnh đốn.
Mà Lý Y thì sao?
Vốn không ai cảm thông hắn ta, hắn ta thành con chuột chạy ngang qua đường, thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Nhưng Cừ Chiêu muốn, không chỉ bấy nhiêu đó.
Giống như nhiệt độ vậy, mọi người chỉ bàn tán nhất thời, họ sẽ nhanh chóng bị đề tài mới hấp dẫn, do đó từ từ lãng quên cái tên Lý Y này, lãng quên hạng người bỉ ổi khốn nạn này.
Mà Cừ Chiêu muốn, là Lý Y mãi mãi sống trong địa ngục.
Nhận hết mọi tra tấn.
“Hắn ta có bệnh.”
“Triệu tiên sinh, Lý Y vẫn đang trong bệnh viện, không thích hợp chuyển…”
“Tôi nói,” Cừ Chiêu ngắt lời người kia đang nói không ngừng, hắn lười biếng phủi hết đống mảnh vụn trong lòng bàn tay, “Hắn ta có bệnh.”
Đối phương á khẩu không trả lời được, trong lòng thầm mắng, vị Triệu công tử này thật hiểm ác, đạp gãy mấy đoạn xương sườn của người ta, giẫm nát nửa khuôn mặt của người ta không nói, vậy mà vẫn không chịu bỏ qua, nhất quyết muốn đưa người ta vào bệnh viện tâm thần.
Cừ Chiêu không kiên nhẫn khi cứ lòng vòng mãi, hắn xua tay, “Làm cách để hắn ta đi vào, không được phép cho ra, hiểu chưa?”
“… Đã hiểu.”
Nếu phía trên đã lên tiếng, ông ta tất nhiên phải nghe theo.
Chỉ là hơi thương xót Lý Y.
Tuổi còn trẻ đã bị ép làm kẻ điên.
“Manh động.”
“Lỗ mãng.”
“Hành động theo cảm tính.”
“Lần này bỏ qua. Cháu về trước đi, xem xem con bé bây giờ thế nào.”
Im lặng hơn nửa tiếng chỉ nghe mắng, cuối cùng Cừ Chiêu cũng mở miệng, hơi khom lưng: “Cảm ơn ông nội.”
“Đi đi đi, đừng có nịnh hót.”
Bị Triệu Sinh răn dạy một hồi, Cừ Chiêu không chút không vui, hắn thong dong xuống lầu, chạm mặt Triệu Mặc vừa về đến nhà.
“Ayzo, đây không phải là đại anh hùng người người ca ngợi sao?”
Đánh người ta đến mức nhập viện, toàn thân không dính bẩn, lại còn được coi làm tấm gương, không phải là đại anh hùng thì là gì?
Cừ Chiêu xoa xoa trán, cười gượng, không trả lời.
Trên mặt hắn hiện rõ mệt mỏi, Triệu Mặc không tiếp tục trêu chọc hắn, mà hạ tông giọng, hỏi hắn: “Mấy ngày gần đây Tuế Hòa khá hơn chút nào không?”
Cừ Chiêu lắc đầu.
Triệu Mặc vỗ mạnh vai hắn: “Vất vả rồi.”
“Không vất vả.”
Tuế Hòa vất vả hơn hắn nhiều.
Đoán là ngày này thích hợp tình cờ gặp, Cừ Chiêu đi vào gara liền bắt gặp Triệu Quắc Vũ muốn xuống xe.
Cừ Chiêu chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua liền khom người lên xe, rời khỏi Triệu gia.
Tuy nói ân oán đời trước không liên quan đến hắn, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn khinh thường người bố trên danh nghĩa của mình.
Người đàn ông có thể dồn vợ tới con đường chết, đâu đáng để hắn tôn trọng.
Hít phải khói xe, Triệu Quắc Vũ sửng sốt hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói gì.
Trong khoảng thời gian này ông ta nghe được chuyện xảy ra trên người Cừ Chiêu và cũng nhìn ra đứa con trai này giống ông ta, khi khó chịu với chuyện gì hoặc người nào thì luôn không lưu tình chèn ép.
Tính cách cực đoan.
Thế nhưng đứa con cực giống ông ta lại không coi ông ta ra gì.
Triệu Quắc Vũ không có ý nghĩ khác, chỉ tiếc nuối mà thôi.
Lúc Cừ Chiêu về nhà, không phát ra tiếng động nào.
Hắn đi vào phòng, thấy Tuế Hòa lại ngồi bên cửa sổ.
Một tuần trôi qua, Tuế Hòa chưa từng mở miệng.
Cô yên tĩnh giống hệt trạng thái sau khi gặp phải tên biến thái năm 7 tuổi.
Chỉ là khi đó cô đồng ý gặp mặt Tuế Tử Đình và cả Tuế Sơ, hiện tại, cô chỉ gặp Cừ Chiêu, không muốn thấy người nào khác.
Nhưng từ đầu đến cuối không chịu mở miệng nói chuyện.
Cừ Chiêu im lặng, rời khỏi phòng, đi hỏi một dì được mời đến mấy ngày nay, “Hôm nay bà chủ vẫn chưa ăn cơm phải không?”
Dì lắc đầu: “Chưa.”
Hắn thở dài, “Đưa tôi đi.”
Bưng đồ ăn về phòng, Tuế Hòa vẫn không nhúc nhích, Cừ Chiêu cố ý phát ra tiếng động lớn lúc đặt khay lên bàn, sợ lát nữa chạm vào Tuế Hòa sẽ làm phiền cô.
“Hòa Hòa, ăn cơm thôi.”
Tuế Hòa nghiêng bả vai.
Cừ Chiêu cầm bát sứ, độ ấm vừa phải, cháo trắng trong bát nhìn nhạt nhẽo, nhưng có gia vị, rất thơm, hắn nếm thử, biết Tuế Hòa sẽ thích mùi hương này mới đưa về phía cô.
Tuế Hòa vẫn đang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng lúc Cừ Chiêu múc nửa thìa cháo đưa tới miệng cô, cô sẽ hé miệng, không sợ bỏng không sợ lạnh, nuốt xuống, tin tưởng tuyệt đối.
Ăn xong bát cháo, sau lưng Tuế Hòa đổ mồ hôi, Cừ Chiêu lấy khăn tay, vén vạt áo sau của cô lên, vươn bàn tay vào, lau mồ hôi cho cô, “Có phải rất nóng không?”
Tuế Hòa thờ ơ, vẫn không nói lời nào.
Cừ Chiêu đã quen, lau mồ hôi xong, hắn ngồi cạnh Tuế Hòa, cùng cô nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Hắn thì thầm: “Hôm nay trời nóng, không thích hợp ra ngoài chút nào. Ở trong phòng vẫn thoải mái hơn, đúng không?”
Không có người đáp.
Đã một tuần Cừ Chiêu không nhận được câu trả lời, ngay cả đầu xương khớp cũng bắt đầu bốc lên khí chua.
Hắn đau lòng Tuế Hòa vô cùng.
Vậy nên rất nhiều lời nhịn lâu ngày cuối cùng vẫn quyết định nói ra.
“Anh giúp em chữa bệnh, được không?” Cừ Chiêu vuốt ve mu bàn tay cô, “Bảo bảo, em biết đó, anh là bác sĩ, anh có thể trị bệnh cho em, đúng không?”
Người khác nói không thể kích thích Tuế Hòa lần nữa, nhớ hạn chế nói mấy từ nhạy cảm như từ “Chữa bệnh”, bởi đó chính là cách Lý Y dùng để ngụy trang chữa bệnh làm tổn thương Tuế Hòa.
Nhưng Cừ Chiêu thật sự không nhịn được.
Hắn sợ cả đời này Tuế Hòa không nói lời nào nữa.
Có lẽ bởi vì người nói ra những lời này là Cừ Chiêu, Tuế Hòa tin tưởng hắn, thế nên không làm ra phản ứng kịch liệt nào như trong tưởng tượng, nhưng lúc nghe thấy hai từ “Bác sĩ”, đáy mắt hơi gợn sóng, cô quay đầu nhìn về phía Cừ Chiêu, không nói một lời.
Ánh mắt kia lại như đang nói chuyện: Em biết anh là bác sĩ.
Cừ Chiêu thấy cô có phản ứng, kích động đến nỗi ngón tay không nhịn được run run, hắn giúp cô vén sợi tóc trước mặt ra sau mang tai, “Muốn nói chuyện phải không?”
Tuế Hòa vẫn chỉ nhìn hắn.
“Có phải muốn nói chuyện không? Không sao, đừng sợ, em nói ra, anh sẽ lắng nghe.”
Đừng sợ.
Tuế Hòa nhớ trước kia vào những lúc cô tuyệt vọng Cừ Chiêu sẽ luôn nói như vậy, ôm cô, bảo cô đừng sợ.
Cô liếm liếm môi, thanh âm trầm thấp, làm như tránh cái nắng trên sa mạc.
“…Nếu, không trị khỏi thì sao?”
Lâu lắm rồi không mở miệng, chỉ một câu như vậy, cô nói xong liền bắt đầu thở gấp.
Cừ Chiêu vội nhuận khí giúp cô, bàn tay vuốt vuốt sống lưng mảnh khảnh của cô.
Tuế Hòa dần dần bình ổn hô hấp.
Trong phòng lập tức yên tĩnh.
Quá mức yên tĩnh, Cừ Chiêu ở phía sau Tuế Hòa, lòng bàn tay vẫn đặt trên lưng cô nhưng không có tiếng động gì.
Tuế Hòa mím môi, muốn quay đầu, vừa mới cử động tay, bất ngờ, có một giọt chất lỏng rơi vào kẽ ngón tay cô.
Cô chần chừ rút tay về, ngơ ngác nhìn Cừ Chiêu.
Có vẻ Cừ Chiêu không biết bản thân khóc, hắn nở nụ cười, hôn lên trán Tuế Hòa.
“Không trị khỏi cũng không sao.”
“Em đã có anh.”
Nếu cả đời này em bài xích đám đông, vậy anh sẽ dùng cả đời ở bên em.
Yên tâm, em không bao giờ phải cô đơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...