Hàng Long Phục Hổ
Tác giả: 8nan
Chương 197: Lời hẹn hai năm! (1)
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vipvandan
Nhóm đả tự Bàn Long Hội
Shared by Bàn Long Hội
Tiêu Hùng đứng ở giữa sân, hướng về phía Yêu hoàng hạ thấp người, ánh mắt ngược lại nhìn hướng về một bên khác.
Sắc mặt Mộ Dung Uyển Nguyệt không tốt lắm, nàng nghĩ thế nào cũng không dự đoán được Tiêu Hùng lại nhiều thủ đoạn thế như thế, hắn tựa như không chỉ tinh thông tiễn kỹ, mà lại tinh cận chiến, càng ngạc nhiên hơn nữa là hắn cũng là một tay phi châm âm hiểm, kinh nghiệm chiến đấu cũng vô cùng phong phú, hắn vẫn đều dấu diếm Tôn Nhị Lôi, cùng Tôn Nhị Lôi kéo tới mệt mỏi, cuối cùng Tôn Nhị Lôi muốn nhận thua, cũng là thời điểm sức chống cự của hắn yếu nhất, hắn phát động một chiêu lôi đình.
Hắn giống như là một thợ săn bình tĩnh, không ngừng khiêu khích con môi hung mãnh, làm cho nó phẫn nộ, làm cho nó mệt mỏi, sau đó mất đi ý chí chiến đấu xoay người muốn chạy trốn, thì trong nháy mắt lấy đi tính mạng con mồi.
Mộ Dung Uyển Nguyệt không nhận thấy đối phương sẽ là đối thủ của mình, Mộ Dung Uyển Nguyệt thậm chí có chút hối hận, lần này Lạc Nhật tiễn tông xuất chiến, chính mình hẳn là chủ động xin xuất trận, nếu như vậy, Tôn Nhị Lôi sẽ không phải chết, Lạc Nhật tiễn tông cũng sẽ không mất mặt.
Phải biết rằng, Tôn Nhị Lôi là đại biểu cho Lạc Nhật tiễn tông, là truyền nhân của Lạc Nhật tiễn, mà đối phương là truyền nhân Nguyệt Thần tiễn, hai bên chiến đấu ý nghĩa đã không chỉ đơn thuần là chiến đấu trong trận giao hữu, mà còn là Lạc Nhật tiễn cùng Nguyệt Thần tiễn so đấu.
Nhưng mà, Tôn Nhị Lôi bị đánh bại.
Đã chết.
Chiến Linh ngũ trọng, lại bị đối phương Chiến Linh nhất trọng tiêu diệt.
Tuy rằng Mộ Dung Uyển Nguyệt có thể xác định, tiễn thuật của Tôn Nhị Lôi tuyệt đối không thấp hơn đối phương, nhưng mà người vây xem, cũng không nghĩ như vậy, bọn họ chỉ biết, Tôn Nhị Lôi của Lạc Nhật tiễn tông, thực lực Chiến Linh ngũ trọng, lại bị truyền nhân của Nguyệt Thần tiễn, chỉ có Mộc Lâm Chiến Linh nhất trọng giết chết.
Mộ Dung Uyển Nguyệt nắm chặt nắm tay, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Hùng đang đứng ở giữa sân, trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đã mang theo vài phần sắc bén.
Làm đệ tử được xem trọng nhất trong hàng đệ tử trẻ tuổi của Lạc Nhật tiễn tông, trong lòng Mộ Dung Uyển Nguyệt có chút kiêu ngạo, loại kiêu ngạo này là căn cứ vào thực lực trụ cột phía trên, nàng cũng đem vinh dự của Lạc Nhật tiễn tông xem thành vinh dự của chính mình, nhưng mà hôm nay, mặt mũi của Lạc Nhật tiễn tông lại bị một thanh niên thực lực thấp phá nát.
Nếu không phải Tiêu Hùng chỉ chiến đấu một trận sau đó rời khỏi đấu trường, nên không có biện pháp chống lại Tiêu Hùng, nhưng Mộ Dung Uyển Nguyệt khẳng định nhất định cần phải quyết đấu cùng Tiêu Hùng.
Dù vậy, Mộ Dung Uyển Nguyệt đã nghĩ đến, chính mình phải làm như thế nào mới có thể cứu vãn tôn nghiêm của Lạc Nhật tiễn tông....
Trong trận tiếp theo có nên lấy lấy máu tươi của võ giả Tây Hoang để rửa sạch khuất nhục này hay không?
Trừ phi là máu tươi của Tiêu Hùng, người khác thất bại căn bản vô dụng.
Tiêu Hùng bình tĩnh đi trở về đến doanh trận Tây Hoang, đi đến bên người Thác Bạt Xảo Vân, toàn bộ võ giả trong doanh trận Tây Hoang hoan hô nghênh đón hắn, còn có ánh mắt của Thác Bạt Xảo Vân cảm kích.
Tiêu Hùng bình tĩnh ngồi xuống, Thác Bạt Xảo Vân đứng lên, cũng không kiêng dè ánh mắt của mọi người, tự mình xử lý băng bó miệng vết thương cho Tiêu Hùng.
Tất cả mọi người vây xem đều vô cùng hâm mộ nhìn một màn này, tiểu tử này, thật là có diễm phúc.
Ngược lại trong doanh trận Tây Hoang, mọi người thấy một màn như vậy lại không có đố kỵ gì, trong trận chiến này, Tiêu Hùng không chỉ đánh bại Tôn Nhị Lôi, giúp Tây Hoang thắng một ván, còn giúp Thác Bạt Xảo Vân báo thù cho Vương gia, càng được người Tây Hoang tôn kinh, sự tôn kính từ đáy lòng.
Mặc dù ở trong thần điện, Tiêu Hùng cùng Lạc Tang chiến một trận, thể hiện hắn có thực lực hơn người, còn trong quá trình hăng hái chiến đấu khi Thác Bạt Xảo Vân bị ám sát, biểu lộ ra dũng khí hơn người cùng lòng trung thành đối với Thánh nữ, nhưng mà nay vì toàn bộ danh dự của người Tây Hoang, Tiêu Hùng động thân, lực chiến cường địch, cuối cùng thắng một ván, rốt cuộc hoàn toàn giành được toàn bộ lòng người dân Tây Hoang.
Người thủ hộ Thánh nữ, nguyên bản chính là chồng tương lai của Thánh nữ, Thánh nữ tự mình giúp hắn băng bó miệng vết thương, cái này có là gì?
Cái này không phải chuyện đương nhiên sao?
Một khi tư tưởng quan niệm đã có chuyển biến, ánh mắt nhìn mọi chuyện cũng liền trở nên không giống trước.
Việc này nếu đặt ở ngày trước, chỉ sợ trong lòng người Tây Hoang cũng sẽ vô cùng hâm mộ, thậm chí sẽ đố kỵ, phẫn hận, nhưng mà Tiêu Hùng dùng hành vi của chính mìụh chinh phục bọn họ, bọn họ có nhìn thấy thế cũng cảm thấy đó là chuyện theo lý thường phải làm mà thôi.
Ánh mắt Yêu hoàng nhìn chằm chằm Tiêu Hùng, trong ánh mắt rất có vài phần ngoài ý muốn.
Hắn thật không ngờ Tiêu Hùng thế nhưng lại giết chết Tôn Nhị Lôi, mặc kệ là như thế nào, chỉ sợ tin này rất nhanh sẽ được rất nhiều người biết....
Không ngờ rằng, đệ tử đắc ý nhất của Lạc Nhật tiễn tông ở hoàng cung cùng võ giả Tây Hoang so đấu, lại bị giết chết.
Việc này, vốn đã là một đề tài rất phong phú
Huống chi người này còn là truyền nhân Nguyệt Thần tiễn, tuy rằng rất nhiều người đã không còn biết hàm nghĩa của ba chữ Nguyệt Thần tiễn, nhưng mà tổng thể mà nói vẫn là có rất nhiều lão gia biết được điều này.
Không biết Lạc Nhật tiễn tông sẽ phản ứng thế nào?
Thật ra Yêu hoàng cũng không có quá coi trọng đối với trận so đấu của Tây Hoang lúc đó, thắng cũng tốt, bị đánh bại thật ra cũng không sao, bởi vì trận so đấu này căn bản cũng sẽ không thay đổi gì, mặc kệ như thế nào, Tây Hoang yêu tộc đều chỉ có thể đứng ở cực tây bần hàn, không có khả năng đi ra.
Ngay sau đó tiến hành hai trận so đấu cuối cùng, vẫn vô cùng thảm thiế như trước, Tây Hoang bại cả hai trận, nhưng mà đối thủ của bọn họ cũng không có chiếm được tiện nghi, một kẻ bị chặt đứt chân, một người bị đâm trúng bụng, còn bị trúng một quyền, phỏng chừng xương cốt toàn thân đều bị chặt đứt không ít.
Bảy trận đấu, Tây Hoang chỉ thắng hai trận, còn bao gồm thắng lợi của Tiêu Hùng, mà thắng lợi của Tiêu Hùng cũng là trận thắng có tính khả quan, là không phải một trận đẫm máu nhất.
So đấu tiễn thuật, lưu loát đánh chết.
Sau khi trận đâu kết thúc, đương nhiên sẽ có quan viên đi ra giảng một ít lời ý nghĩa, đợi cho hắn nói xong, toàn bộ hội đấu tự nhiên cũng sẽ kết thúc.
Sắc mặt đám người Thác Bạt Xảo Vân đều có chút không tốt, không chỉ có vì Tây Hoang chỉ thắng hai trận, mà vì hội thi đấu này, Tây Hoang lại tổn thất mấy tên võ giả trung thành.
Nhưng mà, vì tôn nghiêm của Tây Hoang, vì danh dự của Tây Hoang, ngay cả biết kết quả là như thế này, cũng phải đi làm.
Thi thể võ giả Tây Hoang bị bại đã được thu tốt, bọn họ sẽ được mang về thần điện Tây Hoang, táng ở trên đỉnh núi phía sau thần điện, bọn họ là dũng sĩ Tây Hoang, vì Tây Hoang dâng hiến sinh mệnh mình, phải táng ở nơi đó.
Chỉ có dũng sĩ vinh quang nhất, sau khi tử vong có thể được an táng ở nơi đó, được toàn bộ nhân dân Tây Hoang nhìn lên.
Đám người Tiêu Hùng chưa đi thật xa, liền gặp phải ba người Mộ Dung Uyển Nguyệt, hiển nhiên, các nàng cố ý chờ ở chỗ này.
Tiêu Hùng dừng bước, ánh mắt thực bình tĩnh đảo qua ba nữ nhân này, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Mộ Dung Uyển Nguyệt:”Các ngươi đang đợi ta?”
Mộ Dung Uyển Nguyệt gật gật đầu, trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng có vài phần sát ý:”Cuộc chiến giữa Nguyệt Thần tiễn và Lạc Nhật tiễn còn chưa kết thúc...”
Tiêu Hùng nhún nhún vai:”Ta cũng không bởi vì thắng lợi hôm nay liền cho rằng ta đã đánh bại Lạc Nhật tiễn, cho dù rất muốn nghĩ như vậy, ít nhất cũng phải chờ sau khi ta đánh bại ngươi, nghe nói ngươi là đệ tử mạnh nhất trong hàng đệ tử của Lạc Nhật tiễn, cũng là người lĩnh ngộ sâu nhất đối với Lạc Nhật tiễn”.
Mộ Dung Uyển Nguyệt nghe được Tiêu Hùng nói như thế, sắc mặt dịu đi hai phần:”Vì sao nhất định phải giết chết Tôn Nhị Lôi? Bởi vì tỷ thí thôi sao?”
Tiêu Hùng hừ lạnh một tiếng nói:”Tôn Nhị Lôi phải chết, bởi vì hắn chỉ vì muốn có được một nữ nhân, hại chết toàn bộ gia tộc đó, giết hắn, chẳng qua là vì báo thù cho người đã chết, để họ có thể ngủ yên mà thôi.
Sắc mặt Mộ Dung Uyển Nguyệt hơi đổi:”Đó là chuyện gì?”
Tiêu Hùng nhìn chằm chằm mặt Mộ Dung Uyển Nguyệt, xác nhận Mộ Dung Uyển Nguyệt xác thực không biết chuyện của Vương gia, do dự một chút:”Lúc trước, Thánh nữ bị tập kích, bay xuống sông, được người của Vương gia cứu, mất đi trí nhớ, ngẫu nhiên gặp Tôn Nhị Lôi, vì để có được Thánh nữ, Tôn Nhị Lôi giết cả nhà Vương gia, còn đuổi giết Thánh nữ, nếu không phải vừa lúc Thánh nữ gặp được ta, ta giúp nàng khôi phục trí nhớ...”
Thần sắc trên mặt Mộ Dung Uyển Nguyệt có chút trầm tĩnh, chỉ có điều khí thế trong ánh mắt lại yếu đi vài phần, chuyện của Vương gia, nàng có nghe nói qua một ít, vốn tưởng chỉ là ân oán gia tộc, không thể tưởng được cũng là bởi vì một nữ nhân.
Khó trách đối phương muốn đích thân xuất chiến, nhất định phải giết chết Tôn Nhị Lôi, hắn là người thủ hộ Thánh nữ, Thánh nữ bị làm nhục, hắn sao có thể ngồi xem?
Nặng nề trong chốc lát, Mộ Dung Uyển Nguyệt chậm rãi nói:”Được, cho dù Tôn Nhị Lôi đáng chết, nhưng mà hắn là đại biểu của Lạc Nhật tiễn tông, ngươi giết hắn, Lạc Nhật tiễn tông sẽ không dễ quên như vậy...”
Tiêu Hùng nhìn chằm chằm Mộ Dung Uyển Nguyệt, hít một hơi thật sâu:”Ngày này của hai năm sau, ta chính thức khiêu chiến với ngươi, ta muốn chứng minh cho ngươi thấy, Nguyệt Thần tiễn tuyệt đối mạnh hơn so với Lạc Nhật tiễn!”.
Ánh mắt Mộ Dung Uyển Nguyệt đột nhiên sáng ngời:”Lời này là thật sao?’
Trong ánh mắt Tiêu Hùng lộ ra vài phần trào phúng:”Lời nói của nam nhân, một lời như đinh đóng cột”.
“ Được, chúng ta đợi ngươi khiêu chiến, ta cũng sẽ chứng minh cho ngươi thấy Lạc Nhật tiễn tuyệt đối sẽ không thua Nguyệt Thần tiễn, đến lúc đó ta muốn trận so đấu này, sẽ được diễn ra ở trước mặt vô số người, nếu ngươi bị đánh bại, ta muốn chính mồm ngươi thừa nhận, Nguyệt Thần tiễn không bằng Lạc Nhật tiễn, Lạc Nhật tiễn mới xứng đáng là có tiễn thuật đệ nhất!”.
Tiêu Hùng nói chắc như đinh đóng cột:”Được, nếu ta thua, thì cứ làm như vậy, nếu ngươi thua thì sao?”
Ánh mắt Mộ Dung Uyển Nguyệt lộ ra chiến ý vô cùng mãnh liệt:”Nếu ta thua, ta cũng sẽ làm như vậy!”
Trong ánh mắt Tiêu Hùng mấng theo vẻ vô cùng sắc bén:”Ta chính là một kẻ tay trắng, tuy rằng nếu ta thua sẽ đánh mất mặt sư phó của ta, nhưng mà ta có thể làm chủ, ngươi có thể làm chủ sao, ngươi có thể đại biểu cho Lạc Nhật tiễn tông nhận thua sao?”
Mộ Dung Uyển Nguyệt hơi hơi sửng sốt, Tiêu Hùng nói là sự thật, hắn có thể thua, ngay cả không cam lòng, hắn vẫn có thể thừa nhận Nguyệt Thần tiễn không bằng Lạc Nhật tiễn, nhưng nàng lại không được, nàng tuy rằng là đệ tử mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi, nhưng mà nếu nàng bị đánh bại phải thừa nhận Lạc Nhật tiễn không bằng Nguyệt Thần tiễn, các trưởng bối Lạc Nhật tiễn tông khẳng định là sẽ không đồng ý.
Nhìn sự thay đổi trên mặt Mộ Dung Uyển Nguyệt, trên mặt Tiêu Hùng lộ ra thần sắc trào phun, thần sắc này dừng ở trong mắt Mộ Dung Uyển Nguyệt, trở nên vô chói mắt.
“Được, ta không thể đại biểu cho Lạc Nhật tiễn tông, nhưng mà ta có thể làm chủ chính mình, nếu ta thua, mệnh của ta chính là của ngươi, ta sẽ rời khỏi Lạc Nhật tiễn tông!”
Tiêu Hùng hơi hơi suy tư một lát, mặc dù đánh bại Mộ Dung Uyển Nguyệt, làm cho Mộ Dung Uyển Nguyệt thừa nhận Lạc Nhật tiễn không bằng Nguyệt Thần tiễn không quá thật, nhưng mà nếu nàng có thể làm được như vậy, như thế cũng là đủ rồi.
Truyền nhân của Nguyệt Thần tiễn đánh bại đệ tử mạnh nhất Lạc Nhật, bức người này rời khỏi tông môn, kết quả này hiển nhiên đã cực kỳ chấn động
“Tốt, hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, chúng ta một lời đã định!”
Trên đấu trường có rất nhiều người, bao gồm Yêu hoàng còn chưa có đi xa, đoạn đối thoại của Tiêu Hùng cùng Mộ Dung Uyển Nguyệt cũng rơi vào tai hắn, chẳng qua hắn cũng không có tỏ vẻ gì, chỉ có điều trên mặt lộ ra một cái thản mỉm cười nhiên, liền xoay người rời khỏi.
Nhưng mà trên đấu trường còn có rất nhiều người khác, những người này cũng có không ít người thuộc các đại tông phái, cũng đều biết Mộ Dung Uyển Nguyệt, đệ tử mạnh nhất trong toàn bộ thế hệ Lạc Nhật tiễn tông tuổi trẻ, mạnh nhất cũng chính là đệ tử có thực lực nhất, nàng cùng truyền nhân của Nguyệt Thần tiễn hẹn ước ngày này hai năm sau sẽ đấu, xem ra trận chiến hai năm sau tuyệt đối sẽ vô cùng vang động.
Người thủ hộ Thánh nữ của thần điện Tây Hoang, truyền nhân Nguyệt Thần tiễn, thời gian hai năm tất nhiên thực lực sẽ có thay đổi lớn, có hẹn định hai năm này, chỉ sợ bên thần điện tất nhiên sẽ cho hắn sự trợ giúp lớn nhất, làm cho hắn tăng thực lực, dù sao người thủ hộ của Tây Hoang Thánh nữ đánh bại Lạc Nhật tiễn tông, chuyện này đối với Tây Hoang cũng là chuyện cực có lợi.
Ai cũng đều biết Lạc Nhật tiễn tông là đại tông phái, cũng là thủ hạ của Yêu hoàng bệ hạ, đánh bại Lạc Nhật tiễn tông chẳng phải là chính thức chứng minh thực lực Tây Hoang sao?
Chỉ ó điều hắn thực cảm thấy thời gian hai năm có thể làm cho thực lực của hắn hơn Mộ Dung Uyển Nguyệt sao?
Mộ Dung Uyển Nguyệt hiện tại đã có lực thực Chiến Linh thất trọng, hơn nữa ở tiễn thuật tạo nghệ so với Tôn Nhị Lôi cao hơn không ít, là đệ tử cường hãn nhất trong hàng đệ tử trể tuổi của Lạc Nhật tiễn tông, hai năm, thực lực của hắn có tiến bộ, khi thực lực tăng lên, không phải thực lực của Mộ Dung Uyển Nguyệt cũng tăng lên sao?
Đã định xong ước định, Mộ Dung Uyển Nguyệt xoay người bước đi, Lãnh Ninh Dạ lại tò mò đánh giá nam nhân vẻ mặt có chút tuấn lãng và kiên nghị kiên cường này, nhìn vài lần, lúc này mới xoay người đi theo Mộ Dung Uyển Nguyệt rời khỏi.
Vương Họa Mi chứng kiến từ đầu tới đuôi, có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Hùng, cũng xoay người mà đi, đi theo phía sau Mộ Dung Uyển Nguyệt, nhẹ giọng hỏi:”Uyển Nguyệt, ngươi đặt cược như vậy có phải quá lớn hay không..
Mộ Dung Uyển Nguyệt quay đầu, nhìn Vương Hoạ Mi nhẹ nhàng mỉm cười nói:”Như thế nào, ngươi cho rằng ta sẽ thua sao?”
Vương Hoạ Mi lắc đầu, cười nói:”Đương nhiên không phải, thực lực các ngươi lớn như vậy, nhưng mà chỉ sợ cái vạn nhất thôi, tựa như hôm nay, có ai sẽ tin hắn có thể đánh bại Tôn Nhị Lôi đâu? Nhưng mà kết quả là hắn thắng...”
Trên mặt Mộ Dung Uyển Nguyệt toát ra vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, không phải bởi vì Vương Hoạ Mi nói chuyện thất bại, mà là một loại ngạo ý từ trong lòng lộ ra:”Ta biết ngươi nói có ý gì, thật ra ta cũng không có gì xem thường hắn, hắn thật ra là một cường địch, tương lai hai năm nữa có lẽ là thực lực của hắn cấp tốc tăng lên một giai đoạn, ta cùng hắn chế định đánh cuộc này, cũng là vì quất roi chính mình, làm cho chính mình càng thêm khổ luyện tu hành...”
Vương Hoạ Mi kinh ngạc nhìn Mộ Dung Uyển Nguyệt nói:”ý của ngươi là ngươi cùng hắn đánh cuộc như thế, là vì để chính mình tìm động lực lớn hơn nữa?”
Mộ Dung Uỵển Nguyệt gật gật đầu nói:”Đặt cược lớn như vậy, ta tự nhiên không thể thua!”
Lãnh Ninh Dạ đi bên cạnh hai người, nghe hai người đối thoại, bỗng nhiên ngắt lời hỏi:”Nhưng là vạn nhất, ta nói vạn nhất, đến cuối cùng ngươi thua thì sao?”
Mộ Dung Uyển Nguyệt nhíu nhíu mày:”Nếu thực sự là ta thua, ta tự nhiên sẽ thực hiện lời hứa của ta, chẳng qua ta nhất định sẽ không thua!”
Lãnh Ninh Dạ gật gật đầu, vẻ mặt kiên định nói:”ừm, ta cũng tin tưởng tỷ tỷ ngươi sẽ không thua, ừm, chỉ có điều Mộc Lâm là người thủ hộ của Thánh nữ Thần điện Tây Hoang tương lai sẽ là chồng của Thánh nữ, nếu tỷ tỷ thua, hắn có thể hay không.... ừm, hắn đã có Thánh nữ, còn có lấy thêm nữ nhân khác sao?”
Mộ Dung Uyển Nguyệt vừa tức giận lại vừa buồn cười nhìn Lãnh Ninh Dạ, Lãnh Ninh Dạ nói quả thực rất....
Lãnh Ninh Dạ nhìn vẻ mặt Mộ Dung Uyển Nguyệt, nhưng không sợ hãi, chỉ hắc hắc cười cười, trong vẻ tươi cười có sự giảo hoạt không thể che dấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...