Sắc mặt Lạc Tang cứng ngắc, ánh mắt dừng trên chiếc Đoản bính bạc nhận phủ, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc khó tin.
Một phủ này của Tiêu Hùng, đánh bay một kiếm toàn lực của hắn, cho dù một tiễn mãnh liệt trước đó, đã triệt tiêu rất nhiều uy lực của một kiếm này, nhưng uy lực vẫn rất lớn, một phủ của Tiêu Hùng phải bộc phát ra uy lực mạnh đến đâu, mới có thể đạt đến hiệu quả này?
Uy lực do chiếc phủ bộc phát ra, dường như không hề thua kém tiễn kĩ hắn, không lẽ hắn không chỉ tinh thông viễn công, mà còn tinh thông phủ kĩ, tinh thông chiến đấu cận thân?
Có nghi hoặc tương tự không chỉ một mình Lạc Tang, đến Thác Bạt Xảo Vân cũng phải há hốc cái miệng nhỏ, bộ dạng vô cùng kinh ngạc.
Nàng vốn dĩ tin tưởng Tiêu Hùng một cách khó hiểu, tin hắn có thể giành chiến thắng, nhưng không ngờ Tiêu Hùng có thể thắng lợi dứt khoát đến vậy.
Lạc Tang từ xa xông đến, sau đó phát ra một đòn cực mạnh, từ đầu đến cuối chỉ công kích một lần, nhưng lần công kích duy nhất này lại bị Tiêu Hùng nghiền nát dễ dàng, thậm chí đến binh khí cũng tuột tay bay mất, bại vô cùng thê thảm.
Tư Đồ Bá Tư hơi cong ngón tay, chậm rãi thả lòng cơ thể, trên mặt lộ ra vài phần tươi cười không giấu giếm.
Trên mặt đại bộ phận trưởng lão đều có một thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh, lại biến thành bất ngờ, tán thưởng và vui sướng.
Thực lực Tiêu Hùng, vượt qua dự liệu của mỗi người ở đây.
Vốn dĩ tưởng Tiêu Hùng sẽ thua, nhưng là Tiêu Hùng thắng.
Không chỉ vậy, còn thắng rất gọn gàng, uy mãnh vô cùng.
Tiêu Hùng từ từ thu hồi chiếc Đoản bính bạc nhận phủ, mỉm cười với Lạc Tang, kiểu như rất mắc cỡ nói: "Xin lỗi, không kịp thu tay..."
Trong mắt Lạc Tang lộ ra xấu hổ và giận dữ không giấu được, hắn không tin, Tiêu Hùng là không kịp thu tay, đến Chiến Linh cảnh giới, khống chế vũ khí phải như cánh tay, nếu thực sự không thu tay được, có lẽ đầu mình đã bị chặt đứt rồi.
Tên nhóc này rõ ràng là cố ý, hắn cố ý làm mình bị thương, khiến mình mất mặt trước tất cả mọi người.
Lạc Tang ôm một bụng tức mà không làm được gì, bất luận nói thế nào, hắn đều thua cuộc.
Bất luận mất mặt thế nào, bực bội thế nào, phẫn nộ thế nào, đều không thể thay đổi được sự thật hắn đã thua.
Tiêu Hùng thu lại chiếc phủ, nhặt Hắc Nguyệt cung trên mặt đất, tiêu sái quay người, trờ về bên cạnh Thác Bạt Xảo Vân, mỉm cười với nàng: "May mắn không làm nhục mệnh!"
Thác Bạt Xảo Vân mắt tươi như hoa, ném cho Tiêu Hùng một ánh mắt tán thưởng: "Làm tốt lắm, đúng là giúp ta tăng thể diện!"
Tiêu Hùng hắc hắc cười nói: "Ồ? Vậy có phần thưởng gì không?"
Thác Bạt Xảo Vân lập tức trừng mắt liếc nhìn hắn: "Hai cái lườm, có muốn hay không?"
Tiêu Hùng còn đang định nói gì đó, đột nhiên liếc thấy ánh mắt của Tư Đồ Bá Tư rơi trên người mình, vội vàng nghiêm sắc mặt, quay người sang phía Tư Đồ Bá Tư hành một lễ.
Tư Đồ Bá Tư phát ra một tràng cười già nua nhưng vang dội: "Đều nói anh hùng xuất thiếu niên, lời này quả nhiên không giả, thanh niên mười tám tuổi, đã sở hữu thực lực như vậy, thực sự khiến người ta không khôi cảm thán, thành tựu của ngươi chắn chắc không thể hạn lượng".
Vị lão giả bên cạnh cũng phát ra một trận cười vui vẻ: "Tài tuấn như vậy gia nhập Tây Hoang yêu tộc chúng ta, cũng là một chuyện may man".
Tư Đồ Bá Tư gật gật đầu, ánh mắt quét qua chúng nhân, dừng lại một giây trên người Tiền trưởng lào. Tiền trưởng lão mặc dù sắc mặt vẫn có chút không vui, nhưng cũng không dám nói gì.
Một loạt biểu hiện của Tiêu Hùng, đã chinh phục tuyệt đại đa số mọi người, mọi người đều bắt đầu cảm thấy hắn đảm nhiệm vai trò người thủ hộ Thánh nữ rất hợp lý, hơn nữa còn là chuyện tốt của Tây Hoang yêu tộc, lúc này cho dù còn ai phản đối, cũng đều vô dụng, Lạc Tang khiêu chiến, không những không hạ nhục được Tiêu Hùng, mà ngược lại còn khiến thanh danh của Tiêu Hùng và Thánh nữ tăng lên mấy phần.
Tiêu Hùng theo Thác Bạt Xảo Vân quay về nơi ở, Tiêu Hùng trực tiếp hỏi: "Chúng ta còn bao nhiêu thời gian, mới có thể đến Thành Phi Nguyệt yêu tộc?"
Thác Bạt Xảo Vân chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc nhìn Tiêu Hùng, tựa như vì sự nóng ruột của Tiêu Hùng mà cảm thấy có chút kinh ngạc.
"Tiễn kĩ ngươi mặc dù lợi hại, nhưng e rằng vẫn chưa phải là đối thủ của truyền nhân Liệt Nhật Tiễn, đừng nói Mộ Dung Uyển Nguyệt - người có tiềm chất nhất trong thế hệ thanh niên, được coi là người nối nghiệp Lạc Nhật tiễn kĩ, cho dù đấu với Tôn Nhị Lôi, e rằng tiễn kĩ của ngươi cũng chưa chắc mạnh hơn bao nhiêu..."
Tiêu Hùng không phản bác, lúc trước ở trong rừng rậm Bạch Nguyên, Tiêu Hùng từng được chứng kiến Chiết hướng tiễn kĩ thần kì của Tôn Nhị Lôi, đúng là rất lợi hại, Tiêu Hùng mặc dù cũng học qua, nhưng cũng không chắc chắn có thể thành công liên tục, cho nên Tiêu Hùng cơ bản rất ít sử dụng, dù sao trong chiến đấu, mọi sai lầm, đều có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, cho nên Tiêu Hùng thà rằng thi triển uy lực yếu một chút, nhưng là thủ đoạn công kích có chắc chắn.
Thác Bạt Xảo Vân thấy Tiêu Hùng trầm mặc, nhớ lại những lời Tiêu Hùng nói với mình, hình như nghĩ ra điều gì, thăm dò hỏi: "Ngươi nói ngươi muốn gặp một người, người đó đang ở thành Phi Nguyệt?"
Chuyện này sớm muộn cũng sẽ bị nàng biết, dù sao vẫn phải tìm nàng giúp đỡ, cho nên Tiêu Hùng cũng không giấu giếm, gật gật đầu nói: "Đúng vậy, ta rất nóng lòng muốn gặp người đó, bởi vì là sư phụ ta bảo ta đi tìm".
Câu nói cuối cùng, đương nhiên là nói dối, hắn phải tìm một lý do cho hành vi của mình, sư mệnh khó làm trái, huống hồ là lời của lão sư đã "qua đời", đương nhiên càng không thể vi phạm, thậm chí không cần lý do.
"Nữ nhân?"
Thác Bạt Xảo Vân rất mẫn cảm truy vấn, trong ánh mắt đã lộ ra hiếu kì không che giấu, thậm chí còn có thêm vài phần nhiều chuyện.
Tiêu Hùng có chút bất đắc dĩ bĩu bĩu môi nói: "Đúng vậy, là nữ nhân".
"Nữ nhân mà sư phụ ngươi muốn người tìm, là hậu nhân của sư phụ ngươi, bảo người chăm sóc, thậm chí lấy nàng làm vợ, hay là nữ nhân của kẻ thù sư phụ ngươi, sư phụ ngươi bảo ngươi đi tìm nàng, sau đó đoạt lấy thân tâm nàng, rồi mới vứt bỏ..."
Tiêu Hùng có chút bó tay nhìn bộ dạng nhiều chuyện của Thác Bạt Xảo Vân, cười khổ nói: "Nữ nhân, trí tưởng tượng có phải đều phong phú như nhau không..."
"Vậy ngươi nói đi, rốt cuộc là ai?" Thác Bạt Xảo Vân không bài xích cách nói chuyện của Tiêu Hùng, chỉ hơi bĩu môi không cam tâm truy vấn nói: "Dù sao ngươi cũng phải nói với ta, không phải ngươi nói muốn ta giúp ngươi đi gặp người ấy sao?"
Thác Bạt Xảo Vân hơi nghiêng người, bộ dạng hiếu kì, phần vạt trước màu trắng nhất thời có chút mở rộng, Tiêu Hùng quay đầu nhìn Thác Bạt Xảo Vân, vừa hay nhìn thấy phần ngực lộ ra.
Sắc mặt Tiêu Hùng nhất thời trở nên có chút không bình thường, có chút hoảng loạn dịch chuyển ánh mắt, Thác Bạt Xảo Vân chú ý thấy ánh mắt quỷ dị của Tiêu Hùng, cúi đầu nhìn, sắc mặt thoáng đò, nhưng không vội co người, mà ngược lại dựa sát vào Tiêu Hùng thêm hai phân nữa.
"Nói cho ta biết đi mà, có được hay không?"
Mấy chữ cuối cùng được kéo dài ra, khiến trái tim Tiêu Hùng nhảy nhót mãnh liệt, trong mũi truyền đến một mũi hương dìu dịu, khiến Tiêu Hùng càng có thêm vài phần bối rối.
Hơi dịch chuyển về sau một bước, Tiêu Hùng xoa xoa mũi, bối rối nói: "Sau này đến thành Phi Nguyệt, ta sẽ nói với cô, bây giờ chưa phải lúc".
Thác Bạt Xảo Vân căn bản không biết động tác của mình mê hoặc thế nào, một lần nữa nhích lại gần Tiêu Hùng: "Con người ngươi sao lại như vậy, người ta là con gái, ngươi không biết nhường nhịn một chút sao, nói ra cũng không mất miếng thịt nào của ngươi..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...