Nhìn hai Chiến Hồn trên đầu, Tiêu Hùng còn chưa hết hưng phấn đã đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, sắc mặt nhất thời đại biến.
Huyết mạch Cửu Dực Thiên Long, trong nhân tộc thú tộc yêu tộc đều có huyết mạch truyền thừa, cho nên Tiêu Hùng ngụy trang thành yêu tộc, Cửu Dực Thiên Long huyết mạch cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng Bạch Hổ vương huyết mạch lại là truyền thừa chỉ có một mình nhân tộc Tiêu gia có, trên đầu đội hai Chiến Hồn này, không phải nói cho người khác biết mình chính là con cháu Tiêu gia sao?
Người sờ hữu Tiêu gia Bạch Hổ huyết mạch, sở hữu Cửu Dực Thiên Long huyết mạch, e rằng cả thế gian này, đều có thể đoán ra, cũng chỉ có con trai của Tiêu gia Tiêu Hàn và công yêu tộc Trí Nhã công chúa mới có.
Vậy thân phận của mình không phải sẽ bại lộ sao?
Nghĩ đến đây, Tiêu Hùng bắt đầu có chút lo lắng, vội vàng lấy ra hai tinh thạch, trực tiếp đi vào không gian giả thuyết.
"Đại thúc cứu mạng, ta vừa hoàn thành lần đánh thức huyết mạch thứ ba, nhưng phát hiện Bạch Hổ vương huyết mạch cũng thức tinh theo, trên đầu ta đội hai Chiến Hồn, không phải nói cho người khác biết ta là con trai của Tiêu gia Tiêu Hàn và yêu tộc Trí Nhã công chúa sao?"
Trong ánh mắt Lai Ân lộ ra vài phần kinh ngạc: "Ồ, ngươi là song huyết mạch truyền thừa?"
Tiêu Hùng vẻ mặt cầu xin nói: "Đúng vậy, cái này vốn dĩ là chuyện tốt, nhưng bây giờ hình như lại biến thành chuyện xấu, không lẽ ta phải lập tức chạy khôi yêu tộc?"
Lai Ân lắc lắc đầu, cười nói: "Tiểu tử ngươi đúng là khiến ta kinh ngạc, song thánh huyết mạch truyền thừa, e rằng trên cả lịch sử nhân loại, cũng chỉ có một mình ngươi, ừm, tiền đồ không thể hạn lượng".
Tiêu Hùng thấy Lai Ân vẫn còn cười tủm tỉm, không nhịn được oán giận nói: "Đại thúc, người mau nghĩ cách cho ta..."
Lai Ân cười cười nói: "Cái này chẳng có gì khó khăn, song huyết mạch truyền thừa võ giả đều có thể ẩn giấu loại thứ hai, cũng chính là Chiến Hồn hư ảnh được đánh thức sau, chỉ là ngươi không thả nó ra, thì không thể có được ưu thế của song huyết mạch võ giả mà thôi..."
Tiêu Hùng nghe Lai Ân nói vậy, nhất thời vui mừng: “Có thể giấu Bạch Hổ vương Chiến Hồn?”
Lai Ân gật gật đầu nói: "Cái này không phức tạp, ta sẽ dạy ngươi phương pháp, ngươi đem Bạch Hổ vương Chiến Hồn giấu đi, đợi đến lúc nguy hiểm, lại thả ra, có thể nâng cao chiến đấu lực của ngươi, về phần lúc nào là nguy hiểm, cái đấy tự ngươi tính toán".
Tiêu Hùng gật đầu tỏ ý đã hiểu, chỉ cần có thể giấu được Bạch Hổ vương Chiến Hồn, vậy là không vấn đề, nếu không, Tiêu Hùng khẳng định không thể ở đây được nữa, e rằng phải lập tức rời đi.
Bất luận Tây Hoang yêu tộc bị yêu tộc khác thù địch thế nào, thân phận của mình, e rằng đều không được họ chấp nhận.
"Đúng rồi, đại thúc, Bạch Hổ vương Chiến Hồn của ta mới là trạng thái Chiến Hồn nhất trọng, Chiến Hồn Cửu Dực Thiên Long đã là trạng thái Chiến Linh nhất trọng, hai loại Chiến Hồn này tại sao lại khác nhau rõ ràng đến vậy?"
Lai Ân cười nói: "Bạch Hổ vương huyết mạch thức tinh muộn hơn một chút, đương nhiên không thể bằng được Cửu Dực Thiên Long huyết mạch, chỉ có điều, theo sự dịch chuyển của thời gian, theo sự tăng cường của thực lực ngươi, Bạch Hổ vương huyết mạch sẽ từng bước đuổi theo, dù sao cũng là thánh thú huyết mạch, không thể tụt sau Cửu Dực Thiên Long huyết mạch nhiều được..."
Dừng lại một lúc, Lai Ân nhìn Tiêu Hùng, ánh mắt ẩn hiện có vài phần tha thiết: "Không biết là ngươi vận khí tốt gặp được ta, haỵ là ta vận khí tốt gặp được ngươi, bất luận thế nào, ta hình như đã có thể nhìn thấy tương lại bất phàm của ngươi, có lẽ thành tựu mà ngươi có thể được, sẽ là trước nay chưa từng có..."
Trong không gian hư nghĩ, Tiêu Hùng rất nhanh học được cách khống chế Chiến Hồn thứ hai của mình, đem Bạch Hổ vương Chiến Hồn thu liễm lại, Tiêu Hùng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhỏm, bây giờ không cần đào tẩu nữa rồi.
Bạch Hổ vương huyết mạch, trong thế giới yêu tộc không thể hiển lộ, bằng không, nói không chừng sẽ dẫn tới họa sát thân.
Rời khôi không gian giả thuyết, Tiêu Hùng nhìn lên đầu mình, đã chỉ còn Chiến Hồn Cửu Dực Thiên Long kim sắc, Bạch Hổ Chiến Hồn hư ảnh đã biến mất không thấy, lúc này mới từ trên người xoay người ngồi dậy, đi sang phòng bên cạnh.
Thác Bạt Xảo Vân nhìn thấy Tiêu Hùng đi vào, mắt hơi cong lên, cười hì hì nói: "Tấn cấp rồi?"
Tiêu Hùng gật gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, đa tạ Tỉnh linh thang của cô, ta bây giờ đã là võ giả Chiến Linh".
Thác Bạt Xảo Vân cười hì hì nói: "Vậy thì tốt quá, thực lực ngươi càng mạnh, ta càng an toàn... Nếu ngươi đã hoàn thành tấn cấp, vậy theo ta đi gặp các vị trưởng lão và diện chủ".
Tiêu Hùng nhún nhún vai: "Đi, dù sao cũng phải gặp một lần".
Tiêu Hùng đứng trong thần điện rộng lớn, quan sát một vòng người xung quanh, đồng thời, vòng người xung quanh cũng đang quan sát Tiêu Hùng.
Thân điện rất rộng, bên trên đứng rất nhiều người, những người này có già có trẻ, trang phục cũng khác nhau, có người mặc áo giáp sáng bóng của hộ vệ thần điện, cũng có người mặc hắc bào viền đò của trưởng lão thần điện, còn có một số võ giả mặc trường bào tiêu chí Tây Hoang thần điện, thu hút ánh nhìn nhất là vị lão nhân ngồi trên vị trí cao nhất.
Vị lão giả đó chí ít cũng hơn sáu mươi tuổi, tóc trắng như cước, đôi lông mày tuyết trắng rất dài rất dài, từ đuôi mắt rủ xuống hai bên, hắn đội một chiếc mù cao, tay cầm quyền trượng dài, ánh mắt thâm thúy, tựa hồ như có một loại ma lực khiến người ta thất thần.
Trên người hắn không có khí thế quá mạnh mẽ, hắn ngồi trên đó, giống như một bị lão nhân vô cùng bình thường, mặc dù hắn chỉ im lặng ngồi đó, cái gì cũng không làm, nhưng vẫn khiến bất cứ người nào trong căn phòng lóa mắt.
“Hắn là Tây Hoang điện chủ thần điện Tư Đồ Bá Tư”.
Thác Bạt Xảo Vân nhìn thấy ánh mắt Tiêu Hùng, đứng bên cạnh thì thầm gì đó, hai người đứng rất gần nhau, Thác Bạt Xảo Vân nói gì cũng chỉ Tiêu Hùng nghe thấy được, nhưng động tác ghé tai thì thầm này, khiến hai người trông có vẻ rất thân thiết.
Biểu tình trên mặt Tiêu Hùng không có bất cứ biến hóa gì, nhưng hắn lại có thể nhìn thấy một tia biến hóa dị thường trong ánh mắt những người xung quanh, nhất là võ giả hai mươi mấy tuổi thân khoác trường bào, thần sắc trên mặt là rõ ràng nhất.
Đố kị, ánh mắt ấy rõ ràng chính là đố kị.
Ánh mắt Tiêu Hùng dừng lại trên mặt vài người, những người đó cảm nhận được ánh mắt Tiêu Hùng, không chút kiêng kị giận dữ nhìn lại hắn, ánh mắt tràn ngập khiêu khích không chút giấu giếm.
Tiêu Hùng nghe Thác Bạt Xảo Vân đại khái đề cập vài câu, đoán chừng mấy người này chính là những thần điện võ giả có khả năng trở thành người thủ hộ Thánh nữ, có thể trở thành võ giả thần điện bảo vệ Thánh nữ thông thường phải có thiên phú rất cao, phải có lòng trung thành với Thánh nữ, trung thành với thần điện, kẻ ngoại lai mình đột nhiên hoàng không xuất hiện, trực tiếp trở thành người thủ hộ của Thánh nữ, những người này đương nhiên phải căm hận mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...