Hàng Long Phục Hổ

Trong và ngoài xe đều không người nói chuyện, yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng vó ngựa đặt chân trên mặt đất, còn có tiếng bánh xe nghiền qua mặt đất.
Sắc trời đã tối, Tiêu Hùng quay đầu cười nói: “Trời đã tối , tìm một chỗ nghi tạm đi”.
Nam nhân lắc đầu, nhảy xuống dưới, thản nhiên nói: “Ta còn có việc phải đi trước, hôm nay uống rượu của ngươi, ta thiếu ngươi một món nhân tình, ngày khác nếu còn có thể gặp lại, trả lại ngươi nhân tình này”.
Tiêu Hùng nhẹ nhàng cười: “Một chút rượu nhắc tới làm gì, ngược lại có thể quen một hào kiệt như huynh cũng là chuyện không tồi”.
Nam nhân mạnh chân bước về phía trước, trong không khí truyền đến âm thanh Ồm Ồm của hắn: “Ta gọi là Yến Xích Phi”.
Yến Xích Phi?
Tiêu Hùng yên lặng nhắc lại tên này một lần, sau đó đem tên này ghi tạc trong lòng, tuy rằng là lần đầu gặp mặt, nhưng Tiêu Hùng dường như dám khẳng định, mình và người kia nhất định còn có thể gặp lại.
Người này không chỉ có thực lực mạnh, tác phong làm việc tiêu sái, không câu nệ tiểu tiết, làm cho người ta rất có cảm tình.
Là một nhân vật hào hiệp
“Yến Xích Phi, thì ra là hắn!”

Khi Tiêu Hùng thu hồi ánh mắt nhìn bóng ảnh đã xa của Yến Xích Phi, bỗng nhiên trong xe Thác Bạt Xảo Vân thốt lên một tiếng nhỒ,
“Sao? Cô có biết hắn?”
Thác Bạt Xảo Vân vén rèm xe lên, thò đầu nhìn gã nam nhân phía xa hầu như đã không còn nhìn thấy, nhẹ giọng thở dài: “Tây Hoang yêu tộc có thể độc lập tồn tại, một là vì nơi xa xôi lạnh khủng khiếp các yêu tộc khác không tranh chấp, thứ hai là bởi vì Tây Hoang yêu tộc cũng có cũng đủ thực lực, sự kiêu ngạo, trong lịch sử Tây Hoang yêu tộc, cường giả phần lớn xuất thân từ Tây Hoang thần điện, nhưng những bậc đại thiên tài lại không phải xuất thân từ Tây Hoang thần điện...”
Tiêu Hùng chuyển ánh mắt nhìn, nhìn phía xa đã trở nên một đường đen tối: “Yến Xích Phi là một trong số đó sao?”
Thác Bạt Xảo Vân gật gật đầu nói: “Yến Xích Phi chưa đến ba mươi tuổi, đã danh chấn Tây Hoang, một mặt bởi vì hắn có thực lực rất mạnh, thứ hai bởi vì hắn có một sư phụ mà mọi người đều biết”.
Tiêu Hùng hơi sửng sốt: “Sư phụ hắn càng lợi hại hơn?”
Thác Bạt Xảo Vân cười khổ nói: “Có thể chiến đấu với Yêu hoàng mà không rơi vào thế hạ phong, ngươi nói người như thế có lợi hại hay không?”
Tiêu Hùng chấn động, không thể ngờ được gã Yến Xích Phi này lại có một sư phụ lợi hại như vậy.
“Còn Yến Xích Phi thực lực thế nào?”
Ánh mắt Thác Bạt Xảo Vân sáng ngời như có thần, dường như rất kinh ngạc khi hôm nay có thể gặp được Yến Xích Phi ở nơi hoang dã thế này: “Yến Xích Phi bái sư muộn, nghe nói tới 21 tuổi mới bái sư, sau ba năm bái sư, hắn đã như hôm nay chân trần hành tẩu thiên hạ, dựa vào thanh đại kiếm nọ đánh ra uy danh thật lớn, ba năm trước hắn đã trở thành võ giả Chiến Thánh, hôm nay sau ba năm e rằng thực lực so với lúc trước đã càng mạnh lên không ít.”
Trong ánh mắt Tiêu Hùng lộ ra vẻ khâm phục: “Nói như vậy, hắn chỉ học với sư phụ có ba năm? Thời gian còn lại, toàn bộ đều là tự mình khổ tu?”
Thác Bạt Xảo Vân khẳng định gật đầu: “Đúng, hận và sư phụ giống nhau, cũng là một khổ hành tăng chân trần hành tẩu thiên hạ , có lẽ phương pháp tu hành này sư phụ hắn dạy hắn, chỉ là phương pháp tu hành này không phải mỗi người đều kiên trì tới cùng được”.
Đêm trăng, tuyết trắng
Nam tử chân trần, đại kiếm đen thui...
Tiêu Hùng trong đầu nghĩ tới cảnh tượng kỳ dị vừa rồi cuối cùng nhìn thấy, trong lòng càng có cảm tình với đại hán hào sảng mới lần đầu gặp mặt, nghĩ tới tất cả những gì hắn nói, trong lòng bỗng dưng tò mò: “Hắn nói hắn đi giết người, cũng không biết giết ai?”
Thác Bạt Xảo Vân lắc đầu, nhưng trong ánh măt không che dấu sự nóng bỏng: “Bất luận hắn đi giết ai, người bị giét nhất định là kẻ đáng chết, sư phụ hắn là người thủ hộ của toàn bộ Tây Hoang yêu tộc bọn ta, Tây Hoang thần điện đã từng mời ông gánh trách nhiệm đại trưởng lão Tây Hoang thần điện nhưng lại bị ông ta cự tuyệt, ông ta luôn lặng lẽ thủ vệ toàn bộ Tây Hoang yêu tộc”.

Tiêu Hùng nghĩ tới vị cường giả trong miệng Thác Bạt Xảo Vân, nhất thời thả trôi cảm xúc, cường giả như vậy thì ở cảnh giới nào?

“Nơi đó là Tây Hoang thần điện”.
Thác Bạt Xảo Vân vươn ngón tay tinh tế, chỉ vào một tòa đinh núi xa xa đắm chìm trong ánh mặt trời phảng phất như kim quang bao phủ, trên mặt có vài phần hưng phấn che dấu không được.
Tiêu Hùng hơi nheo mắt, nhìn phía xa xa, một tòa núi không biết chiếm bao nhiêu diện tích, một con đường đá kéo lên tận đinh núi, ở trên đinh ngọn núi kia, có một mảng kiến trúc liên miên, như là cung điện, cao lớn khí phái, dưới ánh mặt trời, lại tòa ra hào quang màu vàng.
Từ sau khi gặp được Yến Xích Phi, dọc đường đi cũng gặp không ít Tây Hoang yêu tộc, nhưng không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, Bọn Tiêu Hùng lặng lẽ tiến về Thần Quang trấn dưới Tây Hoang thần điện.
Vây quanh Tây Hoang thần điện là một ngọn núi cao, vô số người sinh sống ở đây, hình thành nên một thị trấn, mỗi năm thị trấn này không ngừng mở rộng, đến ngày hôm nay, đã có tới vạn người sinh sống, vi có sự che chở của Tây Hoang thần điện, bọn họ không còn phải lo lắng chuyện an toàn, vấn đề quan tâm duy nhất là lương thực.
Mỗi ngày, đều đã có vô số Tây Hoang yêu tộc tụ tập ở Thần quang trấn, phủ phục trên mặt đất, hướng về ánh mặt trời trong Tây Hoang thần điện tiến hành cầu nguỵện, Tây Hoang thần điện đó là tín ngưỡng tinh thần của bọn họ, là đồ đằng tâm linh của bọn họ.
“Chúng ta trực tiếp đi lên?”
Tiêu Hùng quay đầu, nhìn Thác Bạt Xảo Vân nhẹ nhàng hỏi, trong lời nói ngập tràn hương vị trưng cầu.
Thác Bạt Xảo Vân lắc đầu nói: “Trước tiên ở Thần quang trấn tìm một chỗ trú ngụ, nghe ngóng xem trong vài tháng gần đây Tây Hoang thần điện có xảy ra chuyện rồi nói sau. Mặt khác, ta còn muốn liên lạc với một người của Tây Hoang thần điện”.
Tiêu Hùng liếc mắt nhìn Thác Bạt Xảo Vân, nhẹ nhàng cười nói: “Cô cũng rất cẩn thận”.

Thác Bạt Xảo Vân liếc xéo Tiêu Hùng nói: “Chuyện sống chết không thể không cẩn thận, ngươi cũng không muốn vô duyên vô cớ mất đi tính mạng chứ”.
Tiêu Hùng nhún nhún vai bàng: “Đương nhiên không muốn, hiện tại tôi đã đưa cô về tới Tây Hoang thần điện, Tỉnh linh thang tôi vẫn còn chưa nhận được”.
Thác Bạt Xảo Vân bĩu môi, vẻ mặt cực kỳ sinh động cười nói: “Biết rồi, biết rồi, không cần quanh co lòng vòng nhắc nhở ta, ta sẽ không quên, ngươi yên tâm đi, Tỉnh linh thang tuy rằng quý giá, nhưng thân là Thánh nữ, ta có quyền chỉ phối nhất định, lúc trước ta có một phần vẫn để trong phòng ta...”
Tiêu Hùng nhất thời tinh thần kích động: “Vậy thật tốt quá, cô muốn tìm ai, là phái người truyền tin, hay là tự mình đi?”
Thác Bạt Xảo Vân nhìn tinh thần phấn chấn của Tiêu Hùng, nhịn không được cười trêu nói: “Ngươi xem ngươi, vừa nói tới Tỉnh linh thang, tinh thần đã phấn chấn lên rồi, dáng vẻ uể oải ban nãy đâu rồi...”
Tiêu Hùng đương nhiên không thèm để ý lời trêu đùa của Thác Bạt Xảo Vân, cười hì hì hồi đáp: “Điều đó là đương nhiên, vất vả bôn ba như vậy, không phải là vì nó sao?” Thác Bạt Xảo Vân ra vẻ mếu máo, một bộ dạng rất là bi thương: “Tốt xấu gì ta cũng là tuyệt sắc giai nhân, ngươi không thể vì ta mà dối trá một chút sao?”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui