Hàng Long Phục Hổ

“Trừ Tỉnh linh thang cô nói lúc trước, thân phận Người thủ hộ Thánh nữ, sự ủng hộ của Tây Hoang thần điện, trở về Phi Nguyệt thành ra, chỉ cần cô đồng ý tôi một chuyện, tôi sẽ hợp tác với cô”.
Thác Bạt Xảo Vân ánh mắt lộ ra vài phần thần sắc vui mừng: “Chuyện gì vậy, ngươi nói đi”.
Tiêu Hùng lắc đầu nói: “Chuyện này tạm thời không thể nói cho cô biết được, đại khái cô chỉ cần biết sẽ giúp ta đi gặp một người là được rồi, chuyện này với cô mà nói không phải là chuyện gì quá khó.”
Trong ánh mắt Thác Bạt Xảo Vân lộ vài phần nghi hoặc: “Gặp một người? Ngươi muốn gặp ai?”
Tiêu Hùng lắc đầu không giải thích: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc nói cho cô biết, tôi chỉ cần tới khi đó cô thực hiện lời hứa là được”.
Thác Bạt Xảo Vân chằm chằm nhìn Tiêu Hùng, Tiêu Hùng thản nhiên ứng đối, thần sắc bình tĩnh, một lúc lâu sau trên mặt Thác Bạt Xảo Vân mới hiện ra vẻ tươi cười: “Ngươi tựa như cũng không thích ăn thiệt thòi...”
Tiêu Hùng nhún vai nhìn Thác Bạt Xảo Vân trêu: “Đã có nguy hiểm, đương nhiên đó là sự hồi báo”.
“Được, ta đáp ứng ngươi”.

Tiêu Hùng nhìn thẳng vào măt Thác Bạt Xảo Vân mỉm cười nói: “Nghe nói Tây Hoang thần tộc các cô không thường phát lời thề, nhưng một khi đã phát lời thề là sẽ làm bằng được.”
Thác Bạt Xảo Vân có chút bất đắc dĩ nhìn nhìn Tiêu Hùng, cô đương nhiên hiểu ý Tiêu Hùng, lúc này trịnh trọng phát lời thề độc, lấy danh nghĩa tín ngưỡng Tây Hoang thần tộc, nội dung phát thề đại thể là những gì hợp tác với Tiêu Hùng.
Tây Hoang yêu tộc quả thật tin tưởng lời thề, nhưng đây không đại biểu Tiêu Hùng hoàn toàn tin tưởng Thác Bạt Xảo Vân, chỉ là muốn hợp tác thì phải bày ra bước này, còn về nguy hiểm thì chỉ có đi bước nào xem bước đó, cuối cùng chỉ là quan hệ hợp tác, tất cả đều vì bản thân mình, hà tất phải đánh cược tính mạng bản thân vào.
“Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ”.
Tâm tình Thác Bạt Xảo Vân cũng vì thế mà vui lên, trong khoảnh khắc bước chân ra khôi cửa vẫn kịp nói một câu với Tiêu Hùng, Tiêu Hùng nhìn nụ cười của Thác Bạt Xảo Vân bỗng nhiên nghĩ tới cảnh Thác Bạt Xảo Vân quỳ xuống cầu xin mình, không nhịn được nói: “Hợp tác vui vẻ... những gì cô nói lúc trước có tính không?”
“Lời nào?” Thác Bạt Xảo Vân ngây người ra, đợi đến khi nhìn thấy trong ánh mắt tươi cười ang theo vài phần quỷ dị của Tiêu Hùng, Thác Bạt Xảo Vân mới lập tức nhớ ra những lời đã nói với Tiêu Hùng, trên mặt nhất thời dâng lên hai đóa mây đò, xinh đẹp không thể tả xao xiết.
“Ta cho ngươi, ngươi dám sao?”
Tiêu Hùng nhất thời sửng sốt, tim đập cũng đã bang bang gia tốc.
Thác Bạt Xảo Vân nhẹ nhàng cười, mang theo một làn gió thơm, không trung giống như còn nhộn nhạo tiếng cười thoáng có chút trầm trầm từ tính của nàng.
Lắc đầu, trên khuôn mặt Tiêu Hùng lộ ra vài phần cười khổ, nữ nhân này rốt cuộc là Thánh nữ hay yêu nữ...
Một nụ cười một cái nhăn mày mỗi tiếng nói cử động, đều tràn ngập dụ hoặc khôn kể, cố tình lại còn phảng phất thánh khiết vô cùng.
Nằm trên giường, Tiêu Hùng nghĩ tới những lời vừa rồi của Thác Bạt Xảo Vân, trong lòng thầm cười khổ, cho dù cô ta đồng ý, mình thật không dám, mình đã chọn đi Tây Hoang thần điện cùng cô ta, không phải vì thân phận Thánh nữ của cô ta sao?
Bất luận là Tỉnh linh thang hay Người thủ hộ Thánh nữ hoặc là hỗ trợ về sau, tất cả đều cần thân phận Thánh nữ...

Nếu không phải xử nữ, vậy còn gì là Thánh nữ?
Nữ nhân này rõ ràng là nhìn thấu mọi chuyện, cho nên mới đùa giỡn với mình.
Tiêu Hùng có vài phần đau đầu, nữ nhân này dù không biết võ nhưng tuyệt đối là người vô cùng thông minh, vô cùng biết lợi dụng nhân tố của người thông minh, giao tiếp với cô ta phải cẩn thận một chút mới được, bằng không chỉ sợ bị bán cũng không biết...
Tiêu Hùng ngồi trên càng xe, dựa vào thùng, trong tay cầm một roi ngựa, lãnh trách nhiệm của một phu xe, trong xe là Thác Bạt Xảo Vân, thị nữ và Vương Yên Yên.
Dù đã khôi phục lại ký ức, Thác Bạt Xảo Vân vẫn đem Vương Yên Yên ở bên, vẫn đối xử thân thiết với nàng như trước, Tiêu Hùng từng hỏi Thác Bạt Xảo Vân, mang Vương Yên Yên về Tây Hoang thần điện có thỏa đáng hay không? Thác Bạt Xảo Vân đối với cái này trả lời là không còn phương pháp, cũng không thể vứt bỏ một mình Yên Yên ở một nơi khác, như vậy cô không thể yên tâm, nàng là huyết nhục cuối cùng của Vương gia, nếu nàng lại xảy ra chuyện gì, Thác Bạt Xảo Vân sẽ có lỗi vô cùng những người đã chết của Vương gia.
Đối với lựa chọn của Thác Bạt Xảo Vân, Tiêu Hùng vẫn thầm khâm phục, chí ít còn điểm này, lựa chọn như vậy dù có thể nguy hiểm hơn, nhưng đó là thể hiện một loại nhân tính.
Nếu Thác Bạt Xảo Vân vì thân phận Thánh nữ của mình, hoặc giả vì những chuyện khác, sau khi khôi phục trí nhớ, vứt bỏ Yên Yên sang một bên, khẳng định là trong lòng Tiêu Hùng sẽ xem thường Thác Bạt Xảo Vân, đối với chuyện hợp tác e rằng phải suy nghĩ lại.
Vì để che dấu, Thác Bạt Xảo Vân phải mang theo cái khăn đen che mặt, phải che lấp đi dung nhan tuyệt thế của mình, còn Tiêu Hùng lãnh trách nhiệm phu xe, đây cũng vì tận khả năng che dấu hành tung.
Từ thành Hồng Sam đến Tây Hoang thần điện ở cực tây, cho dù mọi thứ thuận lợi, cũng phải mất ít nhất một tháng, lúc này Tiêu Hùng chỉ có thực lực Chiến hồn cửu trọng, không thể không tận lực cẩn thận.
Liên tiếp vài ngày chạy trên đường, lúc rảnh rỗi Tiêu Hùng trò chuyện cùng Thác Bạt Xảo Vân, làm Tiêu Hùng hiểu hơn nhiều về vị Thánh nữ của Tây Hoang thần điện, Thác Bạt Xảo Vân xuất thân không cao quý, cô chỉ có một cơ duyên là khi còn nhỏ gặp được một trưởng lão của Tây Hoang thần điện, cô nắm lấy cơ duyên này, được trưởng lão mang về Tây Hoang thần điện và trở thành một thị nữ bình thường.

Trong những năm tháng không ngừng trưởng thành, Thác Bạt Xảo Vân không ngừng trở nên xinh đẹp, cũng không ngừng trở nên thông minh, dựa vào sự nỗ lực của bản thân, cuối cùng Thác Bạt Xảo Vân trở thành Thánh nữ Tây Hoang thần điện, trở thành Thánh nữ không lâu, cô nhận được một nhiệm vụ, đó chính là dẫn dắt một bộ phận kỵ sỹ hộ vệ trong thần điện đi tới quận Hoàng Hạc, giao lưu và viếng thăm Phong nguyệt thần điện rất nổi danh ở đây, nhưng trên đường đi lại gặp cường địch vây đánh, nhờ có hộ vệ liều mạng bảo vệ, cô mới nhảy được xuống sông, may mà được người của Vương gia cứu, nhưng không may mắn là cô mất đi trí nhớ.
Tiểu cô nương Vương Yên Yên dần dần quen với Tiêu Hùng, cả ngày muốn ra khôi xe ngồi cạnh Tiêu Hùng, liền ngay cả Thác Bạt Xảo Vân khiển trách cũng không nghe, cho tới khi Tiêu Hùng khuyên bảo mới ngoan ngoãn quay trờ vào trong xe.
Thị nữ Nguyệt Đào mỗi ngày đều không nói nhiều, chỉ tận tâm tận lục làm tốt mọi chuyện, một dáng vẻ rất cam chịu.
Tiêu Hùng đều chọn những khách điểm ít người chú ý để nghi ngơi, có khi bao cả khách sạn, tuy rằng dùng nhiều một ít kim tệ, nhưng mà vì an toàn giảm bớt phiền toái, cũng không coi là cái gì.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui