Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
“Sean!” Ngay khi Tiết Lâm đi về phía Tiêu Nhạc Hằng, Bá Tường đã thấy có gì đó không ổn, thời điểm thấy hắn nắm lấy cằm người kia, làm bộ muốn hôn, Bá đại thiếu gia đã gấp đến độ đỏ ngầu con mắt.
May là hắn chỉ muốn dọa Bá Tường một chút, chứ cũng không dám hôn thật, bằng không đừng nói Bá Tường, chính Tiêu Nhạc Hằng cũng sẽ tặng cho hắn một quả đấm ngay.
“Mày làm gì vậy?!” Bá Tường tiến lên một bước, túm áo Tiết Lâm, hung tợn nhìn hắn.
Tiết Lâm không đáp, đôi mắt gắt gao nhìn về phía Phương Trác, chỉ thấy người sau biểu tình khuất trong bóng tối, không liếc hắn dù chỉ một lần.
Rốt cuộc là đang diễn vở kịch gì thế! Hạng Viễn nhìn Phương Trác, lại quan sát Tiêu Nhạc Hằng, có ai có thể tống cổ hai tên quấy rối kia ra ngoài hay không?
Phát hiện Hạng Viễn có chút không vui, Tiêu Nhạc Hằng đẩy ghế lui về phía sau một bước, “Hạng thiếu đừng nóng giận, mọi người chỉ đùa thôi.”
Hạng Viễn rất biết kiềm chế, song Bá Tường thì không, dù Tiêu Nhạc Hằng đã lên tiếng, nhưng hắn vẫn túm chặt cổ áo Tiết Lâm chẳng chịu buông tay.
“Bá Tường, buông tay.” Tiêu Nhạc Hằng nhàn nhạt nói.
“Nó hôn cậu!” Bá Tường nổi giận.
“Chưa hôn,” Giọng nói của Tiêu Nhạc Hằng bình thản đến mức không lăn tăn gợn sóng, “Cậu ấy đùa chút thôi.”
“Đùa cũng không được!”
Tiêu Nhạc Hằng không nói nữa, mà chỉ im lặng nhìn Bá Tường. Hạng Viễn không thể hình dung ra đó là cái ánh mắt gì, thờ ơ, xa cách, hay là cảnh cáo? Thế nhưng Bá Tường thực sự bị cái nhìn của người kia làm cho hoảng sợ, hắn buông lỏng ngón tay, phẫn nộ lui về một bên.
Đậu má, thật là lợi hại! Hạng Viễn biết Tiêu Nhạc Hằng luôn chiếm thế chủ động trong mối quan hệ với Bá Tường, nhưng thật không ngờ Bá Tường âm tình bất định kia lại nghe lời đến vậy. Quả thực ai yêu trước chính là người thua sao?
Trò cười kết thúc, không khi bữa tiệc có chút lạnh đi, Mạnh Thư Phàm đầu tiên lộ diện trong giới thiếu gia công tử này đã gặp phải một chuyện rất 囧, chỉ đành thức thời lên tiếng cáo từ.
Phương Trác cứng mặt không nói lời nào, Tiết Lâm thì hệt như con cún bự mắc lỗi, loanh quanh luẩn quẩn bên ngoài, không dám tới gần chủ nhân.
Thấy đám người tham gia tiệc rượu chăm chú nhìn sang bên này, Hạng Viễn lặng lẽ vỗ vai Phương Trác, trấn an, “Tiểu Phương, anh sai người đặt phòng nghỉ rồi, nếu tâm tình mày không tốt thì sang đó nghỉ ngơi đi, lát nữa anh sang.”
Nếu đám người kia còn nhìn nữa, có lẽ Phương tiểu thiếu gia sẽ lật bàn.
“Được.” Phương Trác cũng thấy lòng mình không yên ổn, cúi thấp đầu, không nhìn một ai, ôm mặt bỏ ra ngoài. Cậu vừa đi, Tiết Lâm tự nhiên cũng không chịu nổi nữa, giữa tiếng cười trêu ghẹo của anh em, mặt xám mày tro đi ra khỏi cửa.
“Hạng thiếu, hôm nay tôi tới đây, kỳ thực là có chuyện muốn nói với cậu.” Chờ đám thiếu gia khôi phục hoạt động ca hát reo hò một lần nữa, Hạng Viễn mới có cơ hội nói chuyện với Tiêu Nhạc Hằng.
“Chuyện gì thế?” Hạng Viễn cười hỏi.
“Tôi phải đi.”
“Cái gì?” Hạng Viễn sửng sốt, thiếu chút nữa cho là mình đã nghe lầm, “Cậu phải đi? Đi đâu?”
“Xuống nông thôn, làm thôn quan.”
“Không thể nào?” Hạng Viễn không dám tin mà nhìn Tiêu Nhạc Hằng, tuy khí chất người này tương tự với Diệp Quan Đào, tựa hồ làm gì cũng đã định liệu từ trước, nhưng hắn đường đường một thiếu gia danh giá xuống nông thôn công tác, kiểu gì cũng không quá đáng tin.
“Vì sao?” Hạng Viễn cảm thấy khó hiểu.
“Nguyên nhân nhiều lắm, công khai có, lén lút có, cậu muốn nghe cái nào?” Có lẽ vì sắp phải biệt ly, cho nên ngữ khí của Tiêu Nhạc Hằng cũng tùy tiện hơn một chút, đối mặt với “phu nhân” của Tam gia, thế mà hắn cũng dám trêu chọc vài câu.
“Tôi nhớ sau tốt nghiệp Quan Đào đã trực tiếp vào uỷ ban trung ương công tác, gia thế nhà cậu không kém, vì lý do gì lại chịu thiệt thòi thế kia?”
Sinh viên về nông thôn công tác tuy sẽ có lắm chiêu nhiều trò, nhưng muốn có thành tích lại chẳng dễ dàng. Hạng Viễn tuy không lăn lộn trong chính giới, song cậu ở Dẫn Phượng hạng đã lâu, ít nhiều cũng có hiểu biết với chế độ chính quyền trong nước.
Tiêu Nhạc Hằng mỉm cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hạng Viễn, mà chỉ nói một câu rất không liên quan, “Bí thư Diệp về thủ đô rồi đúng không?”
Bí thư Diệp? Hạng Viễn ngẩn ra, lập tức ý thức được đối phương đang nói tới Diệp Khang Niên – Diệp gia gia chủ – Diệp đại ca nhà mình, “Đúng vậy, xem ra người ở khắp chốn kinh kỳ đều biết cả rồi.”
“Đây chính là lý do tôi phải rời đi.”
“Sao?” Hạng Viễn choáng váng, với sự hiểu biết của bản thân, cậu thật sự không hiểu Tiêu Nhạc Hằng đang nói cái gì.
“Cậu về nhà hỏi Tam gia là biết.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Vậy thôi.”
Được rồi, nói chuyện với kẻ thông minh vô cùng mệt não, cho nên Hạng Viễn quyết định không hỏi thêm gì nữa, dù sao người ta cũng nói chồng cậu hiểu mà, về nhà hỏi lại Tam gia là xong thôi, thế nhưng… “Cậu đi rồi, Bá Tường phải làm sao?”
“Liên quan gì tới hắn?” Tiêu Nhạc Hằng cười mà như không cười, hỏi ngược lại.
“Chẳng phải các cậu…” Hạng Viễn ái muội dí hai ngón tay vào nhau, “Là loại quan hệ đó hay sao?”
“Ai bảo?” Tiêu Nhạc Hằng mỉm cười, một nụ cười vừa thoải mái lại vừa thản nhiên, “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Nhưng…” Cái khác thì cậu không dám nói, nhưng tâm ý của Bá Tường đối với Tiêu Nhạc Hằng, hẳn là không chỉ một mình cậu nhìn ra đâu, đúng không?
“Tôi quên nhắc nhở cậu một chuyện,” Tiêu Nhạc Hằng nhìn trái nhìn phải một hồi, cuối cùng đè thấp thanh âm nói, “Đề phòng Bá Tường, và thế lực sau lưng hắn.”
Dọa nhau à?! Tiêu Nhạc Hằng thế nhưng nhắc nhở cậu phải cẩn thận với Bá Tường? Hạng Viễn chớp chớp con mắt, hồi lâu vẫn chưa khôi phục tinh thần. Cậu vẫn luôn cho rằng Tiêu Nhạc Hằng và Bá Tường là một đôi, náo loạn nửa ngày, căn bản mọi chuyện hoàn toàn ngược lại!
“Làm sao cậu biết sau lưng hắn có ai?” Hạng Viễn cũng đè thấp thanh âm, thần bí hỏi.
“Cậu cho rằng vì sao tôi lại gần gũi hắn như vậy?”
Loại thế gia công tử giống như Tiêu Nhạc Hằng, cho dù thoạt nhìn có ôn hòa bình dị hơn đi nữa thì tâm phòng bị lúc nào cũng đặc biệt cao. Trong cái vòng quan hệ nho nhỏ ở đại học A, người có thể khiến hắn yên tâm kết bạn chân chính, tuyệt đối không quá năm người, mà Phương Trác và Hạng Viễn lại là hai trong số đó.
Phương Trác thì vốn dĩ có tình cảm từ lúc nhỏ, còn Hạng Viễn, không chỉ bởi vì cậu là “phu nhân” của Tam gia, mà Tiêu Nhạc Hằng càng coi trọng con người của cậu. Dù sao, trên thế giới này, người có tâm tư đơn giản giống như Hạng Viễn, thật sự là hiếm thấy.
Từ nhỏ đã sống trong môi trường tranh quyền đoạt lợi, càng lớn, Tiêu Nhạc Hằng càng chứng kiến nhiều cảnh người lừa ta gạt đấm đá cạnh tranh, dù bạn bè thành tâm thành ý kết giao cũng có, nhưng theo thời gian trôi, những người như vậy càng lúc càng ít đi. Tiêu Nhạc Hằng không biết Tam gia làm sao chinh phục được Hạng Viễn, nhưng có một người bạn đời có thể yên tâm ôm ấp, hết lòng bộc lộ yếu điểm của bản thân như vậy, thật khiến người ta phải hâm mộ mà.
“Tôi cảm thấy Bá Tường thích cậu.” Hạng Viễn nhịn không được mà nói giúp cho Bá Tường một câu.
“Có lẽ,” Tiêu Nhạc Hằng không phủ nhận điểm này, hắn mỉm cười, tỉnh bơ nói như là tự thuật, “Tất cả những tình cảm xây dựng trên lừa gạt cùng toan tính đều giống một cái lâu đài cát, đẹp, nhưng rất khó lâu bền.”
“Cho nên, cậu không yêu hắn?”
Tiêu Nhạc Hằng chỉ cười không đáp.
Có lẽ cảm xúc mọi người cũng không cao, nên lần tụ hội này không được phấn khích bằng mọi khi.
Phương Trác và Tiết Lâm bỏ dở giữa chừng, Hạng Viễn thì bận nói chuyện với Tiêu Nhạc Hằng nên chưa kịp tới thăm cậu nhóc.
“Ôi chao, anh có biết không? Tiêu Nhạc Hằng phải xuống nông thôn.” Về đến nhà, Hạng Viễn buồn rầu kể lại những chuyện phát sinh trong bữa tiệc cho Tam gia nghe.
“Xuống nông thôn? Bắt đầu từ cấp cơ sở?” Tam gia nghe vậy cũng có chút giật mình.
“Đúng thế,” Hạng Viễn gật gật đầu, tiếp tục nói, “Em có hỏi hắn lý do, hắn chỉ nói là vì đại ca đã trở về.”
“Hửm?” Tam gia nhướng cao lông mày, một lúc lâu sau mới mỉm cười, “Tiêu gia thế mà rất thú vị.”
“Này, anh đừng có cười một mình như vậy, anh nói đi, vì sao hắn lại làm thế?”
“Không có chuyện gì lớn cả, nhà bọn họ chỉ muốn bảo vệ Tiêu Nhạc Hằng thôi,” Thấy Hạng Viễn vẫn lộ vẻ mịt mờ, Tam gia kiên nhẫn giải thích, “Em có biết lần này đại ca về thủ đô sớm để làm gì không?”
“Biết.”
“Vận mệnh quốc gia có biến hóa, thái độ của Ninh gia trên một chính sách nào đó đột nhiên trở nên cấp tiến, đây là tín hiệu không tốt, vốn tính vài năm sau mới bắt đầu tranh chấp, nhưng hiện tại mọi thứ có vẻ tới sớm hơn rồi.”
Hạng Viễn ngẩn ra, lời này của Tam gia là có ý gì? Chẳng lẽ ác mộng kiếp trước của cậu cũng sẽ tới sớm hơn? “Đại đại đại ca có sao không? Nhà chúng ta không việc gì đi?” Bây giờ Ninh Vân Trạch còn chưa về nước đâu, hắn sẽ không lại tới tìm mình đua xe chứ?
Thấy Hạng Viễn trở nên bối rối chỉ trong nháy mắt, Tam gia không khỏi cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn ôm cậu vào lòng trước, nhỏ giọng trấn an, “Đông Đông, đừng khẩn trương, không có chuyện gì đâu.”
“Làm sao có thể không có chuyện gì!” Hạng Viễn nhất thời xù lông, chuyện năm đó đã để lại bài học quá sâu trong lòng cậu, tất cả ác mộng đều bắt nguồn từ trận tranh chấp này, cậu không sợ mới là lạ đấy!
“Ngoan nào, đừng sợ, ha.” Tam gia ôm cậu, hôn hôn, vỗ vỗ, tận lực trấn an.
Nhưng mấy cái đó đối với Hạng Viễn đã như chim sợ cành cong hiển nhiên không có tác dụng gì, “Ninh gia sẽ không đưa ra yêu cầu tìm chết nào chứ?” Tuy đã rất cố gắng, nhưng xét về thực tế, cậu vẫn là mắt xích yếu nhất của Diệp gia.
Thấy cảm xúc của Hạng Viễn phập phồng quá mức kịch liệt, Tam gia do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng hỏi ra, “Đông Đông, rốt cuộc em đang sợ cái gì?”
“Em, em…”
“Em đang sợ anh…” Tam gia dừng một chút, gian nan nói tiếp, “Sẽ vì lợi ích gia tộc mà vứt bỏ em?”
Hạng Viễn chấn động thật sâu, bất an chôn giấu bấy lâu bất cuối cùng bộc phát, “Làm sao anh biết?!”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cứ như vậy mà lặng lẽ nhìn lâu thật lâu.
“Đông Đông, đây là lý do em vẫn luôn không có cảm giác an toàn sao?” Đáy mắt Tam gia ngập đầy đau xót, nhưng ngay sau đó lại có chút tiêu tan, thì ra Đông Đông sợ hãi cái này à?
Liều mạng sửa đổi, liều mạng học tập, liều mạng kiếm tiền, liều mạng đánh dấu tất cả những gì có thể tuột khỏi tầm tay. Thì ra em ấy lại thiếu cảm giác an toàn đến vậy, thì ra mình vẫn không thể khiến em ấy toàn tâm toàn ý dựa vào.
“Có phải trong giấc mơ của em, anh đã từng làm như vậy hay không?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo xót xa khôn tả, Hạng Viễn không dám ngẩng đầu đối diện với hắn, nhưng lại khẽ gật đầu một cái tựa hồ không thể nhìn ra.
Người nọ chăm chú nhìn, nhìn lâu thật là lâu. Hai người có quan hệ bao nhiêu năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Hạng Viễn cảm thấy ánh mắt cường thế của người đàn ông có thể hòa tan cậu.
“Đông Đông, kỳ thực, anh rất khó lựa chọn giữa em và lợi ích của toàn gia tộc.”
“Sao?” Không ngờ lại nghe được lời giải thích, Hạng Viễn kinh ngạc ngẩng đầu.
“Thật sự thì, anh không thể phủ nhận, nếu em và đại ca cùng gặp nguy hiểm, anh chỉ có thể lựa chọn bảo hộ anh ấy trước.”
“Sau đó vứt bỏ em?”
“Không,” Tam gia lắc lắc đầu, “Không bao giờ anh vứt bỏ em, em là người mà anh không thể mất nhất, thời điểm gặp phải nguy hiểm, anh chỉ có thể tận lực đưa em tới nơi an toàn trước, ngộ nhỡ…” Tam gia gắt gao ôm cậu vào trong ngực, trầm giọng nói, “Nếu thực sự cái ngộ nhỡ kia xảy ra, sau khi hoàn thành trách nhiệm với gia tộc, anh sẽ đi cùng với em.”
“Thật không?” Tuy Tam gia sẽ chọn gia tộc trước, nhưng đáp án này vẫn khiến Hạng Viễn cảm thấy thoải mái hơn.
“Ừ, thật.”
“Vì sao gia tộc lại đứng trên em?” Đó cũng là câu hỏi mà kiếp trước Hạng Viễn không thể trả lời.
“Không có gia tộc che chở, cái nhà này sẽ tan. Nỗ lực của bao nhiêu thế hệ nhà họ Diệp không thể bị hủy trong tay một người, anh có thể vì em mà chết, nhưng lại không thể để gia tộc vì anh mà chịu thiệt, nói vậy, em đã hiểu chưa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...