Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Diện tích đại học A rất rộng, bên trong còn có một cái hồ với phong cảnh rất đỗi nên thơ, Hạng Viễn chầm chậm cất bước, đi bộ dọc theo bờ hồ.
Thỉnh thoảng lại có mấy tốp nữ sinh trẻ trung rực rỡ đi qua bên người cậu, bọn họ líu ríu những chuyện mà cậu nghe không hiểu. Hạng Viễn dừng bước, hâm mộ mà nhìn theo thân ảnh hoạt bát của các cô, có lẽ, thanh xuân vô ưu vô lự chính là cái dạng này đi?
Đáng tiếc, tuy vẻ ngoài của cậu còn rất trẻ, thế nhưng nội tâm cũng đã vỡ nát cả rồi.
Hạng Viễn đi dạo quanh hồ hết vòng này đến vòng khác, vệ sĩ bám theo phía sau vì sợ cậu phát hiện ra nên đã lén lút thay đổi mấy người. Song cậu hoàn toàn không biết việc này. Dạo được vài vòng rốt cuộc cũng thấy mệt, Hạng Viễn bèn tìm ghế dài nghỉ chân, xong lại đi mua một chai nước suối và một cái bánh mì, chậm rãi ăn.
Ẩn núp ở một góc bí mật gần đó, vệ sĩ nhìn Hạng thiếu gia cắn từng miếng từng miếng bánh mì giá rẻ bán ở canteen trường học thì không khỏi trợn tròn con mắt. Khi bọn hắn tham gia huấn luyện, trưởng đội vệ sĩ Cát đã nói, Hạng thiếu rất kén ăn, bất kể nước uống hay là thực phẩm đều do chỗ chuyên môn chuẩn bị.
Thậm chí, bọn họ còn mang theo một hộp giữ ấm, bên trong có vài món mà Hạng thiếu quen ăn. Tuy không để đối phương phát hiện tung tích là nguyên tắc cơ bản khi chấp hành nhiệm vụ, song ở vào thời điểm Hạng thiếu cần, bọn họ sẽ lập tức xuất hiện ngay.
Có điều, cái người đang nhàn nhã uống nước suối rẻ tiền, gặm bánh mì giảm giá kia là ai? Chẳng phải Cát vệ sĩ trưởng đã nói Hạng thiếu rất khó hầu hạ hay sao? Ấy vậy mà vị trước mắt rõ ràng cực kỳ bình dị, cực kỳ thường dân nha! Vệ sĩ lặng lẽ ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cảm giác như vừa phải chịu đến một vạn tổn thương, khổ sở sờ sờ hộp nhỏ trên người.
Hoàn toàn không biết có người đang phát sầu vì sự khác thường của mình, Hạng Viễn nghỉ ngơi đủ liền nương theo ký ức mơ hồ, đi tới khu giảng đường mà mình từng học một thời gian xem thử, xong đâu đấy mới quyết định ra về.
Nhìn cậu lên taxi, vệ sĩ mới thở phào một hơi dài, gọi chiếc xe đã trực sẵn ở bên ngoài, lặng lẽ bám theo.
Hạng Viễn không biết có người theo dõi, do dự đến do dự đi, cuối cùng vẫn quyết định quay lại Dẫn Phượng hạng. Buổi sáng nóng giận đã mạnh miệng nói với Diệp Tam gia là muốn dọn ra ngoài, song sau khi đi dạo một vòng, cậu lại phát hiện, ngoại trừ Dẫn Phượng hạng, thật sự chẳng có chỗ nào cậu có thể đi.
Ví nhét trong túi quần phồng lên rất khó chịu, Hạng Viễn nghiêng người lấy nó ra, ngón tay bỗng chạm đến một chỗ hơi lõm vào, dời ngón tay, chỉ thấy ở giữa vết lõm có hình một con phượng hoàng lửa. Đây là chiếc ví Tam gia đặc biệt mời nhà thiết kế có tiếng làm cho cậu sau khi cậu làm mất cái cũ. Lúc ấy, Tam gia nói, Đông Đông của hắn xứng đáng sở hữu tất cả những thứ độc nhất vô nhị trên đời.
Nghĩ đến những ngọt ngào ngày xưa, Hạng Viễn đỏ hoe vành mặt, mở ví, bên trong ngoại trừ một xấp tiền mặt thật dày còn có đủ loại thẻ VIP, trong số đó có rất nhiều thẻ là thẻ phụ của Diệp Tam gia, hạn mức tối đa cao đến dọa người.
Trước kia Hạng Viễn còn có thể không chút cố kỵ mà quẹt quẹt quẹt, hiện tại thế nhưng có chút không dám dùng. Ăn của người gia, uống của người ta, ở của người ta, lại còn giận hờn vô cớ, nếu không phải Diệp Tam gia, sợ là chẳng có ai đủ bao dung để chấp nhận được những hành vi ngang ngược này của cậu.
Hạng Viễn càng nghĩ càng chột dạ, khi taxi dừng lại ngay trước Dẫn Phượng hạng, cậu do dự mất mấy giây đồng hồ mới mở cửa xuống xe.
Thấy hành khách cứ ngồi bất động trong xe, tài xế vốn định thúc giục mấy tiếng, kết quả còn chưa kịp há miệng, đã bị mấy vệ sĩ cao to lực lưỡng đứng bên ngoài xe trừng cho câm nín. Mà Hạng Viễn không chịu xuống xe, cũng khiến trái tim đám vệ sĩ túc trực ở đầu ngõ như muốn nhảy ra ngoài cổ họng, ở Dẫn Phượng hạng có ai không biết vị kia chính là tiểu tổ tông nhà Tam gia. Sáng nay, sau khi cãi cọ, cậu ta đã đi khỏi nhà, từ ấy sắc mặt Tam gia liền không được tốt, kết quả toàn bộ con ngõ đều bị bao phủ bởi một bầu không khí cực u ám. Bọn họ còn đang chờ vị tiểu tổ tông trước mặt này về rẽ mây cho mặt trời ló dạng kìa.
Nhận được thông báo của vệ sĩ, Chu quản gia cũng thoáng mỉm cười, để điện thoại xuống, nhìn sang phía Tam gia đang đọc sách nhưng thực chất một trang chưa từng lật qua, nói: “Hạng thiếu xuống xe rồi.”
Ngón tay Tam gia khẽ nhích, trang sách vẫn luôn yên vị kia rốt cuộc cũng được lật sang. Nhóm người làm vốn đang nín thở đứng trong phòng khách đồng loạt thở phào một hơi, về là tốt rồi, về là tốt rồi, nếu Hạng thiếu còn không trở lại, áp suất cực thấp mà Tam gia phát ra có thể khiến cho người ta nghẹn chết mất.
Ngay khi mọi người vô cùng phấn chấn chuẩn bị nghênh đón tiểu tổ tông về nhà thì Tam gia vẫn luôn ngồi trong phòng khách lại đứng dậy, cầm sách chậm rãi trở lại thư phòng.
“Tam gia?” Chu quản gia khó hiểu.
Tam gia khoát tay áo, im lặng đóng cửa lại. Đứa nhỏ kia cáu kỉnh như vậy, da mặt lại mỏng, nếu thấy mình ngồi chờ ở phòng khách, chỉ sợ sẽ không được tự nhiên.
Vì quan tâm tới cảm xúc của cậu nhóc mình yêu, Tam gia lựa chọn lảng tránh.
Hạng Viễn chậm chạp vào nhà.
Nhìn tiểu tổ tông như đi một bước mà lùi ba bước ở ngoài đầu ngõ, Chu quản gia cảm thấy cổ mình cũng sắp thành cổ hươu. Đợi người nọ đến gần, ông mới tiến lên phía trước kéo tay áo cậu, sợ cậu lại không vui mà bỏ ra ngoài.
“Hạng thiếu cậu trở lại rồi, Tam gia chờ cậu suốt một ngày.”
Hạng Viễn thoáng dừng bước chân, không chịu đi vào trong nữa.
“Hạng thiếu?” Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ người nọ thật sự không muốn gặp Tam gia? Trước đó Chu quản gia còn thấy việc Tam gia tránh vào thư phòng là rất dư thừa, song hiện tại xem ra, trên đời này quả thực không có ai hiểu rõ vị tiểu thiếu gia kiêu kiêu ngạo ngạo này bằng hắn.
Chỉ tiếc, lần này ngay cả Tam gia cũng không đoán được lý do cáu kỉnh của tiểu tổ tông, bằng không, bầu không khí trong nhà sao có thể khẩn trương thành như vậy?
“Cậu cứ yên tâm đi, Tam gia không có nhà.” Chu quản gia tỉnh bơ nói dối.
Hửm? Hạng Viễn nhướng mày, vừa rồi còn nói hắn đợi mình suốt cơ mà, ông lão này cho rằng mình rất ngu sao?
“Trước khi cậu về Tam gia nhận được một cuộc điện thoại nên đã ra ngoài rồi, không thì sao đến lượt tôi ra cổng chờ đợi?” Chu quản gia cười cười kéo tay áo Hạng Viễn, không khỏi phân trần, “Hay là cậu cứ vào mà xem, trong phòng ngoại trừ đám người hầu kẻ hạ chúng tôi ra, làm gì còn ai khác nữa.”
Vừa rồi Hạng Viễn còn đứng ngoài đầu ngõ do dự nửa ngày, không phải không muốn trở về, mà là cậu cảm thấy mình không có mặt mũi để trở về. Hiện tại Chu quản gia đã bắc cho cậu một bậc thang, thôi thì cậu cũng liền ỡm ờ đáp ứng.
Vào phòng, quả nhiên bên trong chẳng có ai, Chu quản gia mời cậu ngồi xuống ghế sa lông, lại bưng trà rót nước đưa khăn mặt tới, bận rộn đến quay cuồng.
Chị Lưu ló đầu ra khỏi phòng bếp, nhỏ giọng hỏi có thể ăn cơm chưa, Chu quản gia liền thăm dò ý tứ của Hạng Viễn, còn cẩn thận nói chiều nay nhà bếp đã chuẩn bị những món mà cậu thích ăn. Được người phục vụ tận tình như là khách quý, thế nhưng Hạng Viễn lại thấy không được tự nhiên, rõ ràng Tam gia mới là chủ nhân của tiểu lâu, vậy mà lại bị cậu làm tu hú chiếm sào, kết quả có nhà cũng không thể về được. Hạng Viễn cúi đầu, lại một lần nữa hoài nghi có phải mình đã hận nhầm người rồi không.
Những ngày ở bên Tam gia, người kia chưa từng có lỗi với cậu, ngược lại là cậu, cứ gây chuyện liên miên, mang đến cho đối phương biết bao phiền phức. Rơi xuống kết cục ngày xưa ấy, thực chất cũng chẳng thể trách ai, có chăng cũng là trách bản thân mình mà thôi.
Tâm tình Hạng Viễn chìm xuống đáy cốc, trải qua mấy ngày suy nghĩ tường tận trước sau, cậu càng không thể đối mặt với sự ngu xuẩn của mình.
“Hạng thiếu?” Chu quản gia thấy người nọ cúi đầu chẳng nói lời nào, gấp đến độ xoay vòng vòng quanh ghế sô pha. Vất vả lắm tiểu tổ tông này mới trở lại, ông không thể để cậu lại làm ra hành động thiêu thân gì.
“Các người ăn đi, không cần để ý đến tôi.” Hạng Viễn mệt mỏi lên lầu.
Chu quản gia và chị Lưu ngơ ngác nhìn nhau, tiểu thiếu gia không chịu ăn cơm, vậy bọn họ phải làm sao đây?
Trong thư phòng, nghe Chu quản gia báo cáo xong, người đàn ông không khỏi nhíu chặt lông mày.
“Tiểu Trương nói, chiều nay em ấy đã ăn một cái bánh mì và uống một chai nước suối, chắc sẽ không bị đói đâu.” Người đàn ông buông máy tính trong tay, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Bánh mì sao có thể thay cơm, lại nói trước đây Hạng thiếu đều ăn bánh trái chuyển từ khách sạn quốc tế về, mấy thứ linh tinh bán trong canteen trường học làm sao cậu ấy nuốt trôi.” Chu quản gia đau lòng nói.
Đáng tiếc, ông cho là em ấy không thể ăn, thế nhưng em ấy lại ăn đến phi thường vui vẻ. Người đàn ông nhìn tấm ảnh bên trong máy tính, có chút ngạc nhiên đối với sự thay đổi của đứa nhỏ kia. Hắn biết mình đã dung túng nuông chiều khiến cho đối phương có bao nhiêu yếu ớt, loại tính cách kiêu ngạo ngang tàng lại lãng phí xa hoa của Hạng Viễn, hơn phân nửa là do hắn cố ý dạy ra.
Nhìn loạt ảnh Hạng Viễn cắn từng miếng từng miếng bánh mì, tâm tình người đàn ông cũng dần trở nên phức tạp, hắn không hiểu tại sao đứa nhỏ lại đột nhiên thay đổi, thế nhưng cái cảm giác mọi thứ thoát khỏi lòng bàn tay này, thực sự có vài phần không ổn.
Từ lúc đứa nhỏ mười bốn tuổi, mang theo vẻ mặt quật cường tới bên cạnh mình, người đàn ông đã không có ý định để nó rời đi. Hắn kiên nhẫn dỗ dành, yêu thương, nuông chiều, dung túng để biến đứa nhỏ thành một tiểu quái vật chỉ biết đến một mình Diệp Quân Niên.
Hiện tại, đứa nhỏ đột nhiên có ý tưởng độc lập, điều này khiến người đàn ông cảm thấy nôn nóng vô cùng. Hắn dùng bảy năm bồi dưỡng sự tín nhiệm độc nhất vô nhị của Hạng Viễn với mình, song lại không biết từ khi nào mà loại tín nhiệm này thế nhưng đã xuất hiện rạn nứt. Thân là người thừa kế vương quốc thương nghiệp của Diệp gia, hắn không có nhiều thời gian đi nói chuyện yêu đương, cho nên một khi đã nhận chuẩn, thì chính là nhận cả một đời.
Huống hồ, thời điểm người kia xuất hiện lại phi thường hoàn hảo. Bọn họ gặp nhau vào lúc cả hai yếu ớt nhất, đứa nhỏ vừa mới chết mẹ lại oán hận cha đẻ đến thấu xương, mà hắn thì đang bị bệnh tật ốm đau tra tấn, hoàn toàn không thấy được ánh sáng tương lai. Hai người giúp nhau đi qua những tháng ngày tăm tối, loại tình cảm ấy, so với ái tình đơn thuần lại càng chân thành, càng ăn sâu bén rễ vào tâm can.
Diệp Quân Niên biết, sẽ không một ai có thể mang đến cho mình thứ tình yêu ăn sâu vào xương tủy giống như đứa nhỏ ấy. Bởi vì những gì đã qua sẽ không bao giờ quay lại, hoàn cảnh đặc biệt để hình thành tình cảm đã thuộc về quá khứ rồi, hiện tại hắn đã sớm không còn là thanh niên coi đứa nhỏ như chiếc phao cứu sinh duy nhất của năm nào nữa.
Đứa nhỏ may mắn khi tiến thẳng vào trái tim hắn trước lúc hắn trở nên cứng rắn lạnh lùng, thế nhưng đứa nhỏ cũng bất hạnh, bởi vì trái tim hắn rất nhỏ, một khi vào rồi thì đừng nghĩ tới chuyện quay đầu trở ra.
Đêm khuya, phòng khách tắt đèn.
Người đàn ông mở cửa, nương theo ngọn đèn vàng ấm áp lờ mờ ở cầu thang từng bước từng bước lên lầu.
Bởi vì đã sớm xác định quan hệ với đứa nhỏ, cho nên trên tầng hai tiểu lâu của Tam gia không có phòng dành cho khách. Đứa nhỏ thích ở phòng lớn, Tam gia liền cho người đập thông toàn bộ vách tường, ngoại trừ phòng tập thể dục và phòng vệ sinh ra thì toàn bộ không gian đều được dùng làm phòng ngủ chính.
Trong phòng ngủ chính có giường lớn mà đứa nhỏ thích nằm, mặt sàn phủ kín thảm lông ấm áp, để tránh cho người nọ bị cảm lạnh khi lỡ đi chân trần.
Giờ phút này, đứa nhỏ đang làm ổ trên giường, vài sợi tóc đen hất ngược lên lại có vài sợi rủ xuống mặt gối trắng thuần như tuyết. Mặc dù đang ngủ, song mi tâm của cậu vẫn gắt gao nhíu lại, không biết là đang gặp phải ác mộng hay trước khi đi ngủ ưu tư quá nhiều đến nỗi khó có thể an yên.
Tam gia nhẹ tay nhẹ chân ngồi xuống cạnh giường, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng miết qua mi tâm của người nọ, “Rốt cuộc gặp phải chuyện gì? Có vẻ như em rất không vui?”
Đứa nhỏ không trả lời, vẫn hô hấp đều đều tựa như đang “ngủ”.
“Đông Đông, em là cậu nhóc anh nuôi từ nhỏ đến lớn, có cái gì mà không thể nói với anh? Hay là anh đã chọc giận em? Nhưng, tức giận thì tức giận, em cũng không được giấu ở trong lòng. Chẳng phải anh đã nói, bất kể chuyện gì xảy ra cũng phải rõ ràng với nhau đó sao? Chúng ta là người thân thiết nhất, anh sẽ vĩnh viễn không phản bội em, lẽ nào, chút tín nhiệm cơ bản nhất ấy em cũng chẳng thể dành cho anh?”
Giọng điệu của người đàn ông có chút thương tâm, đây là phương diện mà hắn chỉ lộ ra trước mặt Hạng Viễn. Hắn lướt ngón tay rời khỏi mi tâm của đối phương, ôn nhu giúp cậu gạt tóc lòa xòa trên trán, “Anh không ép em, anh cho em thời gian để suy nghĩ kỹ càng. Hai ngày tới anh sẽ bay đến Thiên Nam một chuyến, em ở nhà phải ngoan, đừng có bực bội bỏ ăn.”
Chỉnh độ ấm điều hòa lên cao một chút, lại kéo chăn cẩn thận cho đối phương, người đàn ông ngồi xuống bên giường một lần nữa. Mãi đến khi đứa nhỏ nọ không kiên nhẫn trở mình, hắn mới vỗ vỗ bả vai cậu rồi lặng lẽ rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...