-Tôi đi ra ngoài thành để tham gia vào chuyến đi dã ngoại do Trưởng tộc tổ chức dành cho các nữ hầu gái trong cung điện, tôi là nữ hầu được bà sủng ái nhất cho nên bà cho tôi đi trước để xem xét địa điểm dã ngoại, tí nữa sẽ có một đống hầu gái tới đây để xin các anh qua cổng này cho xem.
Nghe đến hai từ “sủng ái” làm cho bọn lính kia tránh đường, lời nói dối của cô hoàn toàn được bọn chúng tin tưởng, nhưng cô phải mau chóng rời thành ngay lập tức nếu nhỡ có người biết được cô đang nói dối thì nguy.
Ra ngoài thành không khí trở nên trong lành hơn, tuy nhiên ngoài thành vẫn là khu vực có cư dân sinh sống, họ sinh trong những thị trấn nhỏ để canh tác nông nghiệp cung cấp lương thực. Thành bao quanh cung điện này có tên là Thành Royal là kinh thành của tộc Royal, ngoài Thành này vẫn còn nhiều thành khác như Thành Sophia, Thành Ruby, Thành Heart và Thành Rose. Các thành các nhau khoảng 100 Jam vì vùng thảo nguyên này vốn rất rộng lớn, mỗi thành đều chứa một lực lượng binh lính rất lớn để phục vụ cho việc tấn công và phòng thủ. Trưởng tộc Christana Royal và người hộ vệ của bà phải liên tục di chuyển giữa các thành để quản lí và duy trì sự hòa cho cuộc sống của người dân trong thành.
Giờ đây cô chỉ cần vượt qua một lớp lính canh của thành phụ (*) nữa thôi là sẽ ra được đến đồng cỏ.
(*) Thành phụ: Là lớp canh giữ cuối cùng, nó cách xa thành chính, giữa thành phụ là các thị trấn nhỏ, thành phụ được đặt để bảo vệ các thị trấn và trông coi vùng ngoại thành, nếu có biến sẽ lập tức thông báo cho thành chính để thành chính khai mở hệ thống phòng thủ.
-Cô kia! Cô không được phép đến đây, ngoài kia là vùng nguy hiểm! –Một đám binh lính chặn đường, tên thủ lĩnh la lên.
Đồng cỏ là nơi nguy hiểm nhất ở vùng đất này tại vì những tên vượt biên ẩn náu ở đó rất nhiều, chúng chờ đợi thời cơ để săn người, dù cho ở ranh giới với các vùng đất khác tộc Royal có lập tháp canh nhưng lũ vượt biên bằng cách nào đó vẫn chui vào được vùng đất này. Cho nên ra ngoài đó là cực kì nguy hiểm.
Trong lòng cô dù biết ngoài đó rất nguy hiểm nhưng cô rất muốn thực hiện ước mơ của Hana, cô nghĩ “Nếu ra ngoài đó một lát chắc sẽ không gặp chuyện gì đâu”. Vì thế cô nói với tên thủ lĩnh:
-Anh à, em chỉ ra đó một lát thôi, chỉ một chút thôi sẽ không có chuyện gì đâu, anh thấy chiếc giỏ này chứ, em ra đó mục đích để dã ngoại hít thở không khí thôi.-Cô vừa nói vừa nháy mắt đưa tình khiến tên thủ lĩnh rơi vào bẫy tình ái.
Tên thủ lĩnh cố gắng thoát khỏi ánh mắt đầy tình ý của cô và nói:
-Tuy vậy ta không thể nào cho cô đi dễ dàng được.
Cô tiến lại gần hắn ta, đặt tay trên ngực hắn với vẻ vui đùa và ghé sát vào tai hắn nói:
-Khi nào em về, chúng ta cùng nhau vui vẻ nhé!
Tên thủ lĩnh nghe vậy lập tức đỏ mặt, ánh mắt bộc lộ vẻ thõa mãn:
-Bọn bây tránh đường, để cô ấy đi.
Cô nhẹ nhàng bước đi qua lớp lính canh cuối cùng, mặc dù đã vượt qua nhưng cô vẫn ở trong tầm mắt của bọn chúng, nếu như thế thì Hana sẽ không ra ngoài được cho nên sau khi vừa mới ra khỏi thành.
"Cạch…cạch..." –Một quả bóng màu hồng lăn vào chỗ mấy tên lính đang đứng.
"Bùm" –Đấy là bom gây mê do cô tự điều chế, khi nãy cô không dùng nó, vì khí gây mê này rất lâu tan, nếu như cô sử dụng lúc ở đấy thì cô cũng sẽ gục ngay khi vừa bước ra khỏi thành.
-Thảo Thuật! Thảo Di Thuật.
Cô trượt nhanh trên những cánh tay của cỏ chẳng mấy chốc đã rời xa khỏi thành, cô mở chiếc giỏ ra cho Hana nhìn thấy nơi mà mình luôn ước mơ được đến.
-Ra nào Hana, chúng ta đến rồi. –Cô cười nói với Hana, cô bé vì quá mệt nên đã ngủ thiếp đi nhưng khi nghe Rose nói vậy liền bừng tỉnh, nhảy ra khỏi chiếc giỏ.
-Cảm ơn chị Rose! –Hana ôm chầm lấy cô, ánh mắt tỏ vẻ vui sướng với nụ cười tươi rạng rỡ gắn trên môi.
Cô bé ngay lập tức chạy nhảy trên đồng cỏ xanh, xung quanh giờ đây không còn là bốn bức tường nữa mà là một đồng cỏ bạt ngàn với bầu trời cao rộng.
-Hahahha, cỏ ở đây dày và mềm quá chị ơi! –Hana cười và hét to lên…nhưng tiếng hét đó đã đánh động tới lũ sát thủ ở gần đấy.
"Rít….rít… " -Rose cảm giác thấy bất an, cô chợt nhận ra trong gió có sát khí, ngay lập tức cô chạy đến bên Hana, cô định sử dụng Thảo Di Thuật để đưa Hana rời khỏi đây ngay lập tức nhưng đã muộn xung quanh cô là một đám sát thủ, ánh mắt chúng tràn đầy sát khí, với dao kiếm còn dính vết máu.
-Ồ, con mồi hôm nay cũng khá xinh đẹp đấy nhỉ? –Một ả đàn bà từ trong đám sát thủ bước ra, hình như ả ta là thủ lĩnh của bọn chúng.
Hana sợ hãi níu lấy áo của Rose:
-Chị ơi em sợ lắm, chúng ta về đi chị!
-Chúng ta sẽ về em đừng lo. -Cô nói với giọng trấn an Hana. Thật ra cô biết không còn đường thoát nữa, ma pháp tỏa ra từ người bọn chúng đều chứng tỏ bọn chúng cũng là một lũ cấp C, nhưng còn ả thủ lĩnh thì đã đạt đến cấp A. Cô cố gắng che cho Hana đang ở sau lưng mình mong rằng sẽ mở đường máu cho Hana chạy thoát.
-Chúng bây còn chờ gì nữa, mau lao lên giết con ả kia và con bé cạnh nó. –Ả ta lớn tiếng ra lệnh.
Bọn kia xông lên như hổ báo, chúng muốn moi tim và ăn gan cô gái xinh đẹp này.
"Xoẹt"–Đầu của những tên sát thủ chỉ biết lao đến đều rơi xuống.
Mái tóc màu bạch kim của cô tung bay trong gió, ánh mắt cô đã xuất hiện sát khí, cô tự nhủ lòng mình phải mạnh mẽ để bảo vệ Hana và bảo vệ ước mơ được trở về với cha. Một tay cô cầm dải ruy băng mà cô luôn buộc trên tóc, dải ruy băng kia giờ đây bị thấm ướt bởi máu của bọn chúng. Tay còn lại cô ép sát mặt Hana vào lưng mình để cô bé không nhìn thấy được cảnh tượng kinh khủng này.
-Thảo Thuật! Kiếm Thảo!(*) –Dải ruy băng lập tức hóa thành một lưỡi kiếm dài và sắc nhọn.
(*) Kiếm Thảo: Là một loại thảo thuật gia cường, nó có thể biến lá cỏ mềm mại thành một thanh kiếm để cho người niệm phép có thể sử dụng để tấn công kẻ địch, đây là phép thuật dùng nhu hóa cương, cô rất thông minh khi thử áp dụng thuật này lên dải ruy băng của mình biến nó thành một vũ khí có sát thương cao.
Những tên còn lại liền lùi về phòng thủ khi thấy những tên đồng đội của mình bị chết thảm. Chúng run run sợ sệt nhìn ả thủ lĩnh với ánh mắt như muốn nói “Chúng tôi sẽ không tiến lên đâu, tầm vũ khí của nó quá xa.”
-Con nhỏ kia! Đã gần chết mà còn làm càn à, để tao cho mày biết tay. -Ả ta đỏ mặt tức giận tại vì sự chủ quan của ả ta đã khiến cho những tên thuộc hạ phải chết.
-Sát Thuật! Sát Kiếm! –Ngay lập tức trong không khí có một thanh gươm tạo thành từ sát khí, bay đến nhắm thẳng vào cô, nó bay rất nhanh, nhanh đến nỗi cô chỉ kịp đẩy Hana ra để thân mình hứng trọn mũi kiếm đó.
Hana mở mắt ra, cô bé đã thấy người chị mình yêu quý đang khụy xuống vì bị một nhát kiếm đâm xuyên qua vùng bụng, máu thấm ướt hết cả áo của Rose, cô gục ngã trên nền cỏ toàn là máu, xung quanh cô còn có những chiếc xác không đầu máu không ngừng phun ra từ cổ.
Hana dù rất sợ hãi nhưng cô bé nhỏ ấy vẫn nâng bước chạy đến bên cạnh người bạn, người chị duy nhất của mình, mà òa khóc:
-Rose! Chị đừng có chết mà, em không cần chị thực hiện ước mơ của em nữa, em chỉ cần chị sống để ở bên cạnh em thôi, Rose, làm ơn đừng chết chị để sau này em và chị còn đi thăm cha chị nữa cơ mà, Rose!
-Đừng khóc Hana nhé, chị chỉ ngủ thôi rồi ngày mai đến em sẽ thấy chị mỉm cười chào buổi sáng, em đừng lo nhé Hana. –Cô lấy tay vuốt má Hana nói, máu từ khóe miệng cô đang dần trào ra.
-Ồ, đã chết đến nơi mà còn bày đặt diễn tuồng sao, để ta giết luôn con quỷ nhỏ này nhé. -Ả ta cầm kiếm từ từ bước đến, với nụ cười nham hiểm.
Rose lập tức đẩy Hana ra:
-Chạy đi Hana!!! –Cô nói trong nước mắt.
Hana giờ đây sợ sệt khi thấy ả ta đang tiến tới, cô bé lùi lại dần và khóc thét lên:
-Đừng lại đây, đừng lại đây!
-Hahaha, thịt ngươi sẽ khiến ta ngon miệng đấy! -Ả, ta bước đến với vẻ tự mãn.
"Phập" –Rose đã lấy một chiếc dao nhỏ đeo trong người mình đâm vào chân ả ta và cô nắm chặt chân ả ta lại.
-Con ranh này, sao mày dám, có vẻ chưa cho mày nếm mùi vị của đau đớn thêm thì mày chưa sợ. -Ả ta nói xong liền lấy chân đá thẳng vào mặt của Rose.
–Mày mau buông chân tao ra. -Ả hét lên giận dữ.
Nhưng cô dù đau đớn bao nhiêu vẫn không chịu buông chân ả ta ra, cô hét lớn trong nước mắt:
-Hana! Mau đi đi! Mau đi đi! Đi đi và thực hiện cả ước mơ của chị và em! Hana! Nghe chị! Mau đi đi!Mau lên Hana! Làm ơn đi đi, chị xin em!–Cô khẩn thiết van xin Hana rời đi vì Hana là cô bé mà cô yêu thương nhất và một người khiến cho cô có thêm hi vọng sống tiếp ở thế giới khốc liệt này.
Hana thấy cô như thế khiến cho hai chân cô bé run sợ, cô bé chỉ biết ngồi bất động một chỗ, van xin:
-Xin cô đừng giết chị ấy…xin cô đừng giết chị ấy… cháu xin…cô!
Nhưng ả ta bỏ ngoài tai những lời nói ấy ả lấy dao đâm khắp cơ thể của Rose, với vẻ mặt thích thú, ả dùng dao nạy từng móng tay của cô ra sau đó lấy dao đâm thẳng vào những ngón tay đó. Tiếng Rose kêu la thảm thiết, dù sao cô cũng là một người con gái nên không thể nào mà chịu đựng nỗi sự tra tấn da man này.
Hana ở ngoài cầu xin trong vô vọng, tiếng thét của Rose và hình ảnh cô bị hành hạ ám ảnh vào tâm trí của một cô bé năm tuổi. Cô bé đau đớn khi thấy người mình thân yêu bị hành hạ, cô bé gào khóc xé như xé tan bầu không khí nơi đây. Cỏ cây nơi đây khi nghe tiếng khóc não lòng của cô bé liền lay động dữ dội, một cơn gió mạnh từ đâu đến thổi xuyên qua đồng cỏ.
Dưới chân Hana bỗng sáng lên một vòng tròn phép thuật màu xanh của cỏ cây, sau khi vòng tròn này xuất hiện Hana gào khóc đau đớn và thảm thiết hơn, có lẽ vòng tròn này đang kích hoạt sức mạnh đang ngủ yên trong Hana.
"Xoẹt" –Sau khi vòng tròn biến mất thì những cây cỏ mềm mại hóa thành những thanh kiếm nhọn hoắc đâm xuyên qua mọi thứ ở nơi đây, trước mặt cô là một cảnh thảm sát, những tên sát thủ kia đều chết hết, kể cả ả đàn bà kia, chúng đều bị kiếm xuyên qua khắp người, chúng chết nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên cảm xúc trước khi chết vì chúng bị giết quá nhanh không có thời gian để kịp sợ hãi. Tuy nhiên… có một người… cũng đã bị đâm bởi những thanh kiếm đó…đó là Rose… thân thể cô giờ đây đang bị đâm bởi hàng ngàn nhát kiếm, gương mặt xinh đẹp đã bị hủy hoại hoàn toàn nhưng trên khóe miệng cô vẫn nở một nụ cười, dường như Hana được an toàn là điều khiến cô mãn nguyện nhất trước khi ra đi. Mái tóc màu bạch kim giờ đây đã bị nhuốm đỏ bởi máu, mắt cô hai hàng lệ máu đang từ từ lăn trên gương mặt chi chít những vết đâm, hàng lệ này là hạnh phúc hay u sầu?
Mái tóc đỏ kia bay trong cơn gió, bây giờ trông cô giống như một bông hoa hồng đỏ thắm đang khóc vì…
Trên bãi có mềm có tiếng như vật gì ngã xuống, có vẻ vì quá mệt mỏi sau khi kích phát năng lực cho nên Hana đã ngất lịm đi.
Bầu trời đột nhiên hóa sắc đỏ, một bóng đen từ trên trời bay xuống, đáp đến bên cạnh Hana.
Bóng đen đó vuốt lấy mái tóc của cô bé và nói:
-Xin lỗi con vì ta đã đến trễ nên đã không cứu được Rose.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...