Ta để ý thấy sắc mặt nàng ta không được tốt, vốn định không nói nữa, nhưng nghĩ lại nếu không nói thì lấy ai chịu đòn cùng Tiểu Lan, ta bạo gan nói tiếp: “Tiểu Tinh rất ngưỡng mộ nương nương, còn định sáng nay sai nha đầu kia sang cung của nương nương xin nương nương ban ột ân huệ”. Mặt nàng ta hơi giãn ra một chút, có lẽ nàng ta đang tự ảo tưởng về vị trí của mình trong hoàng cung, bèn dịu dọng nói với ta: “Ngươi muốn xin ta ân huệ gì, ngươi nên biết rằng không phải ai cũng có thể được bổn cung chiếu cố”.
Mấy vị phi tử đã đứng xung quanh từ khi nào, nghe đến đây thì tất cả đều nhìn ta với ánh mắt giễu cợt, nhưng lúc này thể diện đối với ta thực sự không quan trọng, ta cất tiếng: “Tiện thiếp biết thân phận không xứng đáng xin xỏ nương nương, thế nên ngay khi hoàng thượng dời đi thì ngay lập tức muốn tới xin được giặt y phục và chăn chiếu của nương nương, những mong được hưởng chút hoàng ân nhỏ nhoi mà hoàng thượng để lại”. Tất thảy phi tử đều đỏ mặt, duy chỉ có vị Hiền tần nương nương mặt xanh lại, ta cười thầm trong lòng, ta quả thật đã đoán đúng, hoàng thượng với nàng ta vốn không có chuyện ân ái. Nàng ta tức giận đập bàn, quát to: “Tiện nhân, ngươi vô liêm sỉ như vậy sao, ngươi nghĩ bổn cung không dám trừng trị ngươi, một tài nhân nhỏ bé như ngươi, ngươi nghĩ ta không dám động vào sao”.
Lúc này có lẽ ta vẫn chưa ý thức được thứ ta đang đối diện, trong lòng lúc ấy chỉ biết rằng Tiểu Lan đang rất cần có ta, sau này có ngày ngồi ngẫm lại, mới biết trước đây mình hay trách Tiểu Lan nhiều chuyện, không ngờ lâu dần lại học thói xấu của nàng ta. Hiền tần cúi xuống tát ta một cái rõ đau, ta cũng như chợt tỉnh người, cắn răng nghĩ rằng, mình đã leo lên lưng cọp rồi thì chẳng thế nào xuống được,cùng lắm là là đột nhiên biến mất trên thế gian này thôi, bèn nắm chặt tay, thản nhiên nhìn nàng ta mà nói:
“ Tiện thiếp đương nhiên ý thức được thân phận nhỏ bé của mình, chính vì ý thức được thân phận nên mới nhận ra mình vốn là một tài nhân hờ, chính vì ý thức được nên biết rằng hoàng thượng vốn chỉ dành tình cảm ột người, mà người ấy toàn dân Lý quốc đếu biết: Viêm hoàng hậu. Tiện thiếp có mơ tưởng thì cùng lắm chỉ là mơ một ngày nhìn thấy long nhan, nhìn thấy vị hoàng đế duy nhất dành trọn tình cảm ột nữ tử”
Ta nói xong cũng cảm thấy nhẹ người, liếc nhìn ánh mắt lo lắng của Tiểu Lan, lòng ta vui sướng vô hạn, dù ta có sao đi chăng nữa, thì khẳng định sẽ có người rơi nước mắt vì ta, như thế là đủ. Hiền tần mặt mày xanh xám, nàng ta giận run người: “Ngươi…ngươi…”. Lần này may mắn thực sự đến với ta, người xưa có câu thành ngữ “đang căng thì đứt dây đàn”, ta thấy trường hợp của ta ứng với câu thành ngữ này thì hoàn toàn đúng, giọng thái giám vang lên; “Hoàng hậu nương nương giá đáo”. Mọi người xung quanh bèn ngay lập tức tản ra, cung nữ của Hiền tần cũng thả tay Tiểu Lan ra mà quỳ xuống, mọi người đều thỉnh an nương nương:
“Tham kiến hoàng hậu nương nương”. Ta vốn đang ở tư thế quỳ, nên thấy hoàng hậu bèn tiện thể quay người về phía nàng ta, cùng quỳ với đám cung nữ thái giám. Ở tư thế này, ta chỉ có thể nhìn thấy chân của hoàng hậu, ta thấy đôi chân ấy nhẹ nhàng tiến về phía ta, rồi nàng ấy từ từ đỡ ta dậy. Ta theo đà đứng lên, không quên tạ ơn nàng. Lúc này ta chợt nhận ra, nàng ấy hoàn toàn khác trước, y phục giản dị màu xanh lam đã được thay bằng y phục lộng lẫy màu xanh thẫm đính phượng dành cho hoàng hậu.
Nàng không búi tóc đơn giản như trước, mái tóc óng mượt được tạo thành dáng phượng, trên có cài những chiếc trâm ngọc quý báu. Nàng ngày hôm ấy không hề trang điểm,hôm nay có trang điểm một chút nhưng ta suýt nữa không nhận ra. Nàng dùng một loại son rất nhẹ,tuy vậy nó vẫn khiến môi nàng như bông hoa hải đường mới nở, sống động vô cùng. Bây giờ ta mới để ý kĩ đôi mắt của nàng, ta cảm giác đôi mắt ấy trước đây là đôi mắt biết vui biết buồn, nhưng bây giờ nhìn vào lại cảm thấy phẳng lặng tựa hồ Xuân Giang (hồ Xuân Giang nổi tiếng ở Thiểm Tây chúng ta, vừa thơ mộng vừa biến hóa, mỗi mùa đều mang đến một vẻ đẹp,người Thiểm Tây chúng ta truyền nhau câu nói:
“Chỉ cần đến hồ Xuân Giang, buồn phiền hóa thành niềm vui”- ý nói chỉ cần nhìn thấy hồ Xuân Giang, mọi buồn phiền tiêu tan, ai ai cũng sẽ trở nên lạc quan yêu đời), có lẽ không có điều gì khiến đôi mắt ấy gợn song, tuy mang nết buồn nhưng ta có thể khẳng định nếu chỉ nhìn qua, người ta sẽ cho rằng đấy là thần thái của một vị mẫu nhi thiên hạ. Nàng vuốt nhẹ đuôi tóc ta, khiến ta cảm thấy mình thật nhỏ bé trước mặt người. Bất chợt nàng khen: “Tóc của muội muội thật mượt, ta rất thích”.
Mọi người xung quanh bao gồm cả ta đều bất động, nàng gọi ta là “muội muội”, rõ ràng là ta với nàng chỉ mới gặp nhau hai lần, mà có thể nàng đã quên ta, tại sao lại gọi ta thận mật như vậy, nhất thời lúc ấy ta vẫn chưa nghĩ ra, chỉ biết lúng túng tạ ơn hoàng hậu ban khen. Hồi lâu sau đó mọi người vẫn còn bần thần vì câu nói của hoàng hậu, thấy vậy nàng cười xua tan đi không khí bối rối xung quanh: “ Thôi, các nàng mau ngồi xuống đi, người ta sắp diễn rồi”, nói rồi nàng quay sang ta: “ muội muội, ngồi bên cạnh ta nhé”. Ta lại một lần nữa bần thần, còn chưa kịp có phản ứng thì hoàng hậu đã nhắc ta ngồi xuống. Ta mỉm cười tạ ơn người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...