Lạc Lâm Viễn vốn đã đủ khó chịu rồi, chuyện thành ra thế này cũng đâu phải cậu muốn, trong dạ dày nhồi một đống thực phẩm chiên rán, giờ phút này chúng đang cuồn cuộn sôi trào, quả thực cảm giác rất kinh khủng.
Cậu ôm bụng khó chịu nói: "Nếu không cậu muốn tôi nói gì, thật sự lên xe của anh ấy sao? Tôi không chịu được sự gượng gạo này." Tuy nói vậy nhưng vừa bị Hàn Truy nhắc nhở, cậu cũng cảm thấy câu nói ban nãy không đúng.
Hàn Truy: "Đau dạ dày à?"
Lạc Lâm Viễn gật đầu.
Hàn Truy: "Đáng đời, ai bảo cậu trọng sắc khinh bạn.
Rõ ràng tới đón tôi, kết quả lại u mê mối tình đầu, đầu óc ngu muội, bỏ rơi bạn tốt."
Lạc Lâm Viễn trợn trắng cả mắt, "Là ai nhọc nhằn giúp cậu đuổi con gái tìm đến cửa? Nếu không phải có tôi, cậu đã bị đá ở Mỹ biết bao nhiêu lần rồi đấy."
Hàn Truy sợ cậu nhắc tới chuyện cũ, kinh hãi một giây rồi biến thành kẻ nịnh hót, "Lâm Viễn, Viễn Viễn, bạn học Lâm, đau lắm hả? Đây đây đây, tôi đỡ cậu, đi nào, chúng ta ngồi xe riêng."
Lạc Lâm Viễn: "Cút."
Cuối cùng chỉ có thể hủy cuốc xe riêng, đến tiệm thuốc.
Hàn Truy kéo vali cùng cậu đi mua thuốc, Lạc Lâm Viễn uống ngay tại chỗ, sống chết không chịu ngồi ghế trong tiệm mà cứ đòi ra ngoài hóng gió ngắm hoàng hôn như ông già.
Có đứa trẻ vui sướng chạy qua trước mặt, Lạc Lâm Viễn dõi mắt theo nó đến xuất thần.
Hàn Truy nói: "Cậu cũng vừa nghe thấy rồi đấy, mối tình đầu của cậu chưa kết hôn, cậu tìm cơ hội hỏi chuyện đứa bé đi, biết đâu lại có gì khác."
Nhắc đến chuyện này, Lạc Lâm Viễn xấu hổ vò tóc mình, dùng sức kéo rất mạnh, suýt chút nữa thì giật mép tóc tụt vào đến mấy xăng-ti-mét.
Hàn Truy thấy mà đau, "Đừng có giật, tuổi còn trẻ mà đã muốn mình trọc à? Tôi muốn nhiều tóc mà còn không được đây."
Hàn Truy cái gì cũng tốt, chỉ có điều tóc hơi ít, bình thường phải hóa trang, giả vờ cho nó có nhiều tóc một tí.
Lạc Lâm Viễn: "Đừng động vào tôi, phiền lắm! Cậu nói xem phải làm sao bây giờ?"
Hàn Truy rút điếu thuốc ra theo bản năng, hơi chần chừ rồi lại nhét vào, "Có thể làm sao? Đi xin người ta tha thứ đi, dỗ dành anh ta chút."
Lạc Lâm Viễn: "Anh ấy không phải con gái, dỗ kiểu gì!"
Hàn Truy: "Sao lại không thể dỗ, cậu kỳ thị giới tính à? Đàn ông cũng có thể được dỗ dành nha, trước đây cậu dỗ thế nào thì bây giờ dỗ như thế."
Lạc Lâm Viễn: "Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, trước đây tôi với anh ấy là một đôi, bây giờ cả hai đã chia tay, sao có thể dùng bài cũ lúc trước?"
Huống chi, Du Hàn chưa bao giờ nổi cáu với cậu, lúc nào cũng cưng chiều cậu.
Ngẫm lại mới cảm thấy thật chua xót trong lòng.
Hàn Truy xoa cằm, "Đàn ông mà, không có chuyện gì là không giải quyết được, nếu không giải quyết được thì cứ làm một nháy thôi."
Lạc Lâm Viễn làm vẻ mặt khinh bỉ, "Sao có thể, tôi cũng không phải kiểu đàn ông đó, còn chưa nói rõ ràng, sao có thể ngủ với nhau được."
Hàn Truy nhún vai, tỏ vẻ không tin.
Lạc Lâm Viễn không muốn tranh luận chuyện này với hắn, đưa người tới khách sạn.
Hàn Truy không phải người địa phương nhưng sau này lại muốn phát triển ở thành phố C.
Trước khi xuống xe, hắn còn nói với Lạc Lâm Viễn: "Sáng mai tôi muốn đi xem nhà."
Lạc Lâm Viễn: "Tìm người môi giới."
Hàn Truy: "Bạn hiền, tôi cần bạn."
Lạc Lâm Viễn: "Sẽ tìm cho cậu một người môi giới cực kỳ đáng tin cậy, bye bye."
Hàn Truy: "..."
Lạc Lâm Viễn phi như bay về vườn hội họa, thấp thỏm chờ tới giờ vào lớp.
Vậy mà Vu Viên lại được dì giúp việc đưa tới, Du Hàn vốn đồng ý đi học cùng con trai thì lại không tới.
Không lẽ vì Du Hàn thấy khó chịu sao? Được rồi, đúng là có một chút.
Nhưng quả thật anh rất bận, nếu không sao người ta thường nói cho dù dân IT có đang kết hôn hưởng tuần trăng mật thì khi công ty có việc cũng phải chạy về từ nước ngoài.
Tiền kiếm được rất nhiều, nhưng cái giá phải đánh đổi là có ít hoặc thậm chí không có thời gian cá nhân.
Dù gì anh cũng được coi là một nửa ông chủ, sau khi cùng mấy người bạn đại học hùn vốn nghiên cứu phát minh thành công một phần mềm, giành được đầu tư, thời điểm gian nan nhất đã qua, công ty đi vào quỹ đạo, cũng không cần giống như trước đây nữa, tất cả mọi người đều ngâm mình ở công ty cả ngày lẫn đêm.
Sau đó anh đón Vu Viên về nhà, Vu Viên là một đứa trẻ rất đáng thương, không cha không mẹ, rất giống với anh.
Chỉ là anh đánh giá sai thời gian trưởng thành sớm của đứa trẻ này, lúc đón Vu Viên từ chỗ Từ Tiểu Hiểu, đứa bé hai tuổi đã hiểu được nhiều hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Có lẽ do trẻ con nói năng không biết kiêng kỵ, khi chơi đùa với những bạn nhỏ khác, nhóc đã biết mình không giống với người ta.
Ví dụ như người khác đều có cha có mẹ, còn nhóc chỉ có chú.
Vu Viên hiểu hết, mặc dù vẫn gọi anh là bố, thế nhưng nhóc vẫn sẽ nhìn gia đình ba thành viên của người khác bằng ánh mắt hâm mộ.
Vu Viên là con của Kinh Lâm, chỉ là Kinh Lâm còn trẻ đã ra ngoài dốc sức làm lụng, quan hệ với người nhà rất tệ, đã cắt đứt liên lạc từ lâu.
Người nhà của bạn trai Kinh Lâm thì lại rất không thích cô, thậm chí mấy lần còn sắp xếp cho Trần Chấn đi xem mắt, hi vọng anh ta có thể chia tay với Kinh Lâm.
Con người Kinh Lâm kiên cường nóng nảy, đã từng muốn chia tay với Trần Chấn vì chuyện này.
Nhưng hai người không thể cản được trái tim hướng về nhau, sau khi giải quyết vướng mắc thì vẫn quay lại.
Sau khi Trần Chấn hi sinh trong một sự cố hỏa hoạn, Kinh Lâm mới phát hiện mình có thai.
Chịu cú sốc vì mất người yêu, lại thêm chứng trầm cảm trong thời gian mang thai, cô chảy quá nhiều máu vì khó sinh, cuối cùng không cứu được.
Đứa trẻ này đã khiến bọn họ vô cùng bối rối, Từ Tiểu Hiểu từng dẫn đứa bé đến tìm người nhà của Trần Chấn, kết quả không nên nhắc tới thì tốt hơn.
Du Hàn chưa từng thấy Từ Tiểu Hiểu giận dữ như vậy, có lẽ đã phải nghe những lời rất chướng tai.
Từ Tiểu Hiểu nói, bên gia đình Trần Chấn không chịu thừa nhận đứa bé này là người nhà bọn họ.
Hai ông bà nhà họ Trần đều muốn, chỉ là hiện tại hai cụ cũng đang sống dựa dẫm vào gia đình nhà con trai cả, mà vị này thì lại không chịu nuôi dưỡng đứa bé mồ côi từ trong bụng mẹ.
Từ Tiểu Hiểu thấy thái độ này thì cũng không muốn đưa Vu Viên về nơi đó nữa.
Không cần nghĩ cũng biết, đợi đến khi Vu Viên trưởng thành, cậu bé sẽ phải sống những tháng ngày ăn nhờ ở đậu không dễ chịu, chẳng bằng để mấy người bọn hắn nuôi nhóc con lớn.
Ban đầu Từ Tiểu Hiểu muốn nuôi dưỡng Vu Viên, nhưng gia đình nhà Thường Mục phức tạp, bên kia vẫn luôn không chịu chấp nhận chuyện Thường Mục come out.
Thậm chí còn nói, nếu như Từ Tiểu Hiểu muốn nuôi một đứa trẻ, vì sao con trai nhà họ lại không thể sinh con với một người phụ nữ khác rồi bế về nuôi nấng.
Từ Tiểu Hiểu sao có thể chấp nhận điều kiện như vậy, chỉ cầm cự được trong một thời gian ngắn rồi cũng hết cách.
Lúc Du Hàn đề nghị nhận nuôi, hắn từng khuyên anh, lại bị lời anh nói làm chấn động.
Du Hàn: "Em không kết hôn, có một đứa nhỏ là vừa vặn."
Từ Tiểu Hiểu: "Sao em biết mình sẽ không kết hôn? Em bao nhiêu tuổi rồi, mấy năm nữa sẽ không nghĩ vậy đâu, đừng dễ dàng đưa ra quyết định."
Du Hàn rất bình tĩnh đáp: "Vậy con trai Kinh Lâm phải làm sao? Anh cũng biết đứa bé này đặc biệt như thế nào, trừ chúng ta ra, làm gì còn ai chịu nuôi dưỡng nó?"
Du Hàn: "Hơn nữa trước khi bà ngoại đi, nếu không phải có anh và chị Kinh giúp em, sao em có thể sống tới bây giờ?"
Sau khi có đứa bé này, quả thật cuộc sống của Du Hàn thay đổi quá nhiều, anh biết mình nên về nhà, chú ý tới sức khỏe nhiều hơn, không cần liều mạng vì công việc đến mức nhập viện nữa.
Những gì Từ Tiểu Hiểu từng càm ràm cả trăm lần trước đây thì bây giờ Du Hàn đã tự giác thực hiện được.
Buổi tối lúc về đến nhà, dì giúp việc khoác áo đi ra từ trong phòng, "Thưa cậu, có cần ăn khuya không?"
Du Hàn rón rén đi xem nhóc con, sau khi ra ngoài, dì giúp việc nói với anh: "Hôm nay khi tan học, giáo viên có đưa tôi cái này."
Bà đưa một tờ đơn ra, là hoạt động tương tác giữa phụ huynh và con, cùng gây dựng gian hàng ở chợ bán đồ cũ, tự bán đồ chơi của mình, thời gian là 16 giờ đến 19 giờ thứ bảy tuần này, địa điểm ở Quảng trường Nhân dân.
Dì giúp việc nói: "Các giáo viên nói mấy ngày tới cần dựng gian hàng, phải tự mình làm.
Tiên sinh, cậu có rảnh để đi không? Nếu bận thì để tôi và nhóc Viên Viên đi cũng được."
Du Hàn rất bận, chỉ có thể nhờ dì giúp việc đi cùng Vu Viên đến dựng gian hàng, hàng ngày bà sẽ gửi ảnh chụp qua WeChat cho anh xem.
Gian hàng dần dần được hình thành, dán đầy tranh động vật nhỏ và hoa lá.
Tối thứ sáu, cuối cùng Du Hàn cũng có một khoảng thời gian rảnh rỗi, anh liền đưa Vu Viên đi học.
Trên đường, Vu Viên còn hờn dỗi với bố, "Con với dì làm xong hết rồi mà bố mới đến, không có thành ý gì hết!"
Du Hàn: "Bố sai rồi."
Vu Viên: "Anh luôn hỏi con khi nào thì bố tới."
Du Hàn: "Con trả lời thế nào?"
Vu Viên: "Con nói con cũng không biết nữaa, bố, con cảm thấy anh ấy thật sự..." Vu Viên kéo dài giọng điệu ra.
Du Hàn không nhịn được hỏi: "Thật sự cái gì?"
Vu Viên: "Thật sự rất thích con nha, con khẳng định mình là bạn nhỏ được anh ấy thích nhất."
Du Hàn xùy một tiếng, Vu Viên cuống lên, "Thật mà, anh bế con nhiều nhất, còn luôn đến xem con, cho con ăn kẹo nữa."
Du Hàn: "Kẹo? Bố chưa từng nói con được ăn nhiều kẹo, nộp ra đây."
Vu Viên dẩu miệng, cuối cùng móc ra vài viên kẹo, lòng đau như cắt, nhóc không ăn, nhóc để dành từng cái một là để tặng cho chị Chân của nhóc cơ mà!
Vu Viên vốn dĩ muốn dùng những chiếc kẹo này để làm chị gái vui, muốn nói cho chị Chân biết là mình bị bố ép học vẽ, chứ không phải cố ý không đến chơi với chị nữa.
Từng mảnh tình xuân của nhóc thiếu nam bị cuỗm mất vào tay bố, Du Hàn áng chừng được cả túi, đưa Vu Viên vào lớp học.
Đúng là gian hàng của Vu Viên đã hoàn thành, chỉ còn thiếu một chút xíu.
Vu Viên ngồi trên ghế nhỏ, nằm bò ra bàn viết viết vẽ vẽ.
Du Hàn ở bên cạnh làm bình hoa di động, khi nào gió thổi làm gian hàng thiếu nhi chao đảo thì gia cố nó lại.
Anh ngậm kẹo trong miệng, ra tay rất nhanh, động tác lưu loát, một tiết học còn chưa kết thúc đã sửa sang xong gian hàng.
Lúc này xuất hiện một đôi tất vàng giẫm trên đôi dép trắng đứng bên cạnh anh, Du Hàn cụp mắt xuống, thấy trên dép còn có hai cái tai mèo dựng thẳng lên vô cùng trẻ con.
Ngón chân bất an chen chúc trong lớp tất vàng, nhích tới nhích lui.
Du Hàn híp mắt, nhai nát viên kẹo trong miệng, vị ngọt ngào của kẹo hòa tan nơi đầu lưỡi, là vị dâu tây.
Anh ngước mắt lên, Lạc Lâm Viễn cười toe toét với anh, "Anh đến rồi."
Du Hàn không lên tiếng.
Lạc Lâm Viễn nói: "Anh đến phòng làm việc của tôi lấy hoa đi."
Du Hàn: "Vì sao tôi phải đi?"
Lạc Lâm Viễn cắn môi, nói bừa: "Chúng tôi sẽ tặng hoa cho vị phụ huynh làm tốt nhất."
Du Hàn không làm khó cậu, đứng dậy phối hợp, đi cùng cậu vào văn phòng.
Trước đây văn phòng của Lạc Lâm Viễn không như vậy, bây giờ vừa vào cửa đã ngửi thấy đủ hương hoa.
Khắp nơi cắm rất nhiều loài hoa, thậm chí còn có mấy đóa được cắm vào chai rỗng để nuôi.
Có hoa dạ lan, hoa sơn chi, hoa loa kèn,...!Đúng là khiến ta hoa cả mắt.
Trong đó có mấy bó đã hơi héo, có lẽ đã được mua từ rất nhiều ngày trước, Du Hàn đã bỏ lỡ thời kỳ hoa nở đẹp nhất.
Lạc Lâm Viễn đi tới phía sau bàn làm việc, khom lưng ôm một bó hoa vàng nhạt, đồng tử Du Hàn thu nhỏ lại, chợt nhận ra điều gì đó.
Lạc Lâm Viễn kề má lên cánh hoa mơn mởn, nhẹ nhàng cọ cọ, "Đây là hoa đón xuân."
Cậu nói: "Nghe nói chỉ cần nở vào mùa xuân thì đều gọi là hoa đón xuân, nhưng mà nở sớm nhất thì chỉ có nó."
Lạc Lâm Viễn duỗi thẳng cánh tay, nâng bó hoa đến trước mặt Du Hàn, trịnh trọng như vậy, cứ như không phải cậu nâng hoa mà là một trái tim đang run rẩy, "Anh thích không, Du Hàn?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...