Hàn Viễn


Cửa bị vội vàng đóng lại, chuỗi âm thanh vang vọng từng hồi trên hành lang.
Từ ổ khóa phát ra động tĩnh nhỏ, có người bị đè lên trên cánh cửa.
Lạc Lâm Viễn bị hai cánh tay Du Hàn khóa lại trong ngực, sau có cửa, trước có người, không có khả năng trốn tránh, cũng không muốn trốn.
Cậu ngửa mặt lên chờ anh hôn, Du Hàn hôn rất nhẹ nhàng, từng cái hôn rơi lên mặt khiến cậu mỉm cười.
Du Hàn thấy cậu cười thì bất mãn dừng miệng trên cằm cậu, y như một chú cún con.

Cuối cùng Lạc Lâm Viễn mới nhớ ra bệnh cảm có thể bị lây, bèn đẩy vai anh ra nhưng lại bị Du Hàn nắm lấy cánh tay, anh nói: "Sau này đừng bao giờ đẩy anh ra nữa."
Lời anh nói mang hàm ý riêng khiến Lạc Lâm Viễn nghe mà buồn bã trong lòng, cậu chỉ có thể thốt từng câu từng chữ đảm bảo: "Không đâu, sẽ không bao giờ nữa."
Du Hàn không muốn làm với cậu, Lạc Lâm Viễn đang là bệnh nhân, không biết mình biết ta mà cứ đu lên người anh, thay đổi cách làm nũng, ra sức mời gọi.

Nhưng Du Hàn không thể làm bừa cùng cậu được, làm cũng được thôi, trừ khi cậu khỏi bệnh.
Lạc Lâm Viễn thỏa hiệp, nắm tay anh nói: "Vậy anh phải ôm em ngủ."
Du Hàn buồn cười, "Trước đây em ôm chăn ngủ, bây giờ đổi thành anh ôm em ngủ?"
Lạc Lâm Viễn vô liêm sỉ nói: "Bởi vì em còn là bé cưng."
Bé cưng Lạc Lâm Viễn đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó đuổi người yêu đi tắm, ép Du Hàn thay quần áo thể thao.

Cậu ôm lấy anh như ôm một con búp bê khổng lồ, vùi mặt vào ngực anh, hít một hơi thật sâu, "Thơm quá đi, toàn là mùi hương của em."
Du Hàn ôm bả vai cậu, vỗ vỗ sống lưng cậu rồi vuốt xuôi xuống, cứ như đang dỗ trẻ con, "Ngủ sớm chút, chẳng phải bác sĩ đã nói rồi sao? Phải nghỉ ngơi thật tốt."
Thật ra mới chỉ sắp tám giờ, còn lâu mới tới giờ ngủ bình thường của Lạc Lâm Viễn.
Nhưng được nằm trong ngực Du Hàn, cậu giống như một lữ khách trèo đèo lội suối đã lâu, cuối cùng cũng được về nhà, không lâu sau đã buồn ngủ rồi thiếp đi trong ngực anh.
Ba giờ sáng, Lạc Lâm Viễn tỉnh một lần, cậu tưởng Du Hàn đã về nhà nên mất mát sờ sang bên cạnh, kết quả chạm phải một cơ thể ấm áp, trái tim lơ lửng lập tức hạ xuống.
Có trời mới biết lúc vừa mới tỉnh ngủ, cậu còn không biết bây giờ đang chiều hay tối, vẫn chưa tỉnh táo lại, tưởng mình và Du Hàn ở bên nhau giãi bày mọi chuyện chỉ là một giấc mơ.
Tay chạm sang người bên cạnh khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm.


Người vẫn còn đây, không chạy mất, đang nằm trên giường của cậu.

Cậu đi vệ sinh, khi quay lại thì bị người đàn ông trên giường kéo vào lồng ngực.
Lạc Lâm Viễn tưởng Du Hàn tỉnh rồi, bèn giơ bàn tay ẩm ướt lên vuốt cằm anh, muốn nói vài lời trêu chọc.

Không ngờ Du Hàn chỉ kéo cậu vào ngực rồi thôi, hơi thở đều đặn kéo dài, đây là dấu hiệu chưa tỉnh ngủ, kéo cậu ôm cậu chỉ là bản năng vô thức của anh.
Du Hàn bị bàn tay ướt nước của cậu sờ lên cằm thì rầm rì một câu: "Viễn Viễn, đừng nghịch."
Giọng nói khàn khàn đầy từ tính khiến Lạc Lâm Viễn rất muốn nghịch ngợm, nhưng cậu lại thương sáng mai Du Hàn còn phải đi làm sớm, sẽ mệt mỏi.

Cậu nghe nói những người làm phần mềm rất vất vả, giữ gìn lượng tóc trên đầu cũng không dễ dàng gì, có khi người yêu cậu lao tâm khổ trí đến trọc đầu mất thôi.
Cậu nghiêm túc suy nghĩ, nếu như Du Hàn trọc đầu, liệu cậu còn thương anh nữa không.
Đương nhiên là thương rồi, tình yêu của bọn họ chân thành thế cơ mà.

Chỉ là thực tế vẫn đừng nên phát sinh trên người Du Hàn để thử thách cậu thì hơn.
Hơn năm giờ, Lạc Lâm Viễn lại tỉnh một lần nữa, vì muốn thể hiện sự hiền lương của mình, cậu quyết tâm dậy, lặng lẽ xuống tầng mua thức ăn định nấu một bữa, để đề phòng thất bại, cậu còn cố ý mua cả quẩy và sữa đậu nành.
Kết quả cậu vào bếp suýt chút nữa khiến mấy cái nồi nổ hết, Du Hàn bị tiếng ồn đánh thức, cào tóc đi tới cửa phòng bếp, nhìn Lạc Lâm Viễn đang xanh mặt rồi lại nhìn nhà bếp bừa bãi, thở dài, "Em đang làm gì đấy?"
Lạc Lâm Viễn cầm vung, bày ra tư thế chuẩn bị bỏ trốn, "Thì là...!em định làm bữa sáng tình yêu cho anh."
Du Hàn đi qua tắt bếp, bật máy hút mùi, mở cửa sổ để khói và mùi khét trong bếp tản bớt ra ngoài, "Thực đơn là gì?"
Lạc Lâm Viễn: "Trứng tráng, lạp xưởng, cả canh rong biển nữa, nhưng mà không biết vì sao vừa đổ trứng vào nó đã nổ rồi."
Du Hàn: "Có bị dầu bắn không?"
Lạc Lâm Viễn lắc đầu, vì bữa sáng này mà cậu đã cất công thay quần dài, đeo găng tay và tạp dề.
Du Hàn nói: "Sao tự dưng lại nghĩ đến canh rong biển? Chẳng phải buổi sáng thường uống sữa tươi sao?"
Lạc Lâm Viễn: "Nghe nói canh rong biển giúp mọc tóc."
Du Hàn: "..." Vậy mà trong thời gian ngắn, anh lại không biết nên đáp lại cậu thế nào.
Lạc Lâm Viễn thấy Du Hàn nghi hoặc nhìn mình thì thẹn thùng cười, "Đương nhiên hai chúng ta đều rất nhiều tóc."

Du Hàn: "Cho nên canh rong biển này..."
Lạc Lâm Viễn: "Phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra."
Du Hàn: "..."
Lạc Lâm Viễn: "Bây giờ nhiều người đang độ tuổi tráng niên bị trọc lắm, nhất là những người trong ngành của anh...!của chúng ta." Giữa chừng còn mất tự nhiên ngừng lại, cậu chỉ lo Du Hàn nghĩ nhiều.
Mặc dù Du Hàn cũng đã nghĩ nhiều lắm rồi.
Du Hàn làm xong bữa sáng, lấy quẩy và sữa đậu nành Lạc Lâm Viễn mua về giấu đi, đặt hết lên trên bàn, còn mình thì đi rửa mặt.
Lạc Lâm Viễn ngoan ngoãn ngồi xuống, suy nghĩ nguyên nhân Du Hàn không nói chuyện với mình, có phải anh không vui vì chuyện vừa rồi không.

Đợi đến lúc Du Hàn ra ngoài, cậu di chuyển bàn chân trần dưới gầm bàn, cố ý cạ chân mình lên cẳng chân anh.
Du Hàn khép hai chân lại, kẹp lấy bàn chân Lạc Lâm Viễn, "Ngoan nào, ăn đi."
Lạc Lâm Viễn hai tay chống cằm, "Sao anh lại phớt lờ em, không quan tâm tới em sao?"
Du Hàn nuốt thức ăn trong miệng xuống mới nói: "Đang ăn cơm, quan tâm đến em cái gì?"
Lạc Lâm Viễn: "Em còn không ngon bằng một bữa ăn sao?"
Vốn dĩ cậu định nói là đẹp, nhưng mà mau mồm mau miệng quá nên nói sang kiểu khác.
Du Hàn nhìn cậu một cái đầy thâm ý, "Cũng không thể ăn, sao lại so sánh mùi vị kiểu đó được."
Lạc Lâm Viễn không phục, cũng đâu phải chưa từng ăn, Du Hàn tỏ ra rất thích ăn là đằng khác, còn ăn được cả một đêm.

Cũng tại bây giờ cậu đang bị cảm, nếu không đợi khi nào sức khỏe ổn lại, cậu sẽ cho Du Hàn xem ăn cậu ngon tới mức nào, lại còn có nhiều cách ăn nữa.
Tiễn Du Hàn đi, Lạc Lâm Viễn đến vườn hội họa một lát, hôm nay nữ trợ lý Tiểu Nhiễm của Lâm Thư sẽ đến đảm nhiệm công việc tạm thời, cần cậu đưa đi tham quan giới thiệu.

Thực ra bình thường việc cậu làm nhiều nhất là đi bàn bạc hợp tác.
Việc này Tiểu Nhiễm không thể thay mặt được, chỉ có thể hoãn cuộc gặp mặt vài ngày, mấy hôm nữa cơ thể khỏe lên thì nói sau.
Cũng may việc hợp tác không phải chỉ thương lượng trong vài ngày, đó là một kế hoạch cực kỳ lâu dài, nghỉ ngơi một hai hôm cũng không thể làm trì hoãn công việc được.
Đang chuẩn bị ngồi tàu điện ngầm về nhà thì lại nhận được điện thoại của Hàn Truy, hắn gọi cậu ra ngoài, gần đây tâm trạng hắn không tốt, cần người xả xì trét cùng.

Lạc Lâm Viễn nói với Hàn Truy: "Tôi đang ốm, không được uống rượu, cũng không được đi KTV."
Hàn Truy: "Sao cậu lại ốm...!À tôi hiểu rồi, cậu bị..."
Thấy chủ đề đang phát triển theo chiều hướng thô tục, Lạc Lâm Viễn vội vàng cắt ngang, "Nói linh tinh cái gì đấy, mấy hôm trước tôi đi dạy tình nguyện ở vùng núi, tắm nước lạnh nên bị cảm."
Hàn Truy: "Được rồi, cậu đến đây đi." Hàn Truy báo địa chỉ chung cư và số nhà.
Lạc Lâm Viễn: "Cậu tìm được nhà rồi sao?"
Hàn Truy: "Ừ, ở rồi, điều kiện không tệ."
Lạc Lâm Viễn xem địa chỉ hắn ở, không sai, vậy mà lại là một khu biệt thự, không giàu thì cũng sang.
Lạc Lâm Viễn: "Cậu có tiền cũng không nên đi thuê chỗ đó, ai bảo cậu thuê? Bao nhiêu tiền một tháng?"
Hàn Truy: "Cậu cứ tới trước đi đã, nhớ mang theo cái gì ngon ngon."
Lúc đến nơi, Lạc Lâm Viễn còn bị người ta chặn lại ở cổng chung cư.

Hàn Truy ra ngoài đón cậu, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, chân đi dép lê, nhưng do ngoại hình quá đẹp trai nên dù bộ dáng uể oải thì trông hắn vẫn phong độ.
Mấy ngày không gặp, gương mặt Hàn Truy tỏ ra mệt mỏi, tinh thần sa sút, trông có vẻ không vui.
Lạc Lâm Viễn được hắn đón vào chung cư, cậu biết khu này, năm xưa Lạc Đình từng cân nhắc việc mua bất động sản ở đây, nhưng do vừa mới đưa ra thị trường đã bị bán khống(*) nên ông cảm thấy rất đáng tiếc.
(*) Trong ngành bất động sản, một giao dịch bán khống diễn ra khi người cho vay đồng ý để chủ tài sản bán nhà với mức giá thấp hơn số tiền vay thế chấp.

Mục đích của việc bán khống trong ngành bất động sản nhằm tránh trường hợp bị thu hồi tài sản, thường rất tốn kém chi phí và thời gian.
Lạc Lâm Viễn: "Rốt cuộc tại sao cậu lại ở chỗ này, căn nhà này thực sự có người cho thuê sao?"
Không phải tất cả những kẻ có tiền đều mua rồi để không, có lẽ để dùng vào mục đích riêng hoặc cho thuê, ít ra một tháng cũng kiếm được một khoản tiền.
Hàn Truy chợt cười, "Đúng vậy, không thể thuê."
Lạc Lâm Viễn: "Cậu mua à? Vung tay bạo phết nhỉ?"
Hàn Truy: "Không phải."
Lạc Lâm Viễn: "Bạn cậu sao? Chẳng phải cậu ra nước ngoài từ hồi cấp hai sao, hay là cậu làm hòa với người nhà rồi?"
Hàn Truy: "Cũng không phải."
Thấy Lạc Lâm Viễn còn muốn đoán, Hàn Truy thoải mái nói với cậu: "Có một cậu thiếu gia giàu có cho tôi ở."
Lạc Lâm Viễn: "Hả?"
Hàn Truy dùng tay cào bừa tóc một lúc, chớp mắt nhìn Lạc Lâm Viễn, "Tôi được bao dưỡng."
Lạc Lâm Viễn choáng váng, cực kỳ kinh ngạc mở to mắt nhìn Hàn Truy, "Thiếu gia? Không phải thiên kim tiểu thư sao? Không đúng...!Vì sao tôi lại có cảm giác chuyện này không có gì quá ngạc nhiên, quả nhiên cậu đã đi lên con đường làm trai bao không lối thoát."
Hàn Truy: "Nói năng cho cẩn thận, tôi đây người ta gọi là khôi ngô phóng khoáng, ngàn hoa đi qua lá chẳng đụng thân."

Lạc Lâm Viễn: "Chẳng phải cậu vẫn dính cái lá xanh này sao, cậu chủ nhà nào thế, sao lại không có mắt nhìn vậy."
Hai người vừa đi vừa lảm nhảm, cuối cùng dừng chân trước nơi Hàn Truy ở.

Lạc Lâm Viễn tiến vào, ngó nghiêng một vòng căn biệt thự xa hoa này, rất sang trọng, có lẽ chủ nhà là người trẻ tuổi, đồ dùng bày biện trong nhà đều là những thương hiệu đắt đỏ.
Trong nhà chỉ có dép của đàn ông, xem ra đúng như Hàn Truy đã nói, hắn được một người đàn ông bao dưỡng.

Hàn Truy thẳng bao nhiêu năm qua, sao tự dưng lại được người ta bao dưỡng một cách khó hiểu như vậy?
Lạc Lâm Viễn nghĩ không ra, Hàn Truy cũng không muốn nói kỹ, đúng là tâm trạng không tốt.

Hắn kéo cậu đi xem phim, còn mình thì ngồi uống bia.
Đang xem giữa chừng, Hàn Truy đột nhiên hỏi: "Cậu với vị kia nhà cậu có suôn sẻ lúc trên giường không?"
Lạc Lâm Viễn suýt chút nữa nghẹn snack khoai tây ở cổ họng, "Cái quỷ gì?"
Hàn Truy cầm chai bia, cau mày nói: "Cậu ta không muốn cho tôi đụng vào người, muốn bao dưỡng tôi mà lại không ngủ với tôi? Cho dù gái đổi thành trai thì tôi vẫn cảm thấy kỹ thuật của mình rất tốt."
Gương mặt Lạc Lâm Viễn ngập tràn vẻ xấu hổ, không biết đáp lại như thế nào, may mà Hàn Truy cũng không có ý bắt cậu trả lời, tiếp tục buồn bực uống bia.

Giữa chừng, hắn mới nhớ ra hỏi thăm cậu một chút, "Cậu với mối tình đầu thế nào rồi?"
Lạc Lâm Viễn đã mong hắn hỏi từ lúc hai người mới gặp nhau, cuối cùng cũng được hỏi, cậu vội ngồi thẳng lưng lên, khoe khoang một cách khiêm tốn, tung rắc cơm chó, "Bọn tôi quay lại rồi."
Hàn Truy ồ lên một tiếng vô vị, còn nói: "Kim chủ này của tôi thích nghe chuyện xưa, nhất là quá khứ của hai người, suốt ngày quấn lấy tôi hỏi thăm bọn cậu đấy."
Lạc Lâm Viễn: "Hả?"
Hàn Truy: "Có lẽ làm gay kín lâu quá nên thích nghe chuyện tình yêu của người khác, để tiếp thêm dũng khí cho bản thân."
Bên kia ở công ty, Du Hàn vừa gọi điện cho dì Lương, nhờ bà đổi dầu gội của mình thành loại nào giúp mọc tóc dễ dàng.
Sau đó anh còn gọi cho Vu Viên, hứa với nhóc tối nay mình sẽ về nhà.
Vừa mới cúp điện thoại, anh liền nhận được một cuộc gọi bất ngờ, thậm chí đây là người anh không muốn bắt máy.
Cái tên Quan Niệm hiển thị trên màn hình đang không ngừng nhấp nháy.
Du Hàn cau mày nhận, bên kia truyền đến chất giọng trẻ trung, không còn vẻ mất kiên nhẫn và phiền chán trước kia, thậm chí thái độ nói với anh khá bình tĩnh, "Quan Sóc Phong bảo anh cuối tuần này về nhà ăn cơm."
Du Hàn: "...Tuần này tôi bận rồi."
Quan Niệm: "Tốt nhất anh đừng từ chối, ông ấy biết anh tìm được tình nhân nhỏ rồi đấy, đang nén giận kia kìa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui