Sau khi nhấp mỗi chai nước một ngụm, Lạc Lâm Viễn lại cảm thấy hành động này của mình quá ấu trĩ, cậu nhìn ba chai nước mình vừa uống rồi lại lén nhìn sang Du Hàn.
Du Hàn đang bị một đám người vây quanh, cũng không biết tại sao anh lại quay sang phía cậu.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Lạc Lâm Viễn chưa rời mắt đi nhưng vẻ mặt Du Hàn lại điềm tĩnh như thể không có chuyện gì, thậm chí ngay cả dừng lại cũng không, chuyển hướng một cách tự nhiên sang nói chuyện với nữ sinh gần anh.
Vốn dĩ hôm nay trước khi ra khỏi nhà tâm trạng của Lạc Lâm Viễn đã sa sút lắm rồi, bây giờ cậu càng không còn hứng thú gì nữa với hoạt động tập thể này.
Cậu cúi đầu nhìn đôi giày thể thao của mình, sạch sẽ trắng phau, từ trước tới nay cậu không chơi bóng rổ.
Không phải vì cậu không muốn mà là không thể.
Bả vai của cơ thể này không thể chống đỡ, tay cũng không thể giơ lên, đừng nói chơi bóng rổ, ngay cả chạy bộ bình thường cậu cũng không làm tốt.
Người trong gia đình nói không cần cậu giành chức vô địch Olympic, không vận động được thì thôi.
Thật ra Lạc Lâm Viễn cũng rất muốn chơi bóng rổ, dù sao đây cũng là một hoạt động chung.
Cậu giơ tay lên trước trán che vài tia nắng mặt trời, mắt hơi nheo lại nhìn về phía sân bóng rổ.
Một tốp nam sinh bắt đầu nửa sau trận đấu.
Là một cầu thủ đệm bóng, Du Hàn đã ghi không ít điểm cho đội bóng lớp 10.
Cậu nhìn những sợi tóc nhuốm màu nắng của Du Hàn, cũng nhìn thấy những giọt mồ hôi nhỏ xuống giữa không trung của anh.
Lạc Lâm Viễn nghĩ thầm, cậu cũng chẳng cần hâm mộ kiểu vận động tập thể như bóng rổ, tay chân cứ va chạm vào nhau, mồ hôi thì nhớp nháp hòa quyện, có gϊếŧ cậu cậu cũng sẽ mặc kệ không quan tâm đâu.
Cậu không chỉ không hâm mộ mà còn có hơi ghét bỏ, mặc dù trong lòng bài xích nhưng lại không rời được mắt, ngay cả Hạ Phù tự dỗ bản thân xong ngồi xuống bên cạnh, cậu cũng không hay biết.
Hạ Phù với tay sang túi lấy chai nước, vẫn còn hơi bực bội: "Anh mua nước cho bọn họ mà sao không mua cho em?"
Lạc Lâm Viễn thấy cô với tay sang lấy chai nước mình vừa uống, vội vàng túm lấy tay cô, muốn đổi chai khác.
Kết quả Hạ Phù trở tay rụt ra khỏi tay cậu, "Anh làm gì thế? Còn chưa hết giận anh đâu, đừng có táy máy chân tay!"
Lạc Lâm Viễn: "Không phải, mấy chai này anh uống hết rồi."
Hạ Phù liếc ba chai nước trong túi, "Anh uống hết rồi á?"
Lạc Lâm Viễn thản nhiên, "Muốn thử các vị khác nhau."
Hạ Phù: "Em không để ý đâu."
Lạc Lâm Viễn: "Anh để ý."
Hạ Phù: "..."
Lúc này trên sân bóng phát sinh tình huống ngoài ý muốn, Du Hàn và Lý Vũ Kiệt không cẩn thận va vào nhau.
Du Hàn bị Lý Vũ Kiệt kéo một cái nên bản thân ngã xuống đất, cánh tay bị quệt xước.
Trong nháy mắt Lạc Lâm Viễn đứng phắt dậy, mắt dính chặt vào sân bóng.
Hạ Phù ở bên cạnh sợ hãi kêu lên, mấy khán giả nữ phía sau cũng đều đứng dậy, ai cũng rất đau lòng.
Lý Vũ Kiệt nhanh chóng tới kéo người đứng dậy, "Xin lỗi người anh em, không sao chứ?"
Du Hàn lau mồ hôi, không để ý chút nào lắc đầu, "Không sao, rửa qua với nước là được."
Lý Vũ Kiệt ngẩng đầu hô lên sang bên này: "Nước!"
Lạc Lâm Viễn cầm một chai nước chạy chậm qua, đôi mắt cứ nhìn chăm chú vào mảng trầy da khá lớn trên cánh tay Du Hàn.
Lý Vũ Kiệt thấy người tới là Lạc Lâm Viễn thì rất đỗi ngạc nhiên, kết quả thấy chai nước cậu đang cầm trong tay thì bị chọc cười, "Tiểu Viễn, mày thế này là muốn anh Du ngầu lòi đau thêm hả?"
Lúc này Lạc Lâm Viễn mới phát hiện mình hoảng loạn quá nên cầm theo chai Coca, cực kỳ lúng túng.
Hạ Phù cầm chai nước suối đi tới, bó tay nhìn anh bạn trai ngốc nghếch của mình một cái rồi ngượng ngùng mỉm cười với Du Hàn, "Nước của cậu đây."
Lạc Lâm Viễn tiu nghỉu cúi gằm mặt, rụt chai Coca lại, thấy còn chưa đủ cậu bèn giấu ra sau lưng, không để nó chường mặt ra nữa, không thì càng mất mặt xấu hổ hơn.
Du Hàn vội vàng nhận nước, Lạc Lâm Viễn vốn định quay về chỗ ngồi, dù sao cậu đứng ở đây cũng không có tác dụng gì cả.
Không biết thế nào mà Du Hàn lại lên tiếng gọi cậu lại, còn chìa tay về phía cậu.
Lạc Lâm Viễn đang chưa hiểu gì thì Du Hàn nói: "Chẳng phải cậu mang Coca cho tôi sao? Đúng lúc đang khát quá."
Hạ Phù vừa định nói chai này Lạc Lâm Viễn đã uống rồi, cậu để ý chuyện này, định đưa cho Du Hàn chai mình vừa mang theo.
Còn chưa kịp nói gì thì cô thấy bạn trai mình đưa chai Coca ra, Du Hàn vặn nắp tu vài ngụm lên miệng, còn nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Hạ Phù: "..."
Hai tai Lạc Lâm Viễn đỏ hồng, nhưng làn da cậu vốn đã đỏ vì bị phơi nắng, lúc này cũng không phát hiện ra được.
Thậm chí cậu còn không đáp lại lời cảm ơn của Du Hàn, chỉ gật đầu một cách lạnh lùng như hình tượng trong mắt người khác rồi xoay người đi.
Hạ Phù vội vã gật đầu với bọn họ một cái, đuổi theo sau Lạc Lâm Viễn.
Lý Vũ Kiệt vốn định cùng Du Hàn quay lại sân bóng, bọn kia chắc đợi dài cổ rồi, chỉ thấy anh nhìn chằm chằm vào cặp nam nữ vừa rời khỏi.
Cậu ta vỗ bả vai Du Hàn, nói: "Hạ Phù mặt mũi thì xinh đẹp, da dẻ đã trắng chân lại còn dài."
Du Hàn biết cậu ta đang chỉ cô gái kia, vô thức gật đầu.
Lý Vũ Kiệt thấy anh gật đầu thì càng lo lắng hơn, dù sao cũng là bồ của anh em mình, phải tế nhị bảo vệ, cậu ta bèn lên tiếng nhắc nhở vài câu: "Đó là bạn gái của Lạc Lâm Viễn, à, chắc cậu không biết Lạc Lâm Viễn đâu ha? Chính là thằng nhóc ngốc nghếch đưa Coca đó."
Du Hàn vặn nắp chai Coca, nhấp thêm một ngụm, "Đúng là ngốc thật, hóa ra hai người họ là một cặp sao?"
Lý Vũ Kiệt: "Đúng vậy, yêu nhau gần được một tháng rồi."
Cặp đôi đang được người khác thảo luận thì đi trên đường, Lạc Lâm Viễn đi trước, Hạ Phù theo sau.
Hạ Phù vẫn luôn truy hỏi: "Vì sao anh muốn đưa Coca cho cậu ấy?"
Lạc Lâm Viễn không quay đầu lại, cậu đang tìm hiệu thuốc gần đây trên bản đồ, nghe vậy không bận tâm chút nào nói: "Cậu ta bị thương."
Hạ Phù: "Không phải chuyện này! Chẳng phải anh để ý sao, chai Coca đó anh uống rồi mà!"
Lạc Lâm Viễn dừng chân, quay đầu nói với vẻ bừng tỉnh: "Anh quên béng mất." Cậu cẩn thận suy nghĩ lại, hình như cũng không có cảm giác buồn nôn lắm, dù sao cũng không phải cậu uống nước bọt của Du Hàn mà là Du Hàn uống của cậu...
Chỉ có điều vừa nghĩ đến đây, Lạc Lâm Viễn liền cảm thấy cả người xấu hổ phát hoảng.
Hạ Phù đi lên trước, hai tay ôm cổ cậu, "Anh chỉ hôn em có một lần, hôn xong còn lấy khăn tay lau miệng."
Lạc Lâm Viễn nhìn lên môi Hạ Phù, nhớ lại nụ hôn đầu tiên của bọn họ, cậu đã hôn lên đôi môi đầy son lì, không thể nào chấp nhận việc đầu lưỡi chạm vào nhau.
Vì vậy từ đó về sau, Hạ Phù và cậu không hôn nhau thêm lần nào nữa.
Hạ Phù nghiêm túc nói: "Nếu như anh đã không còn bài xích như thế nữa, chúng ta thử lại một lần có được không?"
Lạc Lâm Viễn có phần chống cự ngửa đầu ra sau, "Em nhìn từ đâu ra mà bảo anh không bài xích?"
Hạ Phù bướng bỉnh nói: "Hôm nay em không bôi gì lên môi cả, sẽ không giống lần trước đâu, anh cho em cơ hội đi."
Dứt lời, cô không chờ Lạc Lâm Viễn đáp lại đã kiễng chân lên hôn cậu.
Lúc này phía sau bọn họ vang lên tiếng huýt sáo chói tai, hai người quay đầu lại, chỉ thấy Phương Tiếu bị thay người đang cười hì hì cầm điện thoại di động lắc lắc về phía họ, "Chú ý chút đê, nơi công cộng làm cái gì đó hả?"
Lạc Lâm Viễn đẩy Hạ Phù ra, Phương Tiếu quay đầu lại, "Tiểu Du à, ông thấy chưa, mấy cặp yêu nhau không nhìn địa điểm mà cứ show cơm chó đáng bị treo lên giàn thiêu lắm!"
Du Hàn đứng phía sau Phương Tiếu, cười phối hợp nói: "Thấy rồi."
Hạ Phù cũng ngượng ngùng mỉm cười.
Bọn họ đều đang cười, chỉ trừ Lạc Lâm Viễn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...