Tảng sáng ngày thứ bảy, Lạc Lâm Viễn hiếm khi nào không thấy ngủ nướng, sớm tinh mơ đã bò dậy ném quần áo lên giường.
Đúng như sự dặn dò trước từ tối hôm qua của Lạc Lâm Viễn, đúng bảy rưỡi bác Ngô bưng sữa bò đến gõ cửa.
Ông vừa mới đẩy cửa ra thì thấy cậu ấm nhà mình ngồi trong đống quần áo, hai tay nâng mặt, buồn rầu trừng mắt nhìn tấm gương.
Lạc Lâm Viễn thấy bác Ngô đến thì nhảy dựng lên từ đống quần áo, "Bác Ngô, bác thấy cháu nên mặc bộ nào ra ngoài?"
Bác Ngô biết rõ hôm nay Lạc Lâm Viễn ra ngoài sinh hoạt tập thể thì hết sức vui mừng, phải biết rằng từ nhỏ cậu chủ đã không có bạn bè mấy, bác Ngô chứng kiến mà đau lòng.
Lạc Lâm Viễn uống sữa bò xong, bác Ngô giơ khăn tay lên lau vệt sữa trắng bên mép cho cậu, nói: "Cậu chủ mặc gì cũng đẹp cả."
Bác Ngô nhận lại cái ly rỗng, nhìn sang Lạc Lâm Viễn đang quay lại giường chọn quần áo, "Hôm nay trông cậu chủ vui thật đấy."
Lạc Lâm Viễn khụ một tiếng, thả quần áo xuống gãi cổ mình, "Cũng bình thường thôi ạ, nói chung cũng khá vui."
Bác Ngô: "Cậu có thể tổ chức tiệc buffet ở nhà rồi mời bạn bè đến.
Bác Ngô nhất định sẽ tiếp đãi các cậu cẩn thận."
Lạc Lâm Viễn vừa mới nhìn bác Ngô bằng ánh mắt sáng rực, thoáng chốc trở nên ảm đạm: "Trong nhà có nhiều người đến, mẹ sẽ không vui."
Bác Ngô định nói sao có thể, nhưng nghĩ tới thói quen của bà chủ, đành nuốt ngược lời trong miệng xuống.
Cuối cùng Lạc Lâm Viễn chọn một chiếc quần jean, áo khoác bóng chày, đeo thêm balo, trước khi ra cửa cậu còn đi thăm mẹ trước.
Lâm Thư vẫn ở trong phòng vẽ của bà như mọi khi, trên tay dính đầy thuốc màu, bên mép còn ngậm một điếu thuốc, đang đắm chìm trong cảm hứng sáng tác vô biên của bản thân.
Rõ ràng tiếng mở cửa của Lạc Lâm Viễn đã ảnh hưởng đến bà, Lâm Thư quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị: "Ai cho con đến?"
Lạc Lâm Viễn sợ không dám động đậy nữa, cụp hàng mi xuống, "Mẹ, hôm nay con muốn ra ngoài đi cắm trại với bạn học, buổi tối không về nhà."
Lâm Thư dập điếu thuốc vào trong gạt tàn, "Con là đứa trẻ ba tuổi chắc? Chuyện này mà cũng cần nói với mẹ ư?"
Lạc Lâm Viễn siết chặt then cửa, cậu nghĩ, đây là lần đầu tiên con qua đêm bên ngoài mà, không giống những ngày ở bệnh viện không thể về hồi trước.
Cậu nhớ mang máng khi còn bé, Lâm Thư không đối xử với cậu như vậy.
Mãi đến khi bà phát hiện ra bản thân đã phải trải qua sự đau đớn như chết đi sống lại nhưng lại sinh ra một đứa trẻ không di truyền được chút nào thiên phú của mình.
Còn Lâm Thư do sinh cậu nên sức khỏe bị tổn hại, không thể nào tái sinh được thiên phú vốn có của bản thân nên vô cùng thất vọng.
Từ đó về sau, thái độ của bà dần dần trở nên lạnh nhạt với con trai.
Mặc dù ở nhà họ Lạc, bố, dì và các cô các bác đều rất tốt với cậu, nhưng từ trước đến nay người cậu muốn thân cận nhất vẫn là Lâm Thư, có lẽ đây là bản năng muốn gần mẹ của một đứa trẻ.
Lạc Lâm Viễn dè dặt tiến tới trước, "Mẹ, con sẽ chụp ảnh phong cảnh rồi trở về tặng cho mẹ, mẹ có thể dùng làm tư liệu."
Lâm Thư nghe vậy thì cười nhạt, xuống khỏi ghế của mình.
Bà mặc một chiếc áo sơ mi trắng, lộ ra xương quai xanh thon gầy, gương mặt rất xinh đẹp, mặc dù đã luống tuổi nên đã có dấu vết năm tháng trên mặt nhưng vẫn có thể thấy, hồi còn trẻ đây là một người đẹp.
Hầu như những gì Lạc Lâm Viễn có đều như một khuôn đúc từ bà mà ra.
Rõ ràng hai người giống nhau đến vậy nhưng lại không hề gần gũi thân thiết chút nào.
Lâm Thư quan sát kĩ con trai mình, "Kĩ thuật chụp ảnh và thiên phú vẽ vời của con đều tệ hại như nhau, dựa vào ảnh của con mà đòi có tranh đẹp sao?"
Lạc Lâm Viễn xấu hổ cúi đầu, nỗ lực lái sang chủ đề khác: "Mẹ đã ăn sáng chưa?"
Lâm Thư rút điếu thuốc từ trong túi áo ra, "Không muốn ăn, đi ra ngoài đóng cửa lại, con làm ảnh hưởng đến mẹ."
Lâm Thư có yêu cầu rất nghiêm khắc với môi trường vẽ tranh, đừng quan tâm đến bà, tốt nhất là đừng để bà đang vẽ tranh trong phòng có thể nghe thấy được bất kỳ một tiếng động nào.
Lạc Lâm Viễn khẽ vâng một tiếng, đóng cửa lại.
Bác Ngô đứng phía sau nói: "Cậu chủ, nhà bếp làm cho cậu món mỳ cậu thích ăn nhất."
Lạc Lâm Viễn đi xuống phòng ăn tầng một, "Khi nào bố cháu về?"
Bác Ngô: "Ông chủ vẫn còn đang bàn chuyện làm ăn ở Mỹ, ít nhất phải nửa tháng nữa."
Lạc Lâm Viễn ngẩn người: "Ông ấy không về ăn sinh nhật với cháu sao?"
Bác Ngô thở dài nói: "Nhất định ông chủ sẽ cố gắng về kịp."
Lạc Lâm Viễn không nói gì nữa, vùi đầu ăn mì.
Sau khi ăn xong thì lên xe, tài xế đưa cậu đến sân bóng rổ đã hẹn trước.
Cậu không chơi bóng rổ nên chỉ ngồi bên cạnh xem.
Hạ Phù ngồi trên khán đài, còn phấn khích lắc đầu lắc tay cổ vũ mọi người cố lên.
Ngoài Hạ Phù ra thì trên đó còn có mấy cô gái khác, cả đám rộn rã nhốn nháo.
Dường như chỉ trừ cậu ra, tất cả những cậu trai khác đều tham gia trận đấu bóng rổ.
Hạ Phù thấy cậu tới thì vui sướng vẫy tay, bảo cậu qua ngồi bên cạnh mình.
Lạc Lâm Viễn vừa mới đi sang ngồi, Hạ Phù liền luồn tay khoác lấy khuỷu tay cậu, gò má nóng bỏng áp lên vai cậu, cơ thể ấm áp cũng kề sát bên cạnh cậu.
Lạc Lâm Viễn nhỏ giọng nói bên tai Hạ Phù, "Ở đây đông người, đừng như vậy."
Hạ Phù mất hứng rút tay ra, ngồi thẳng lưng, xụ mặt nhìn cậu chằm chằm: "Anh để ý cái gì?"
Lạc Lâm Viễn: "Anh chỉ không thích như vậy."
Hạ Phù hoài nghi nhìn cậu, "Anh sợ bị ai nhìn thấy à?"
Lạc Lâm Viễn muốn nói không phải, nhưng lại cảm thấy cuộc đối thoại quá vô vị bèn nói: "Em nghĩ thế nào cũng được."
Lời cậu nói làm bùng lên lửa giận của Hạ Phù, cô ghét nhất là câu này, tùy em, thế nào cũng được.
Hạ Phù đứng dậy đi tới ngồi vào hàng đầu tiên, để lại Lạc Lâm Viễn ngồi ở hàng thứ ba, bị một tốp con gái bao vây xung quanh.
Lạc Lâm Viễn là người ít nói, vốn dĩ cậu chỉ muốn yên tĩnh xem trận bóng, nào ngờ cứ một chốc lại bị hỏi một câu, gội đầu bằng loại dầu gì mà trông tóc vừa bóng mượt vừa mềm mại.
Chốc lại bị hỏi có dùng mỹ phẩm dưỡng da nào không, vì sao làn da lại đẹp như thế; chốc lại bị hỏi trang phục đang mặc của thương hiệu nào mà đẹp quá, khi nào về cũng phải mua cho bạn trai một bộ.
Lạc Lâm Viễn quả thực không thể thở nổi giữa đám con gái, cuối cùng đứng phắt dậy giống như chạy nạn, để lại một câu đi mua nước rồi vội vàng chạy đi.
Cậu mua rất nhiều nước, hai túi rất to, vị gì cũng có hết.
Sau khi thấy cậu chia cho các cô gái, Hạ Phù càng tức giận hơn.
Lạc Lâm Viễn hoàn toàn quên mất chuyện phải dỗ bạn gái, cậu mang nước đi phát cho các thành viên đang nghỉ ngơi giữa trận.
Đội trưởng lớp 10 thấy cậu mang theo nhiều nước, hơi ngạc nhiên hỏi: "Lớp bọn tôi cũng có phần hả?"
Phương Tiếu ra sức vỗ bả vai Lạc Lâm Viễn, còn ôm vai bá cổ người ta: "Đừng khách sao nha!"
Mặc dù nói thì nói như thế nhưng Phương Tiếu lại quay đầu sang nhìn chằm chằm Lạc Lâm Viễn, hỏi: "Bình thường bọn tao chơi bóng có bao giờ thấy mày đưa nước đâu! Nói mau! Có phải mày để ý cô nàng nào lớp 10 không?"
Lạc Lâm Viễn trợn trắng mắt nhìn cậu ta, "Câm mồm, uống nước đi!"
Cậu nhìn mấy chai nước còn sót lại trong túi nilon, ngẩng đầu lên xem còn ai chưa nhận không, liếc mắt qua đã thấy có người ngồi bên cạnh Du Hàn đưa khăn mặt và nước cho anh.
Còn anh thì thể hiện nét lịch sự nhã nhặn mà Lạc Lâm Viễn chưa từng thấy, nói cảm ơn những cô gái kia.
Lạc Lâm Viễn cười lạnh trong lòng, ngồi xuống đặt túi bên cạnh, vặn nắp từng chai nước còn lại ra, uống mỗi chai một ngụm.
Không thèm không thèm, cậu cũng không thèm đưa cho đâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...