Hách Liên Thần Hi vừa bước vào phòng đặt thiên hạ trong lòng xuống giường của mình thì có tiếng gõ cửa.
Hắn đứng dậy đi mở cửa phòng.
Một vị bác sĩ có tuổi nhìn rất đáng tin cậy nhìn thấy hắn cất tiếng.
-"ngài hảo,tôi nhận được tin nơi này có người cần sự giúp đỡ"
Hách Liên Thần Hi né thân sang một bên,vị bác sĩ biết ý bước vào nhà.
Sau một loạt kiểm tra,bác sĩ đưa ra kết luận.
-"chỉ bị động thai nhẹ,không có vấn đề nghiêm trọng,dù vậy,thân thể thiếu phu nhân hơi yếu ớt,cần bỏi sung nhiều chất dinh dưỡng hơn.Tôi sẽ kê một đơn thuốc ngài dựa theo đó bốc một vài thang cho thiếu phu nhân."
Hách Liên Thần Hi bị ba chữ "thiếu phu nhân" làm cho ngây ra..đưa mắt nhìn thân ảnh đang nhắm chặt mắt trên giường,tâm tình không khỏi có chút vui sướng.."thiếu phu nhân.." ân,gọi không sai a~
lúc này Hách Liên Thần Hi nhìn vị bác sĩ già kia cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
----------------------------------
Tiễn vị bác sĩ kia đi rồi,hắn chậm rãi tiến vào phòng mình,ngồi xuống cạnh giường nhìn vào gương mặt cô.
Lúc cô ngủ trông cô hiền đến lạ, hắn nhìn cô có chút ngây ra, có lẽ tình thương của mẹ lan tràn nên nhìn cô thật sự rất có cảm giác ấm áp.
Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô,cảm xúc mịn màng,da thịt non mềm,hoàn toàn không có dấu hiệu sần sùi của phụ nữ mang thai.
Bàn tay lành lạnh của hắn làm thiên hạ đang ngủ hơi hơi run run,xoay người tránh đi sự quấy nhiễu của vị khách hơi lạnh lẽo kia trên gương mặt mình.
Cô nằm cuộn tròn thân mình,nhìn cô tràn đầy hơi thở bất an,thiếu cảm giác an toàn,trong lòng của hắn tràn ra sự thương tiếc.
Hắn muốn bảo vệ mẹ con nàng.Bảo vệ nụ cười nơi công viên cổng bệnh viện mà nàng đã từng cười.
Ngón tay lướt qua mũi,qua mắt đến cánh môi no đủ hồng hồng,vì đang ngủ mà hơi nhếch lên,ánh mắt hắn vi ám..Hắn cúi người dần dần tiến lại gần bờ môi hấp dẫn kia.
Ngay lúc hắn sắp chạm vào môi nàng,thì cánh mi của nàng khẽ động,sẽ mở ra ngay lập tức.
Hắn liền thu hồi biểu cảm,bình tĩnh nhìn nàng.
-----------------------------------
Hàn Tuyết Ly mịt mờ mở mắt.
Đây là đâu?
Đưa mắt sang nhìn bóng dáng bên cạnh,cô giật mình khi thấy một nam nhân xa lạ.Rồi lại bình tĩnh lại khi nhận ra đó là người hảo tâm vừa nãy đã giúp đỡ cô.
Cô vừa định mở miệng cảm ơn thì một ly nước đưa đến trước mặt.Hàn Tuyết Ly sửng sốt sau đó cười cười,khuôn mặt giãn ra,đưa tay tiếp nhận ly nước trong tay nam nhân.
-"thai nhi không có vấn đề,chú ý một chút vấn đề dinh dưỡng."Hách Liên Thần Hi đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Hàn Tuyết Ly ngẩn ra chợt hiểu được là đang nói đến con mình liền nhịn không được đưa tay vuốt ve bụng mình không tự chủ nở nụ cười.
-"đa tạ tiên sinh đã giúp đỡ." Hàn Tuyết Ly cúi đầu mười phần thành ý cảm tạ nam nhân.
-"Hách Liên Thần Hi" hắn đột ngột phun ra một câu như vậy.
-"ách..Hách tiên sinh." Hàn Tuyết Ly nghi hoặc nhìn hắn.
-"gọi Thần Hi.Tỉnh rồi thì ra ngoài uống thuốc đi." hắn nhìn cô mặt không thay đổi nói.
-"..cảm ơn.." Hàn Tuyết Ly cảm thấy thật may vì mình gặp được người tốt.
Hôm nay cô định đi chợ mua vài thứ nấu một bữa cơm mời Trần a di,không ngờ lúc về gần đến nhà lại hoa mắt té xuống đất.
Lúc đó cô vô cùng sợ hãi vì bụng hơi đau.Nhìn thấy có người đi lại gần phía mình,cô nhào tới cầu xin,may là người ta giúp đỡ.
-"cục cưng à,có phải con sợ lắm không?mẹ xin lỗi con,mẹ sẽ cẩn thận hơn" cô nhìn xuống bụng mình thì thào.
----------------
Uống hết bát thuốc.Hàn Tuyết Ly liền lễ phép xin cáo từ.Không ngờ Hách Liên Thần Hi lại mở miệng.
-"tôi đưa em về" hắn nói xong liền bước ra cửa không kịp cho cô nói bất kì lời gì.Mười phần cường thế.
-------------------------------
Ngồi trong xe,Hách Liên Thần Hi vươn người sang giúp cô cài dây an toàn.Hàn Tuyết Ly bị hành động này của anh làm cho ngạc nhiên.Cô đưa mắt nhìn anh,vừa vặn anh cúi xuống nhìn cô..Ánh mắt chạm vào nhau..
Ánh mắt anh màu hổ phách,khuôn mặt quả thật hoàn mĩ không tì vết,làn da còn đẹp hơn da phụ nữ.
Cô nhìn ảnh ngược của mình trong đáy đôi mắt quyến rũ kia,thoáng chốc tim đập liên tục.
Sau đó cô ngượng ngùng lấy túi xách né tránh đi ánh nhìn mang tính xâm lược ấy.Nói đùa,cô cũng không muốn chết chìm trong đôi mắt ấy.
Hách Liên Thần Hi nhìn cô quẫn bách,hai gò má đỏ ửng,tâm tình tốt lắm.Không khách khí nở nụ cười.
Đưa tay bóp mũi cô mở miệng.
-"vì sao không ở bệnh viện kiểm tra thêm mà vội vã xuất viện rồi chạy đến nơi này?"
Hàn Tuyết Ly nghe xong mười phần không hiểu ngẩng mặt nhìn hắn,lại lọt vào đôi mắt hổ phách sâu thẳm kia tâm thần không yên dời tầm mắt đi nơi khác.
Hắn nở nụ cười sủng nịch.
-"tôi đưa em đến bệnh viện X.Đó là nơi vật trang thiết bị tân tiến,đội ngũ bác sĩ đáng tin cậy.Vì sao em không ở lại theo dõi thêm?"
Nghe đến đây ánh mắt cô chợt vụt sáng.Nhìn vào anh ánh mắt thay đổi,mang theo vô tận cảm kích.
-"là anh..!" cứu tôi? cứu hai mẹ con tôi? lúc đó trước mặt cô là một màu đen,cô chỉ cảm giác mình dựa vào một vùng ấm áp,bản năng nắm chặt vùng ấm áp ấy..
Thì ra là của anh.
-----------------------------------------
Lúc cô tỉnh lại.
Y tá có nói,lúc đó cơ thể cô suy nhược,tuy ba tháng thai nhi đã bắt đầu ổn định,nhưng thể chất cô thực quá yếu,lại tâm thần hoảng loạn,tinh thần xuống dốc,nếu cô ngã xuống đất và không được đưa đi bệnh viện kịp thời có thể đứa con sẽ theo đó bị tuột.
Cô có hỏi bệnh viện về danh tính ân nhân nhưng ai cũng lắc đầu không rõ.
Không ngờ cô đã đi đến tận đây..người đó vẫn có thể lần nữa tựa như anh hùng xuất hiện trước mặt cô,cứu cô và con.
Trong khi đó..baba của nó lại đang toàn tâm toàn ý chăm sóc cho người khác..khoé mắt cô bỗng ẩm ướt,vành mắt cay xè.
Trong miệng cảm giác chua xót tràn lan..
Cô vội vàng cúi đầu che đi hình ảnh chật vật của mình.
Thì ra cô tự nhủ lòng quên anh (KP) đi, không phải không quan tâm nữa mà là cô cố giấu nỗi đau thật sâu..và cố gắng lơ nó đi.Cô vẫn nhớ anh khi tủi thân.
Ba năm nói nhiều không nhiều,nói ít không ít,tình cảm ba năm đủ để cô day dứt nhung nhớ cả đời..
Chỉ là..cô nhắm chặt mắt,nước mắt lặng lẽ trào ra.
Nhớ mãi khôn nguôi thật sự tốt sao?Anh ta đã có gia đình nhỏ của mình,
----------------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...