Khuynh Phong ngón tay khẽ gõ trên bàn kiên nhẫn đợi điện thoại,nhưng không có người bắt máy.
Anh nhíu mày gọi lại vài lần nữa nhưng cũng không có người trả lời.
Trong tâm không hiểu có chút hoảng loạn.
Đây là lần đầu tiên cô không bắt máy anh.
Anh đứng dậy lấy chiếc áo khoác sải chân bước ra khỏi văn phòng,vừa xuống đến tầng hầm bãi đỗ xe thì nhận được điện thoại của Ngải Vi.
-"Vi Vi?"
-"Phong,em muốn ăn shushi cá ngừ đại dương nha,phải có wasabi nha"
-"ân,thêm gì nữa không?Khi về anh sẽ mua"
-"mì cay nữa nha anh."
-"được rồi,anh nhớ,em nghỉ ngơi đi"
-"con nhớ anh nha,anh phải mau về với em và con đấy" Ngải Vi giọng nũng nịu
-"uh,anh biết rồi" giọng Khuynh Phong mềm xuống. Tắt máy,ánh mắt anh mê mang..
Anh ..sắp được làm ba ba..
Anh.. sẽ có gia đình nhỏ của mình.
Mặc dù...với Ngải Vi cảm xúc của anh rất phức tạp.
Ngải Vi là bạn thân của A Ly,cô rất thường xuyên đến tâm sự cùng A Ly,nên anh và cô cũng thường gặp mặt.
Ngải Vi cho anh cảm giác khác hẳn A Ly,đó là một cô bé linh động,sẽ làm nũng,sẽ quậy phá,cũng có lúc dịu dàng.
A Ly quá trầm tính,là cô nhi nên từ nhỏ đã tự thân vận động,không có thói quen nhờ vả ai,chuyện gì cũng tự mình gánh lấy.
Có lúc anh chỉ mong Ly sẽ tựa vào anh làm nũng đòi hỏi.Nhưng hết lần này đến lần khác Ly đều tự mình cố gắng.
Anh rất yêu Ly,càng nhiều hơn là đau lòng cho quá khứ không mấy tươi sáng của cô.
Cô bị vứt bỏ ở cổng cô nhi viện năm cô ba tuổi.Hoàn toàn không có trí nhớ về người nhà.Cố gắng vươn lên,cho đến khi anh gặp cô đón cô ra khỏi nơi đó.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu không có một ngày Ngải Vi uống say tỏ tình với anh.
Anh khiếp sợ nhưng cũng cực lực bài xích.Đó là bạn thân người anh yêu,anh không thể khiến mọi chuyện lộn xộn,huống chi người anh yêu duy nhất là Ly.
Và cứ thế chuyện này trôi vào quên lãng cho đến một buổi sáng nọ,anh mở mắt ra,nhìn bên cạnh Ngải Vi không ngừng khóc,trên giường là vết máu đâm vào làm mắt anh nhứt nhối.
Ngải Vi nói anh say rượu nhầm cô thành a Ly.Lúc đó anh cảm giác như bị sét đánh.Anh lung tung mặc quần áo lại lung tung bước ra ngoài.
Sau đó anh và Ngải Vi ngồi xuống nói chuyện.
Ngải Vi lo sợ a Ly biết nên cầu xin anh đừng cho a Ly biết,chuyện này xem như không có.
Nhìn cô gái nhỏ bị như vậy còn lo đến cảm nhận bạn thân,tim anh mềm một chút.
Cảm giác thương tiếc lan trong lòng.
Là lỗi của anh.
Mấy ngày sau Ngải Vi không lại xuất hiện trước mặt anh và Ly.
Anh thở phào nhẹ nhõm cũng có chút lo cho cô gái nhỏ.
Chung quy trong trắng của cô là anh đoạt đi.
Nhưng anh yêu Ly,yêu rất nhiều.
Anh sợ,nếu Ly biết cô sẽ không tha thứ cho anh.
Cứ như vậy kéo dài ba tháng cho đến khi anh nhận được điện thoại của thị trưởng yêu cầu gặp mặt.
Anh lần nữa nhìn thấy Ngải Vi,chỉ là khoé mắt đỏ hoe sưng lên.Mất đi vẻ linh hoạt anh thường thấy.
Thị trưởng rất giận dữ yêu cầu anh phải chịu trách nhiệm.Lại thông báo cho anh Ngải Vi có thai.
Lúc đó anh quả thật không biết nói gì.Anh chắc chắn anh không hề yêu Ngải Vi.Có chăng là cảm giác tội lỗi.
Nhưng con anh là vô tội.
Anh đau đớn quyết định chia tay với Ly.
Có lẽ anh là thằng đàn ông tồi,lại có thể dang díu với bạn thân của người yêu mình.
Cho dù ..
..đó là say rượu làm bậy đi chăng nữa cũng không thể tha thứ.
------------------------
Vuốt ve chìa khoá trên tay, đây là móc khoá hình một con sóc nhỏ cô tự tay làm cho anh,cô rất khéo tay,anh cũng rất thích cô điểm này.
Bỗng dưng lồng ngực tràn ra một trận khó chịu.Cảm giác có cái gì đó rất quan trọng sắp sửa rời anh đi mất.
Anh đút chìa khoá vào ổ cắm lung tung lái xe đi.Có lẽ anh cần một không gian yên tĩnh để suy xét mọi việc.
------------------------------
Cùng lúc đó tại nhà thị trưởng.
Sau khi điện thoại từ Khuynh Phong truyền đến dấu hiệu ngắt máy..Ngải Vi liền cười to.
-"Haha, cuối cùng ta cũng thành công trở thành Khuynh phu nhân. Hàn Tuyết Ly a Hàn Tuyết Ly ,cô thua.. Haha,cô đã thua tôi rồi."
Ngải Vi vuốt bụng mình nói nhỏ:
" Con à, ba của con sẽ không phải là tên vô danh tiểu tốt vô công rồi nghề kia. Mà là Khuynh tổng,Khuynh Phong, con sẽ được vào gia phả nhà họ Khuynh , đó là một gia tộc vô cùng giàu có phú quý, nên con nhất định phải là con trai, như thế tất cả tài sản mới thuộc về mẹ con chúng ta."
Hàn Tuyết Ly,tôi thực sự xin lỗi,nhưng nếu không đạp cô xuống tận đáy bùn,tôi sẽ không an tâm,cho nên,cô chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đời như địa ngục của mình chưa?Tôi sẽ dành bất ngờ to lớn cho cô.
Hahaha,đấu với tôi?Cô chỉ có thể mãi mãi là kẻ thua cuộc.
Khuynh Phong là của tôi,gia sản nhà họ Khuynh cũng là của tôi.Cô bất quá là một đứa mồ côi ngu xuẩn,dựa vào cái gi có thể có được tình yêu của Khuynh Phong?
Haha,cô nên đi về nơi cô thuộc về,tầng chót của đáy xã hội.Haha.
---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...