Hàn Tuyết Ly từ bệnh viện trở về căn hộ Khuynh Phong mua cho cô.
Bước vào phòng ,việc đầu tiên của cô là bước đến ban công kéo rèm cửa lại che khuất tất cả cảnh vật bên ngoài.
Đèn cảm ứng trong phòng tự động sáng,cả căn phòng ánh đèn rạng rỡ.
Cô sợ bóng tối.
Anh biết điều này,nên phòng cô treo rất nhiều loại đèn led nhiều màu sắc.
Cô nhớ lúc mình mở mắt ra nhìn thấy căn phòng này đã cảm động đến rơi nước mắt.
Ngải Vi cũng không ít lần cảm thán Anh cưng chiều cô như công chúa.
Lúc đó cô chỉ nghĩ bạn thân vui vẻ cho mình nên trêu ghẹo,bây giờ nhìn lại xem ra là ghen ghét móc mỉa đi.
Quả nhiên mắt cô bị mù mà.
Nhìn tất cả mọi thứ quen thuộc mà xa lạ trong nhà,cô có cảm giác mình đã trải qua mấy đời.
Ánh mắt có chút tang thương.Nhưng tuyệt không có chút nào lưu luyến.
Đẩy cửa phòng,cô lục tìm dưới đáy ngăn tủ một chiếc vali hơi cũ nhanh chóng dọn dẹp những thứ của mình cho vào.
Chiếc vali này ba năm trước cô theo chân anh lên thành phố dọn vào.Lại cảm thấy nó còn dùng được nên không vứt đi mà lén anh giấu dưới đáy tủ.
Anh là giám đốc một công ty lớn,gia tộc khổng lồ,tất nhiên sẽ không để cô dùng lại những vật cũ kĩ.
Phòng của cô có tất cả mọi thứ quần áo túi xách,trang sức,nước hoa mà tất cả phụ nữ điên cuồng.
Nhưng cô trừ khi có tiệc không thể không hoá trang cô sẽ không động.
Cô không thích những quần áo đắt tiền gò bó ấy.
Anh lúc đầu có dỗ dành sau cũng tuỳ hứng cô,miễn sao cô vui là được.
Anh "nuôi" cô rất thành công.
Bằng chứng là kiếp trước khi anh rời đi,cô cảm giác cả thế giới như sụp đổ.
Điên cuồng đến mức vứt bỏ đi cả đứa con chưa thành hình.
Chỉ là kiếp này...
Ha..cô lắc lắc đầu,gạt đi suy nghĩ trong lòng,nhanh chóng thu dọn đồ.
Trong ngăn kéo là tất cả những đồ của cô khi còn ở cô nhi viện.
Anh không biết cô không vứt đi mà vẫn giữ.
Ngoại trừ những thứ của mình cô không hề lấy thêm bất cứ cái gì.
Cô rút trong tay chiếc nhẫn tín vật định tình của hai người,bỏ lên bàn.
Rút trong túi áo chiếc điện thoại đời mới nhất đặt bên cạnh.
Trong danh bạ điện thoại lưu duy nhất tên anh.
Ở bên anh ba năm quả thật là ba năm cách ly với thế giới.
Thế giới của cô ngoại trừ anh sẽ là...rỗng tuếch.
À không,còn có một người bạn thân nữa..thân đến mức leo lên giường của người yêu bạn mình.
Cô chợt cười nhạo. Cười cho cuộc đời đáng buồn của mình,cười cả sự ngu xuẩn trong quá khứ.
Nếu kiếp trước cô người này là nữ phụ vật hi sinh,thì Ngải Vi có lẽ là nữ chủ,nữ phụ là cô chỉ có thể lót đường cho nam nữ chủ gặp nhau..
Kiếp này,cô sẽ không lại đi theo con đường pháo hôi đó nữa.Tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng.
Nhìn lại căn phòng đã ở ba năm,cô quay lưng không chút chần chừ.
Cô không biết rằng,khi cô vừa đóng cửa phòng,chiếc điện thoại trên bàn vang lên giai điệu thân thuộc,trên màn hình hiện lên danh bạ của số duy nhất trong điện thoại cô.
..tên Ông xã.
Bất quá nếu có nghe phỏng chừng cô cũng sẽ làm lơ không bắt máy.
Thượng một đời trao đi tất cả yêu thương,một cô gái quê từ cô nhi viện chân ướt chân ráo lên thành phố coi anh là tất cả bầu trời đổi lại là hai tầng phản bội.
Kiếp này cái gì là yêu đương,cái gì là nhung nhớ cút xéo đi thôi.
Cô-Không-Cần.
--------------------------------
Hàn Tuyết Ly không vội ra khỏi căn hộ,vì cô biết người của Ngải Vi đang chầu chực xung quanh căn hộ quan sát nhất cử nhất động của cô.
Đó cũng là lí do vừa về đến nhà,vào phòng việc đầu tiên của cô là kéo tất cả rèm cửa lại.
Cô sẽ không cho Ngải Vi biết hành tung của mình.
Nếu không với tình huống thân cô thế cô hiện tại của mình,đứa con này muốn giữ còn khó hơn lên trời.
Trải qua một kiếp "nếm đủ " bản lĩnh của Ngải Vi,kiếp này cô không ngu mà đi theo con đường cũ.
Vuốt ve bụng mình,cô ôn nhu cười khẽ:
-"bảo bối của mẹ,mẹ sẽ bảo vệ con thật cẩn thận,bất cứ ai cũng không thể động đến con,trừ khi bước qua xác mẹ" kể cả ba ba của con.
Ánh mắt cô tràn ngập lạnh lẽo.
-"con đói rồi phải không?chúng ta làm một bữa ăn thật no nê đi." Cô vừa ôn nhu nói chuyện vừa đi vào bếp.
Căn bếp hiện đại sạch sẽ thoáng mát,cả căn hộ ba ngày sẽ có nhân viên dọn một lần,mỗi ngày sẽ có người đưa đến nguyên vật liệu tươi mới để nấu ăn.
Tay nghề của cô tuyệt đối là đầu bếp số 1 số 2.
Cô còn nhớ có vị đầu bếp là chuyên gia bậc thầy về thức ăn người Italy muốn thu cô làm đệ tử,nhưng vì Khuynh Phong , cô từ chối rất nhiều lần.
Vị đầu bếp kia rất tiếc nuối nhưng cũng không tiện nài nỉ thêm,chỉ nói là nếu có dịp mời cô ghé sang Italy trao đổi.
Lúc đó cô cũng chỉ vì xã giao giữ lại danh thiếp,cũng không quá để ý.
Khoan đã,cô chợt trợn mắt,một ý nghĩ loé qua đầu óc.
Cô nở nụ cười với lấy chiếc túi lục lọi một chút sau đó từ trong ví lôi ra một tấm danh thiếp được làm rất tinh xảo,trên đó là một dòng chữ mạ vàng ghi Master Chef-No1.Mr.John.
Ơn trời tấm danh thiếp vẫn còn.
Cô nắm chặt tấm thẻ trong tay,ánh mắt loé ra một tia kiên định.
Muốn giữ được con,thắng kiện trong việc giành quyền nuôi con,tài chính kinh tế của cô phải đầy đủ,còn phải chắc chắn giá trị tài sản hiện vật.
Cô không thể thua kiện.
Cô nhất định không thể thua.
-"cục cưng,mẹ biết mẹ rất vô dụng,ba năm sống trong vòng tay ba con mẹ trở nên mềm yếu, nhưng vì con,bằng tất cả mọi giá mẹ sẽ leo lên địa vị thật cao.Cao đến nỗi không ai có thể cướp đi con được."
Cô xoay người chuẩn bị nguyên liệu nấu thức ăn.30 phút sau,nhìn một bàn năm món một canh đầy màu sắc,cô hài lòng vuốt bụng mình.
-"cục cưng,đây là ba ba con chuẩn bị cho chúng ta bữa ăn cuối cùng,nhất định không được lãng phí biết không..vì từ nay trở đi,chúng ta sẽ không còn được ăn đồ ba ba chuẩn bị nữa" cho dù là thông qua thư kí thực hiện.
Sau đó quả thật Hàn Tuyết Ly đã cuốn sạch sẽ số thức ăn vào bụng mình.
Có thai khẩu vị biến đổi,lúc trước chỉ ăn được một chén cơm,nay..nhìn đống chén dĩa trên bàn Hàn Tuyết Ly có cảm giác heo ăn cũng không nhiều bằng mình.. lúc trước món shushi cá ngừ đại dương cô thích ăn nhất bây giờ vừa nhìn đã muốn ói.
Đó là món mà Ngải Vi thích ăn,bạn thân nhiều năm,lần nào đi ăn chung Ngải Vi cũng gọi món này khiến cô cũng thích lây.
Bất quá,bây giờ cô cũng không quan tâm.
Ăn uống đầy đủ Hàn Tuyết Ly tựa trên ghế salong ngủ ngon lành.
Tối nay cô sẽ rời đi nơi này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...