Âu Dương Cẩn đứng trên hành lang khép lại mi mắt,hưởng thụ một mảnh bình an sau những ngày chui lủi trong hẻm tối tăm,giành giật chỗ ngủ,hôi hám bẩn thỉu.
Hắn bi thương nhận ra rằng,thì ra chỉ cần mỗi sớm mai thức dậy chào đón mình không phải những đòn roi túi bụi từ những kẻ "đàn anh" trong hẻm mà là ánh mặt trời ấm áp có bao nhiêu hạnh phúc.
Sống trong chăn êm nệm ấm từ nhỏ đến lớn, hắn nào biết đến cái khổ sở đi kiếm từng miếng ăn,từng chỗ ngủ là gì.
Nguyên lai hắn có từng ấy thời gian sống trong hạnh phúc mà không biết trân trọng.
----------------------------
-"Ưm"
Một tiếng than nhẹ từ trong phòng kéo suy nghĩ của Âu Dương Cẩn trở lại hiện thực.
Hắn sắp xếp một chút tâm tình phức tạp trong lòng, xoay người bước vào phòng.
Cô gái kia đã tỉnh lại, hơi rục rịch thân mình cứng ngắc sau một đêm ngủ sai tư thế,sau đó, cô gái ngẩng đầu.
Âu Dương Cẩn lúc này mới có thể nhìn toàn vẹn gương mặt cô.
Đó là một gương mặt nhỏ gầy thanh tú, đường nét khuôn mặt không quá sắc sảo tinh mĩ,nhưng lại mềm mại,thanh tịnh.
Mái tóc dài mềm mại đổ xuống bờ vai,vầng trán phủ xuống một lớp tóc mai đen mượt,mày liễu cong cong phụ trợ chiếc mũi khéo léo khiến cô thoạt nhìn có vẻ trong suốt dịu dàng.
Làn da hơi tái đi cũng như đôi môi có phần nhợt nhạt kia của cô là dấu hiệu của bệnh thiếu máu.
Cô tạo cho hắn một cảm giác rất yếu ớt,như thuỷ tinh,tuỳ thời sẽ vỡ tan thành từng mảnh.
Duy chỉ có đôi mắt là sáng ngời,sáng đến nỗi hắn nhìn có chút chói mắt.
Hắn thấy cô đưa tay vuốt thẳng những nếp nhăn trên quần áo.
Bộ áo quần vô cùng đơn giản,chất liệu vải nhìn sơ qua là biết rẻ tiền nhưng lại vô cùng sạch sẽ.
Áo sơ mi xanh thẳm ,quần jean đơn giản ôm lấy đôi chân càng làm thân mình cô đơn bạc.
Nhìn những ngón tay thon dài của cô,hắn chợt nhớ đến dư vị lúc nãy mười ngón giao nhau.
Tay cô rất mềm,nhưng cũng không thiếu những vết chai cứng.
Hắn ở đánh giá cô đồng thời cô cũng quan sát hắn.
Chiều hôm qua,sau khi tiễn đi vị khách thủ trưởng,cô mệt mỏi lê bước từ khách sạn trở về.
Ngang qua con hẻm nhỏ,cô chợt nghe đến những tiếng va chạm nặng nề.
Con hẻm này,ngày ngày cô đều phải đi qua,bởi vì quán bar nơi cô làm việc nằm ở con hẻm tiếp theo của con hẻm này.
Nó nổi tiếng bất trị,cảnh sát cũng phải đi đường vòng khi gặp phải đám nghiện trong hẻm này.
Không ai biết đến tột cùng trong con hẻm này cất giấu những gì tối dơ bẩn của xã hội,bởi vì con hẻm này là nơi tập trung những kẻ điên,kẻ nghiện,hoặc có lẽ là có cả những kẻ điên bị nghiện.
Có câu thế này: "Thứ nhất sợ thằng anh hùng,thứ hai là sợ thằng khùng thằng điên"
Kẻ điên vô tội,pháp luật không vươn tay quản chế bọn họ,do đó,cho dù ở thời đại nào,người ta cũng né tránh kẻ thần trí không rõ ràng.
Không ít lần cảnh sát dẫn quân càn quét tội phạm ma tuý đến nơi này,cuối cùng xám xịt thương vong mà về.
Mà hôm qua cô vừa vặn gặp phải một trận ẩu đả trong con hẻm u ám này.
Nói ẩu đả chi bằng là đơn phương cuồng đánh.
Bởi vì trong suốt cuộc đánh nhau,chỉ có một người không ngừng đánh,mắng,chửi,..mà một người còn lại chỉ ôm lấy đầu không hé răng một tiếng.
Bây giờ nghĩ lại,không biết lúc đó cô nghĩ gì,thế nhưng nhìn đến hắn nửa gương mặt máu tươi đầm đìa, lại quyết định cứu hắn,còn mang hắn về nhà.
------------------phân cách tuyến ngày hôm qua-----------------
Lúc cô mất chín trâu hai hổ sức lực mang hắn về đến nhà, trong nhà tối thui.Cũng không có ai.
Thím Trần đang ở bệnh viện trông coi tiểu Tuấn vừa vượt qua cuộc chạy thận lần hai.
Có chút cố sức nâng hắn vào phòng,mở điện.
Cô tuỳ tiện vứt chiếc túi cùng áo khoác đã vướng máu của mình lên bàn,dìu hắn vào phòng mình.
Cô đặt hắn đã lâm vào hôn mê xuống giường,mang bông băng thuốc đỏ tiến hành sơ cứu gương mặt hắn.
Bộ quần áo có vẻ đã lâu chưa giặt,lấm lem,bẩn thỉu và đã bắt đầu có mùi lạ.
Cô tìm trong tủ một bộ quần áo của tiểu Tuấn,lại phát hiện ra dường như không có bộ nào vừa.
Bất đắc dĩ cô phải lấy một cái áo sơmi size lớn nhất của tiểu Tuấn khoác hờ cho hắn,quần thì may mắn hơn,có một cái vừa cỡ.
Đối với một người bán thân kiếm tiền nhơ nhớp như cô,thay đồ cho một người đàn ông là một chuyện đã trở thành một vấn đề vô cùng đơn giản.
Tự trọng cô đã đánh mất,ngượng ngùng tính là gì,xấu hổ diễn cho ai xem.
Những thứ đó bây giờ đối với cô không đáng một xu.
Cô tự cười nhạo bản thân,trên tay lại không ngừng động tác lau thân thể hắn.
Cô bây giờ đã nhận mệnh,chỉ mong số tiền cô kiếm được tích cóp trong suốt thời gian qua có thể đủ để tiểu Tuấn phẫu thuật thay thận.
---------------------
Trong phòng,chiếc bóng đèn treo trên cao toả ra ánh sáng yếu ớt,cửa sổ vì tình trạng xuống cấp của căn hộ mà vỡ một mảng lớn,gió lùa vào làm nó chao nghiêng,phát ra những âm thanh "cạch ..cạch"
Ánh sáng trong căn phòng cũng theo đó dao động.
Bóng đèn là hàng dùng thử của hãng Xz, đúng là đồ miễn phí thường chẳng có tuổi thọ bao nhiêu.Chất lượng quá kém,chỉ mới hai ba ngày độ sáng trực tiếp giảm xuống mờ ảo như đèn led.
-----------------------
Thanh lí xong cơ thể hắn,cũng như băng bó tốt vết thương trên mặt hắn,cô bắt đầu dọn dẹp đồ của hai người đi giặt.
Đến khi xong mọi việc thì cũng đã gần nửa đêm.
Cô lại lôi ra đống thú bông còn đang làm dở tiếp tục may may vá vá.
Cô làm tiếp viên đã được ba tháng rồi,cơ thể này đã dơ bẩn không chịu nổi,nhưng cô không muốn a di biết cô nhận công việc này.
Cô càng không muốn tiểu Tuấn nhìn cô bằng ánh mắt ghê tởm .
Tuy rằng cô biết sẽ không có chuyện đó xảy ra,dù vậy,cô vẫn không xua đi được những suy nghĩ như thế.
Cho nên cô làm thú bông,một phần kiếm thêm một khoảng nho nhỏ,tích tiểu thành đại cho cuộc phẫu thuật,trên hết vẫn là che mắt a di.
A di vẫn luôn nghĩ cô làm cho một công ty chuyên sản xuất đồ chơi handmade.
Lắc lắc đầu,xua đi những suy nghĩ vẩn vơ, đôi tay cô một cách nhanh chóng thành thạo châm kim xỏ chỉ,từng đường nét thú bông xinh xắn dần hiện ra dưới đôi tay cô.
Kết quả làm một nửa cô nghe được nam nhân trên giường bắt đầu đứt quãng rên rỉ.
Buông trong tay vật còn đang làm dang dở,cô đứng dậy bước đến bên giường.
Dường như vết thương trên mặt hắn bởi vì đất cát lẫn vào nên có dấu hiệu nhiễm trùng, khiến hắn phát sốt, cả người nóng rực như một lò than.
Có câu tiễn phật tiễn đến Tây Thiên,cô cứu hắn,cũng không thể để hắn chết vì bị phát sốt đi..
Bệnh viện cô không dám cũng không thể mang hắn đi.
Cô không chắc chắn thân phận của hắn, cứu hắn là nhất thời mềm lòng,bởi vì nhìn hắn bị đánh cô thấy được chính mình ba tháng trước đó bị chặn đánh vô cớ không ít lần.
Khi đó cô được Trần a di cứu đi,còn hắn đâu?cô đứng đó rất lâu,nhưng không một ai ra mặt cứu hắn.
Mọi người qua lại hờ hững,thế giới này thật lạnh lùng làm người ta trái tim băng giá.
Thì ra,lúc trước cô gặp được Trần a di là trời cao thương xót.
Không ai cứu hắn,cô cứu!
---------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...