Italy.
Sân bay X.
Thư kí Lý cung kính đứng chờ tại cổng sân bay.
Hoà vào dòng người,một nam một nữ trung niên xuất hiện trong tầm mắt thư kí Lý.
Cả hai người đều là tuấn nam mĩ nữ.
Ở tầm 35,40 tuổi ,nhưng người phụ nữ kia gương mặt lại dừng ở tuổi 26,27, mang theo một tia ý vị mặn mà của người đàn bà thành thục.
Từng cử chỉ nho nhã,dịu dàng.Khí chất của bà theo từng bước chân lan toả.
Mà người đàn ông lại anh tuấn phi phàm,khoé mắt xếp vài nếp nhăn tăng thêm vẻ trưởng thành trên gương mặt góc cạnh thập phần tuấn tú ấy.
Một đôi mắt tinh anh sắc bén của người từng trải qua mưa nắng phụ trợ vài phần lãnh khốc cho nam nhân.
Thư kí Lý cung kính cúi hạ thân người.
-"Ngài Paul,phu nhân"
-"ân,nhạc phụ cho anh đến đón chúng tôi?" Paul nhìn chàng thanh niên trẻ trước mặt hỏi.
-"thưa vâng,chủ tịch cho tôi đến đón ngài cùng tiểu thư" Thư kí Lý bình tĩnh hồi đáp.
-"đi thôi" Paul đỡ lấy tay vợ mình bước vào trong xe.
------------------
John híp mắt nhìn trước mắt hai người.
Một là con gái hắn,một là con rể hắn.
Đối với người con rể này ông mười phần vừa lòng cũng mười phần bất mãn.
Vợ ông ngày đó còn sống khen mãi đứa con rể "quý" này,riêng ông lại cảm thấy hắn và lão bất tử cha hắn là khắc tinh của mình.
Đầu tiên là cuộc gặp gỡ đầy máu chó của hắn và lão bất tử.
Một kẻ là trùm bên Ý,kẻ còn lại là bá vương bên Anh và Pháp.
Vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng,cố tình con gái hắn mê mẩn con trai hắn,khiến hắn nhỏ máu đưa một phần ba vương quốc ngầm tại Italy cho thằng nhóc này phát triển làm của hồi môn.
Bù lại,hắn cũng hung hăng xao một miếng thịt trên người lão bất tử kia,chả là mạch kinh tế của Anh giờ hơn nửa là nằm trog tay con gái hắn đâu.
Sau đó là con gái có chồng bỏ quên phụ mẫu.
Đứa con gái cưng yêu quý duy nhất của ông rạng rỡ về nhà chồng mặc kệ lão già là ông buồn như cọng bún thiu chẳng mảy may để ý.
Ngày nó lên xe hoa ông còn ôm lão bà khóc một trận để lão bà hảo hảo an ủi tâm hồn bé nhỏ của ông đâu.
Sau đó lại lục đục gia tộc khiến con gái yêu của ông cũng bị cuốn vào máu tanh tranh chấp.Kết quả còn để mất luôn đứa cháu gái khả ái của ông.
Tất cả là tại thằng con rể tiện nghi chết tiệt này.Ông trừng mắt nhìn Paul làm hắn sau lưng ra một thân mồ hôi.
Ân Hà bất đắc dĩ nhìn cha mình cùng ông xã bốn mắt "tình thương mến thương" .
-"cha à,còn không có tin tức gì của con bé sao?" Ân Hà mệt mỏi lên tiếng.
John liếc mắt sang đứa con gái của mình,lại liếc sang thằng con rể trời đánh.
Liếc qua liếc lại mấy lần mới nhìn ra cửa sổ thở dài..
-"còn chưa.Bùa thức thần dạo này thế nào rồi?" John nhìn sang hai vợ chồng.
-"thưa cha,lần này chúng con có mang theo bùa thức thần.Không biết vì sao bắt đầu từ hai năm trước" thức thần" trong bùa của con bé lâm vào tình trạng ngủ đông,nhưng hai ba tháng gần đây thức thần lại bắt đầu sinh long hoạt hổ." Ân Hà nhìn cha mình nói.
-"có khả năng hai năm trước đó ,mẫu thức thần bị cái gì đó ức chế lâm vào ngủ say,kéo theo tử thức thần cũng chìm vào ngủ đông." Paul nhăn mi trầm giọng.
-"Mấy tháng gần đây mẫu thức thần trong cơ thể con bé chắc là đã không còn bị thứ đó ức chế cho nên tử thức thần mới lại sinh động đi." Ân Hàn kích động nói.
-"nếu vậy,có thể đợi thêm một thời gian để tử thức thần hoàn toàn khôi phục,chúng ta có thể tiến hành kết nối cùng mẫu thức thần." John ánh mắt ánh sáng sinh động hơn một chút.
-"cha à,chúng con vừa nhớ lại một bí mật nữa.Dòng họ của Paul vì nuôi cấy thức thần nên trên người luôn có đặc điểm khác biệt." Ân Hà chợt nhớ ra điều gì.
-"đúng vậy thưa cha,chúng ta nhiều năm qua quá vội vàng đã bỏ quên một chi tiết quan vô cùng quan trọng." Paul phụ hoạ.
-"chi tiết gì?" John ghé mắt nhìn sang.
-"đó là trong gia tộc của con, hễ ai cấy trong người thức thần,nam trên ngực có một vết bớt hình lá Phong Diệp mà nữ trên người sẽ tràn ngập mùi hoa oải hương" Paul kích động đứng lên.
Có chi tiết này không nghi ngờ việc tìm kiếm đứa con gái của họ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
John nghe đến đây thì trầm lặng,chuyện này đúng thật là sơ suất,ông cũng biết về bí mật này nhưng tự động xem nhẹ.
Có điều,...nghĩ đến đây trong đầu ông không tự chủ hiện ra hình ảnh một cô gái trẻ
Cô bé kia trên người cũng có mùi hoa oải hương nhàn nhạt.
Nhưng có lẽ là dùng nước hoa đi.
Về vấn đề này,ông cũng biết và từng nghi ngờ, ông cũng đã từng hỏi Khuynh Phong,sau đó nhận được câu trả lời là hắn tặng cô rất nhiều loại nước hoa,trog đó mùi oải hương là nhiều nhất.
Aizz,vì sao ông cứ có cảm giác mình bỏ quên cái gì..
Về vấn đề này,chính Khuynh Phong cũng không biết mùi trên người Hàn Tuyết Ly là mùi tự nhiên,hắn cũng chỉ nghĩ Hàn Tuyết Ly sử dụng nước hoa hắn tặng mà thôi.
----------------------------
Ba tuần sau.
Biệt thự Hách Liên Thần Hi.
-"tiểu Ly." Hách Liên Thần Hi gõ cửa phòng.
Từ một tuần trước,Hách Liên Thần Hi mặt không thay đổi cho người cưỡng chế dời đồ cô và hai mẹ con Trần a di qua biệt thự của hắn.
Mĩ danh là phòng nhiều,vả lại tiện chăm sóc Hàn Tuyết Ly.
Bất quá,sự thật như thế nào chỉ có hắn mới biết.
Ai biết tên nam nhân kia lúc nào sẽ lại xuất hiện.Lỡ hắn quải lão bà của mình đi mất,hắn biết tìm ai mà khóc.
Vẫn là phòng bệnh hơn chưa bệnh a.
-"em đây." Hàn Tuyết Ly đáp lại,trên tay vẫn tiếp tục đan chiếc khăn dang dở.
-"thay đồ một chút,anh dẫn em đi dạo." Hách Liên Thần Hi tiêu sái đi đến cạnh cô,ôm cô vào lòng.
-"ơ?hôm nay công ty không có việc sao anh?" Hàn Tuyết Ly buông trong tay dụng cụ đan len hướng hắn hỏi.
-" Chủ Nhật mà,cũng phải để công nhân nghỉ ngơi chứ." Hách Liên Thần Hi cười rực rỡ ôm lấy Hàn Tuyết Ly đã mang thai được hơn năm tháng,tay không tự chủ di di,hôn một cái vào má cô, nói.
Nếu để đám nhân viên công ty thấy vị tổng tài mặt than khiết phích của họ bộ dạng như thế này,hẳn sẽ đâm mù bọn họ mắt chó.
Công ty từ lúc nào lại có phúc lợi nghỉ ngơi ngày Chủ nhật?Vì sao họ không biết a?
Nếu Chủ nhật được nghỉ ngơi,vậy ai giải thích giùm cho họ lí do vì sao hiện tại bọn họ lại vẫn phải cắm đầu trước máy tính làm việc đâu?
Vị tổng tài nào đó nói dối không chớp mắt,đùn công việc cho nhân viên,còn mình bồi lão bà đi dạo.
Nhân sinh quả thật rất tươi đẹp.:)))
-"anh đợi em một lát,em đi thay đồ" Hàn Tuyết Ly nhẹ đẩy Hách Liên Thần Hi ra khỏi phòng.
-"ân." Hách Liên Thần Hi cưng chiều vuốt mái tóc mềm mại của Hàn Tuyết Ly,mùi oải hương theo từng động tác vuốt tóc của hắn lan ra tràn ngập trong căn phòng.
Hôn một cái vào môi của cô mới luyến tiếc xoay người đi ra.
Hàn Tuyết Ly nhìn Hách Liên Thần Hi cho tay vào túi quần vui vẻ huýt sáo đi ra nở một nụ cười bất đắc dĩ,nhưng sâu trong mắt lại là dịu dàng.
-" con à,mẹ và con may mắn biết bao khi quen biết được Hi ba ba,con nhất định khoẻ mạnh ra đời nhé"
------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...