Italy.
"cốc cốc"
-"mời vào"
-"John tiên sinh,cô Hàn vừa gửi cho ngài một tin nhắn,khoảng một tháng nữa cô Hàn sẽ bay sang."
-"Ân"
-"John tiên sinh,vì sao ngài lại đặc biệt có hảo cảm với cô Hàn như vậy?Tôi chưa từng thấy ngài đối xử ân cần với ai như vậy bao giờ."
-"ý của cậu là trước giờ ta đối với ai cũng không ân cần?" John tiên sinh bất mãn liếc thư kí của mình.
-"Ách.." thư kí nghẹn họng.
John không lên tiếng,ông đưa mắt nhìn từng áng mây trên bầu trời,trong mắt là thật sâu hoài niệm.Chuyển mắt sang ly cà phê thư kí mang vào phòng đặt trên bàn,ông đưa tay giữ lấy.
-"bởi vì ...nhìn con bé,ta lại nhớ đến cháu gái của mình." John thở dài.Hớp một ngụm cà phê,ông nói tiếp.
-"con bé có vài nét rất giống ta lão bà thời trẻ,lần đầu thấy nó,ta cứ ngỡ mình gặp lại phu nhân năm bà 19 tuổi.Chỉ tiếc là bà cũng đã rời ta mà đi năm năm rồi.."
-"thì ra là như vậy,John tiên sinh,ngài cũng đừng quá đau lòng,nay mai cô Hàn qua đây,ngài sẽ có nhiều dịp gặp mặt thoả nỗi nhung nhớ ngài cháu gái." thư kí nhanh nhẹn an ủi.
-"nếu nó sống tốt,phỏng chừng cũng xinh đẹp,khoẻ mạnh như vậy đi?" John khe khẽ thở dài,ánh mắt nhuốm một tầng buồn thương.
Thư kí cũng lại không mở miệng,im lặng đứng bên cạnh.Căn phòng quy về yên tĩnh.
-------------------------
Ánh nắng chiều rọi vào căn phòng,trên bệ cửa sổ,nhánh Thược Dược rũ mình đong đưa trong gió.
"RRRR..RRRRRRR....RRRRRR"
Một tiếng chuông điện thoại phá vỡ không gian yên tĩnh.
Thư Kí tiến lên một bước cầm lấy điện thoại trên bàn trao vào tay John.
-"Alo?"
-"John..ta là Hàn Sĩ Lục.Ngày mai con trai ta và con gái ngươi sẽ qua Ý,sẽ ở đó mở rộng thị trường,ngươi lão già này cũng nên giúp chúng nó một tay.Dù sao Ân Hà cũng là nữ nhi bảo bối của ngươi a" một giọng nam trung tuần hùng hồn khoẻ mạnh vang lên trong điện thoại.
-"Lão bất tử,nhĩ hảo a~,nhi tử của ngươi tên vương bát đản đánh mất cháu gái của ta,ta vẫn chưa có lột da hắn tính sổ,nay lão bất tử ngươi tự tay đưa tới cũng đừng trách ta nga." John đặt ly cà phê xuống bàn,đứng dậy,khuôn mặt thay đổi trở nên không hờn giận.
-"hừ,đừng quên nữ nhi bảo bối của ngươi cũng có phần,ngươi mất cháu ngoại chứ ta không mất cháu nội hay sao.Đừng có lằng nhằng,ngày mai chúng nó đến sân bay,lão bất tử ngươi cũng đừng làm khó dễ ta nhi tử,nếu không......."
-"hừ,ta chính là làm khó dễ,ngươi làm gì được ta?"
-"hảo,vậy ngươi cứ làm khó dễ,con ngươi ngươi đau a."
-"giỏi lắm lão bất tử,ta không lột con trai ngươi một tầng da ta không gọi John a."
-"hừ..cứ việc,dù sao ngươi cũng không phải tên John.Ân Khánh Đình,ta đã cho người điều tra về chuyện cô nhi viện bị cháy.Nhưng kết quả vẫn là bóng trăng dưới đáy nước ."
-"...không có cách nào,chỉ là bùa thức thần còn chưa huỷ,hẳn là con bé còn sống,ta cũng đã tìm người đi điều tra..hi vọng nhanh chóng tìm ra a"
-"...."
Một hồi trầm mặc.
-"Ân Khánh Đình,ngươi cũng đừng quá nặng nề hai đứa nhỏ,chúng nó mất con so với chúng ta cũng đau khổ không kém..aizz"
-"ta biết,.."
-"...."
-"..."
----------------
Ngắt điện thoại,John lần nữa nhìn xa xăm ngoài cửa sổ.
Ông chợt nhớ đến Hàn Tuyết Ly,lần đầu ông gặp cô,ông vô cùng mừng rỡ,lí do vì cô bé thật là giống vợ ông quá,thậm chí ông nghi ngờ cô là cháu gái ông.
Nhưng khi ông cho thư kí Lý đi điều tra,lại chỉ nhìn thấy trên tờ thông tin là rời rạc vài tin không có giá trị,và.. không có tên cô nhi viện năm ấy.
Nói không thất vọng là giả,thật sự là giống quá,khiến ông kìm lòng không đậu, tiến lên làm quen.
Sau khi có chút trao đổi,ông mới biết cô cùng bạn trai đi du lịch.
Vài ngày trò chuyện cùng nhau,ông càng ngày càng thích tính cách ôn hoà,trầm tĩnh mà dịu dàng của cô,nhìn cô bé,ông có cảm giác vợ mình trở lại..
cô gái nhỏ cũng tỏ ra rất thích ông,ngỏ ý muốn mời ông đến nhà dùng cơm.
Tất nhiên là cầu còn không được.Sau khi nếm thử thức ăn cô nấu,ông vô cùng ngạc nhiên,trình độ này sao có thể là người không thông qua đào tạo có thể nấu được,cô gái này là một kẻ tiềm năng không nhỏ a.
Cho nên,từ tiếp cận vì giống lão bà của mình,đi theo để thoả nỗi nhớ đứa cháu mất tích,ông trở thành ái tài mà lên tiếng mời gọi.
Chỉ là cô gái nhỏ không muốn xa vị hôn phu của mình,nên từ chối hết lần này đến lần khác.
Ông rất thất vọng,nhưng cũng không thể làm gì.Đành thất thiểu trở về Italy.
Không ngờ nửa tháng trước cô lại gọi cho ông, nhờ ông chuẩn bị hồ sơ đăng kí nhập học.
Tất nhiên là ông không từ chối,nghĩ đến mình sắp được gặp khuôn mặt 7 phần giống lão bà ấy,ông có chút nhịn không được vui vẻ.
----------------------
Kiếp trước.
-"tổng tài,có báo cáo có người đang cho người điều tra thu thập thông tin về phu nhân.Thỉnh phân phó"
-"có tra ra là ai đang phân phó việc này không?"
-"theo điều tra là một vị nam tử trẻ tuổi tên Lý Thần Nhượng."
-"ân,tung hoả mù,dẫn hắn điều tra lệch hướng đi"
-"rõ"
Căn phòng rơi vào yên lặng,một lát sau,nam nhân đứng dậy,vươn tay kéo rèm cửa nhìn xuống đường xe cộ qua lại.
"Lý Thần Nhượng?? Hắn ta cho người điều tra về Ly mục đích gì?" nam tử cau mày suy nghĩ.
-"mặc kệ là mục đích gì,Ly chỉ có thể là của ta,ta sẽ không cho phép bất cứ ai thương tổn Ly" nam nhân giọng kiên quyết.
Ánh hoàng hôn len lỏi vào căn phòng chiếu lên bàn làm việc,bên cạnh chậu sen đá nhỏ xinh ,một tấm bảng đề năm chữ [ Tổng giám đốc Khuynh Phong] như nhảy múa trong ánh nắng chiều.
-------------------
Lời tác giả: thư kí Lý chính là Lý Thần Nhượng nga,nếu John mà biết được do mình sai soái ca đi điều tra,bị bình dấm Khuynh Phong ghen ngăn cản mà mình lỡ mất nhận thức cháu gái,phỏng chừng ý nghĩ giết Khuynh Phong đều có a.
Cầu cmt,ta muốn cmt aaaaaaa~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...