Nhiều năm như vậy chính là dựa vào điểm hồi ức còn sót lại này, những điều Ôn Lưu Tình trước đây đã nói, Ôn Hành Vũ đều nhớ.
Khi còn bé khổ như vậy, bọn họ ngồi ở nhà gỗ ở ngoài sân cỏ, đem vài đồng tiền ăn nhỏ lẻ lén lút tích lũy một tuần lễ coi như tài sản chung của cả hai. Hai người vai sát nhau, Ôn Hành Vũ nhặt lên một khối bánh quy còn lại, cắn một cái nói: "Đây chính là bữa cơm của chúng ta."
Ôn Lưu Tình tiến đến bên tay hắn, cắn một nửa bánh quy, trong miệng nhàn nhạt vị ngọt, đem đầu nhỏ xù xù dựa lên lưng Ôn Hành Vũ, nhỏ giọng nói:" Em yêu thích bữa cơm có hai chúng ta."
"Em thích gì, anh đều ghi nhớ rồi, sau đó chúng ta từng cái từng cái hoàn thành, được không?."
"Em còn muốn đi nhảy bungee muốn ngồi vòng quay muốn đi chơi thuyền hải tặc Viking..." Hai mắt nhỏ của Ôn Lưu Tình toả sáng từng điều một nói.
Ôn Hành Vũ sắc mặt càng ngày càng khó coi, thầm nói: "Em làm sao yêu thích những hoạt động kích thích như vậy a?"
Ôn Lưu Tình ôm chặt lấy hắn, mặt chôn ở phía sau lưng hắn, hít một hơi thật sâu, hô hấp Ôn Hành Vũ trở nên nóng một chút, xuyên thấu qua quần áo tựa hồ muốn đem cả người nóng hỏng, cậu nhẹ giọng nói: "Kỳ thực chỉ cần cùng anh, làm cái gì em cũng đều thích."
Ôn Lưu Tình chìm trong cơn mê, trước sau như một mộng cảnh, làm cho cậu sa vào trong đó không muốn tỉnh dậy.
"Lưu Tình, Ôn Lưu Tình em tỉnh lại đi, tỉnh lại cho anh."
Vai bị lay mấy lần, Ôn Lưu Tình bị lôi kéo trở lại hiện thực, cậu mở mắt ra, nhíu mày nhìn gương mặt khuếch đại trước mắt. Ôn Lưu Tình giơ tay lên đẩy cái đầu alpha đang nhoi nhoi bên cạnh mình ra: "Mới sáng sớm anh làm cái gì?"
Ôn Hành Vũ bị đẩy ra liền tiến tới, nằm nhoài trên người Ôn Lưu Tình, hôn trán của cậu rồi tới chóp mũi, nhẹ nhàng gặm qua cằm cậu, cuối cùng trên cổ Ôn Lưu Tình không ngừng hôn, một bên thân thân một bên hỏi: "Vừa nãy nằm mộng thấy gì? - mặt cười dâm đãng."
Ôn Lưu Tình không đẩy được hắn, chỉ có thể mặc cho hắn như đại cẩu cầu hôn liếm. Ôn Hành Vũ nâng mặt cậu, thấp giọng nói: "Em có phải là mơ thấy anh?"
Ôn Lưu Tình thở hổn hển, trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ôn Hành Vũ.... đến a."
Ôn Hành Vũ trên mặt cứng đờ, xốc chăn bao lấy Ôn Lưu Tình, đem người bế lên.
Ôn Lưu Tình kinh hãi thét một tiếng: "Anh muốn đi đâu?"
"Đi rửa mặt cho em, anh mới không cần một omega ở dơ vậy nha."
Ôn Lưu Tình không nhịn được cười, cậu đã rất lâu không cười như vậy, cầm lấy tay Ôn Hành Vũ, ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ cọ một chút. Ôn Hành Vũ sững sờ, nhìn chằm chằm Ôn Lưu Tình đang cười, hô hấp đều chậm nửa nhịp, không dám lộn xộn.
Từ buồng tắm đi ra, Ôn Hành Vũ đưa một bộ quần áo cho Ôn Lưu Tình: "Mặc quần áo vào."
Ôn Lưu Tình ngồi ở bên giường, cầm quần áo lên, hỏi hắn: "Muốn đi đâu?"
Ôn Hành Vũ đem quần áo nhích lại gần, nhấc tay Ôn Lưu Tình lên, thay cậu mặc quần áo vào, trong miệng lầu bầu: "Em hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Bọn họ như về lại mối quan hệ trước đây, Ôn Lưu Tình bán dựa vào, tựa như cười mà không phải cười nhìn hắn. Ôn Hành Vũ tối mặt không chịu được cái nhìn như thế, quỳ một chân trên đất mang tất cho cậu, thấp giọng nói: "Trước đây không phải em nói muốn đi chơi tàu cao tốc gì đó sao? Ngày hôm nay anh dẫn em đi."
Ôn Lưu Tình tại đỉnh đầu Ôn Hành Vũ tự nhiên mà xoa xoa, chậm rãi cúi xuống, kêu một tiếng Ôn Hành Vũ. Alpha ngẩng đầu lên, omega nắm cằm của hắn, nhìn thẳng nói: "Ôn Hành Vũ, anh không phải sợ độ cao sao? Hay là thôi đi."
"Gạt người, ai nói anh sợ độ cao, máy bay gì đó anh đều đi tới đi lui bình thường đó thôi...."
Ôn Lưu Tình đột nhiên ôm cổ của hắn, Ôn Hành Vũ lập tức không nói lời nào, ngốc như một khúc gỗ. Ôn Lưu Tình gảy vành tai của hắn:" em nghĩ muốn đến biển, anh đi với em đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...