Cuối cùng Từ Phỉ buông một câu mình hiểu rồi rồi rời đi, Ôn Hàn Thủy xách theo túi bánh, bối rối đứng ở ven đường một lúc.
Cơn gió lạnh thổi qua đột ngột làm cô bừng tỉnh, cô lập tức chạy về khách sạn.
Khi Ôn Hàn Thủy trở lại với túi bánh ngọt, cô đúng lúc gặp Trần Phân đã tắm rửa xong bước ra, trên người mặc bộ đồ ngủ tóc vẫn còn ướt và đang lấy khăn lau.
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Trần Phân nhìn sang, đầu tiên là chào hỏi Ôn Hàn Thủy, sau đó là mặt đầy kinh ngạc: "Trời ơi, đêm hôm khuya khoắt ai lại mang cho chị cái này vậy? Từ cửa hàng đó đến đây, ít nhất cũng phải mất một hai tiếng đúng không?"
Ôn Hàn Thủy không biết rõ lắm, nghi hoặc: "Lâu như vậy sao?"
"Tất nhiên rồi." Cô ấy rất chắc chắn.
Lúc sáng ăn bánh, cô ấy đã tiện tay tìm kiếm địa chỉ cửa hàng.
Sau khi nghe được tin này, Ôn Hàn Thủy càng thêm buồn phiền.
Điều này có nghĩa là Từ Phỉ đã đi một chặng đường dài để mang bánh ngọt tới nhưng cô lại chọn nói chủ đề mà anh không thích.
Cô cũng không biết mình làm sao, dễ bị sa sút tinh thần về đêm, cộng với mệt mỏi nên cả cơ thể không ổn lắm.
Lúc sau nỗ lực thay đổi chủ đề nói chuyện, mặc dù Từ Phỉ phối hợp nhưng biểu hiện rất không vui vẻ.
Ôn Hàn Thủy đặt túi bánh ngọt xuống, thở dài quay lại dựa vào ghế sofa.
Cô thậm chí không muốn nhìn vào điện thoại, vì vậy cô chỉ ngồi nhìn chằm chằm ra cửa sổ.
Xa xa có rất nhiều nhà cao tầng nhưng không có nhiều đèn sáng.
Xa hơn nữa trên bầu trời xanh thẳm, một vài ngôi sao lấp lánh hiện lên mờ ảo.
Đây là vị trí mà lúc nãy không thể nhìn thấy.
Trần Phân cầm bộ chăm sóc da đi đến, hỏi "Có chuyện gì vậy? Không phải chị đi gặp một người bạn sao?"
"Ừ."
"Một người bạn với giọng nói rất hay?"
"Làm sao em biết?"
"Đoán thôi."
"......"
Trần Phân không kìm lòng được: "Chị, muốn nói chuyện không? Biểu hiện của chị dễ đoán quá, em cảm giác em không cần hỏi."
Ôn Hàn Thủy thất thần nghĩ, lối viết kịch bản tình cảm của Trần Phân thực sự rất tinh tế.
Đơn giản là anh tỏ tình rồi cô lại từ chối.
Người tỏ tình dường như tâm trạng không tốt, còn cô, người từ chối, cũng không khá hơn chút nào.
"Có phải chị đã làm gì sai không?" Vẻ mặt của Ôn Hàn Thủy có chút bối rối, "Giá như chị biết được kịch bản của cuộc đời mình, hiện tại chị không biết như nào mới là đúng."
"Nếu chị không thích anh ấy thì chỉ cần từ chối thôi." Trần Phân nói.
Ôn Hàn Thủy theo phản ứng sửa lại: "Là không thích hợp."
"Không thử thì làm sao chị biết không hợp?" Trần Phân nói, "Vừa thất tình không phải nên hi vọng có người ở bên mình sao?"
"......"
Trần Phân kịp phản ứng, vội vàng giải thích: "Chị, vừa rồi em có nghe thoáng qua chuyện chị chia tay, ngoài ra em cũng không biết."
Ôn Hàn Thủy từ lâu đã biết chuyện không còn bí mật nữa, giờ phút này cũng không kinh ngạc lắm, chuyện của bạn trai cũ cũng không đến nỗi cô mãi canh cánh trong lòng, cô rầu rĩ là vì vấn đề công bằng.
"Chị chưa sẵn sàng, tất nhiên sẽ không chịu trách nhiệm với đối tượng tiếp theo." Đó có phải là một suy nghĩ đúng không? Cô không biết.
Trần Phân trông rất bối rối, lông mày cô ấy nhíu lại, "Hả, chị còn định chuẩn bị gì nữa?"
"Ví dụ, học hỏi từ thất bại của mối quan hệ trước, tổng kết kinh nghiệm, sau đó nhìn về phía trước và tiếp tục sửa sai." Ôn Hàn Thủy còn chưa kịp nói xong, đã bị Trần Phân cắt ngang, "Chị à, chỉ là yêu đương thôi mà, đừng tự trói buộc mình nhiều như vậy."
Ôn Hàn Thủy thấy rằng quan niệm của cô thực sự khác với Trần Phân.
Thực ra từ nhỏ cô đã luôn có quan niệm khác với những người khác, khi ai cũng muốn yêu, điều mà cô luôn mong đợi là kết hôn và có một mái ấm của riêng mình.
Không có cách nào nói đúng hay sai về suy nghĩ của mỗi người trong số họ.
Trần Phân có lẽ cũng nghĩ như vậy, nói "Chị, không phải em muốn thay đổi ý kiến của chị đâu nhưng mà em muốn cho chị thấy những ý kiến khác nhau." Cô ấy nhanh chóng nói tên một vài bộ phim, "Chị đã xem qua chưa?"
Ôn Hàn Thủy lắc đầu, Trần Phân cao hứng, "Đến đây, đến đây, chúng ta cùng xem phim, nhân tiện xem lại, thật sự rất tốt."
Vì vậy, cuộc trò chuyện cuối cùng đã biến thành xem phim.
Trần Phân theo phái hành động, lập tức mở máy tính hăng hái mời Ôn Hàn Thủy xem cùng.
Họ tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn tường cách đó không xa, sau đó hai người ngồi trên thảm, yên lặng xem phim.
Cả hai hiếm khi nói về cốt truyện, tập trung xem sẽ nhập vai và đồng cảm hơn.
Bộ phim kể về cuộc đời của một người phụ nữ, từ nhỏ đến lớn, ý tưởng và quan niệm của nữ chính luôn thay đổi.
Trong một đêm, Ôn Hàn Thủy đã xem hết một số bộ phim.
Cô bị kích động không thể giải thích được, không ngủ được và không muốn ngủ.
Trần Phân quả nhiên nhịn không được nhưng vẫn cùng cô xem phim, cuối cùng lại mộng du quay trở về giường, gần như là nằm lăn ra ngủ, cuối cùng chỉ còn lại có một mình Ôn Hàn Thủy.
Đêm khuya luôn yên tĩnh lạ thường, Ôn Hàn Thủy đeo tai nghe, đắm chìm trong một thế giới khác.
Đêm nay đối với cô rất khác biệt, cô đã chứng kiến cuộc sống của nhiều người qua bộ phim, trải nghiệm và lựa chọn của họ, tất cả đều mang lại nguồn cảm hứng cho Ôn Hàn Thủy.
Có rất nhiều điều khiến cô cảm động, nhưng không thể nói hết được.
Cũng như sau khi xem cảm xúc của cô rời rạc và không liền mạch, cô vẫn cần thời gian để hiểu.
Nhưng một số đạo lý hiển nhiên, cô vẫn hiểu.
Một người sống trong khuôn khổ thì không thể có được hạnh phúc thực sự.
Không ai cho Ôn Hàn Thủy một sợi dây buộc, nhưng cô đã tự bó buộc mình.
Nhiều lần cô cố gắng bỏ qua những suy nghĩ nội tâm này.
Sau khi xem một bộ phim khác, thời gian đã chỉ đến bảy giờ.
Cách giường không xa truyền đến tiếng động, Trần Phân buồn ngủ mở mắt ra, lấy điện thoại ra xem giờ, cuối cùng tầm mắt rơi vào Ôn Hàn Thủy -
"Chị, cả đêm chị không ngủ sao?"
Không biết rằng cô đã thức khuya, đôi mắt Ôn Hàn Thủy hơi đỏ lên, một nửa là do thức khuya và một nửa là vì cảm động mà rơi lệ.
Cô nhìn Trần Phân với vẻ mặt phấn khích, "Những bộ phim này thực sự rất tuyệt!"
Vì sự đồng cảm mạnh mẽ, Ôn Hàn Thủy đã có một suy nghĩ hoàn toàn khác: "Không kết hôn và không sinh con là hạnh phúc nhất."
Cái này......!Trần Phân một mặt xoắn xuýt, có phải cô ấy đã uốn nắn quá tay rồi không!
Ôn Hàn Thủy nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô ấy, lập tức bật cười: "Đúng là như vậy, nhưng chị vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình."
Xem phim rất vui nhưng không thể vì ham vui mà quên đi làm.
Hậu quả của việc thức khuya cứ thế dần hiện ra, cô buồn ngủ đến mức đầu váng vất, dù có trang điểm cũng không giấu được vẻ mệt mỏi.
Chưa kể vì không được nghỉ ngơi nên phản ứng của cô chậm hơn bình thường.
Mặc dù công việc không có sai sót, nhưng Trần Phân nhìn thấy thì trêu ghẹo nói, lúc Ôn Hàn Thủy mơ màng rất dễ thương.
Cả buổi sáng đều không có tinh thần, Ôn Hàn Thủy không thể cầm cự được nữa, định tìm chỗ chợp mắt một lúc.
Cô tìm một phòng nghỉ yên tĩnh, bên trong không có ai, có thể dùng nó để nghỉ ngơi.
Ôn Hàn Thủy không nói lời nào đóng cửa lại ngồi xuống sofa, cầm cái gối bên cạnh ôm lấy nhắm mắt ngủ.
Đây là phòng nghỉ tạm thời, vị trí không tiện, cách âm cũng không tốt.
Ôn Hàn Thủy cảm giác mới nhắm mắt được mấy phút đồng hồ đã nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, tiếp theo là tiếng nói truyền đến.
Là tiếng gọi điện thoại, có lẽ bọn họ tưởng đã tìm một chỗ khuất, giọng nói cũng không phải thì thào.
Ôn Hàn Thủy nhắm mắt lại nghe vài câu, phản ứng muộn màng, không khỏi che mặt, nội tâm than thở.
Người đó có lẽ đang nói chuyện điện thoại với bạn trai, đầu tiên là bĩu môi nói vài câu, giọng điệu rất ngọt ngào, nhưng âm lượng của lời nói quá lớn, khiến Ôn Hàn Thủy không thể không bịt tai lại.
Cô ấy nói chuyện như vẫn còn là một đứa trẻ vậy!
Lần này Ôn Hàn Thủy cũng không biết có nên rời đi không, ở đây cách âm không tốt, cô đi ra ngoài nhất định sẽ phát ra tiếng động, sau đó hai người đều sẽ xấu hổ, nhưng nếu không đi ra thì chính cô cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Nghĩ đến đây không còn cách nào tốt, cộng thêm cảm xúc lười biếng dâng lên nên cô lại nhắm mắt nằm xuống một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được ngồi dậy, nghĩ mình nên rời đi.
Cô nghe thấy người gọi là Quý Uyển.
Cô than thở trong lòng: Sao cô không vào phòng nghỉ của cô mà gọi!
Ôn Hàn Thủy rón rén chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy Quý Uyển chuyển chủ đề: "Anh à, em nghĩ tình nhân của Từ tổng có thể là......"
Ôn Hàn Thủy bước chân dừng lại, muốn nắm bắt từ quan trọng.
Tình nhân của Từ tổng?
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Người này hôm qua còn nói chuyện với cô về việc kết hôn mà! Ôn Hàn Thủy không thể không nán lại nghe Quý Uyển phân tích lý do tại sao người này là nữ phụ, có ba lý do, cô ấy phân tích từng lý do một và cuối cùng kết luận rằng đó là Từ tổng tặng cho, cô tình nhân ấy mới có thể kiêu ngạo trong đoàn làm phim.
Ôn Hàn Thủy:......!
Thật ra, cô nghe xong cảm thấy như họ đã hiểu lầm Từ Phỉ, nếu thật sự muốn sắp đặt tình nhân, nói thế nào cũng là......!Phi! Cái gì mà tình nhân, mọi người không thể nghĩ trong sáng hơn một chút sao.
Thiếu gia nhà họ Lý ít nhất cũng là chủ tịch nhưng lại có bao nhiêu thời gian và kiên nhẫn để nghe Quý Uyển kể về những chuyện tầm thường này, rõ ràng đối với Quý Uyển rất yêu thích.
Còn Quý Uyển, thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi cũng không nghỉ ngơi tốt mà còn giành giật thời gian công việc thường ngày của Lý Thịnh để tâm sự, chỉ sợ là đối với Lý Thịnh cũng có tình cảm.
Ôn Hàn Thủy kết luận với giọng điệu của một người ngoài cuộc, tình yêu ấy, chỉ là hai bên cùng nhau chia sẻ những thói quen hàng ngày nhàm chán thôi.
Cô nhường lại chỗ cho hai người họ, mình thì ngáp một cái trở lại đoàn làm phim, ngồi trên ghế xem nữ chính quay phim.
Cảnh hôm nay không phải xung đột kịch tính nhưng trạng thái của nữ chính hiển nhiên có chút không đúng, lời thoại cũng không nhớ, liên tục NG.
Ôn Hàn Thủy xem một hồi cảm thấy như bị thôi miên, vội vàng lắc đầu lấy điện thoại ra đánh thức chính mình.
Cô nhấp vào từng ứng dụng một lần, cuối cùng quay lại WeChat, do dự một lúc rồi nhấp vào trang trò chuyện với Từ Phỉ.
Màn hình đầy những chia sẻ nhàm chán hàng ngày của họ.
Sự công nhận này khiến lòng bàn tay cô nóng lên, mọi lời nói trong cuộc trò chuyện dường như mang theo nhiệt độ truyền đến tay cô qua điện thoại.
Cô vừa nhìn vừa nhớ lại tâm trạng của mình lúc đó, rõ ràng là chuyện gì đó rất nhàm chán, sao khi trò chuyện với Từ Phỉ lại cảm thấy vui vẻ như vậy.
Cô đã viết rất nhiều cảnh tình cảm và hơn ai hết cô hiểu rõ cảm xúc này đại diện cho điều gì.
Rõ ràng là đầu óc đờ đẫn, nhưng cô bắt được rất nhiều ký ức một cách rõ ràng và chính xác, sớm nhìn thấy Từ Phỉ sẽ có cảm xúc này.
Chỉ là cô chưa bao giờ thừa nhận.
[up duy nhất tại wattpad aristocraticboy_duu]
Sự từ chối ấy thậm chí đã trở thành bản năng.
Ôn Hàn Thủy xoay mình vào một mớ hỗn độn, giữa trưa Trần Phân thấy cô có tâm trạng không tốt khi cô ấy ăn cơm với Ôn Hàn Thủy, liên tục bảo cô trở về ngủ một chút.
Ôn Hàn Thủy nghĩ đến việc công việc thu xếp buổi chiều, thật sự không có việc gì để cô làm, vì vậy cô gật đầu đồng ý.
Sau đó, cô bất ngờ nhìn thấy Từ Phỉ ở khách sạn.
Điều này đến đột ngột đến nỗi Ôn Hàn Thủy nghĩ rằng sau cuộc chia tay không vui ngày hôm qua, họ sẽ phải bình tĩnh lại vài ngày.
Trong một lúc cô không biết phải nói gì.
Từ Phỉ vẻ mặt không thay đổi nói: "Buổi trưa có muốn cùng nhau ăn cơm không?"
Bộ dáng của anh lúc này so với Ôn Hàn Thủy cũng không khá hơn bao nhiêu, xem ra cũng đã thức cả đêm, dưới mắt xanh xám so với lần đầu gặp mặt càng rõ ràng hơn.
Không biết có phải là ảo giác của Ôn Hàn Thủy không, anh dường như đã gầy hơn một chút, ngũ quan sâu hơn, khuôn hàm sắc nét và rõ ràng.
Lúc trước tâm tình khó xác định, luôn luôn không dám nhìn anh nhiều.
Tự nhiên cũng không nhận thấy sự thay đổi của anh.
Ôn Hàn Thủy nghĩ nghĩ, nói: "Được."
Bởi vì vào lúc này, ý nghĩ muốn ăn cùng anh mạnh hơn rất nhiều so với việc quay lại ngủ, Ôn Hàn Thủy quyết định nghe theo tiếng nói của trái tim mình.
"Tôi muốn mời anh đi ăn cơm." Ôn Hàn Thủy nói.
"Có thể không đi xa được." Anh nói, "Tôi còn có một cuộc họp chiều nay."
Nếu như ngày trước, Ôn Hàn Thủy nhất định sẽ nói lần sau đừng tới, buổi trưa nghỉ ngơi thật tốt.
Từ Phỉ còn chờ nàng nói lời này, lúc sau lại nghe Ôn Hàn Thủy ồ một tiếng: "Vậy thì tìm một nơi gần đi, tôi không muốn ăn quá nhiều dầu mỡ." [không reup ở nơi khác ngoài wattpad của editor]
"......"
Ôn Hàn Thủy nhìn anh: "Anh nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì?"
Anh không nói gì, lại nhìn thêm một chút nữa.
Ôn Hàn Thủy mặc kệ anh nhìn, chỉ nhắc nhở khi đèn xanh bật sáng, "Đèn xanh rồi."
Một lúc sau, anh cười một tiếng: "May là hôm nay tôi đến."
Một câu nói rất đơn giản nhưng lại khiến Ôn Hàn Thủy giật mình.
Cô nên chỉ ra ý nghĩa đằng sau câu này, nhưng vẫn từ tốn nói, "Ý anh là gì?"
"Lúc trước có người nói với tôi rằng cô ấy trở nên kiêu ngạo và sa sút tinh thần vào ban đêm, hy vọng rằng tôi, với tư cách là người bạn thân nhất của cô ấy, sẽ bao dung cô ấy, nghe xong liền quên mất." Dừng lại, Từ Phỉ nhìn Ôn Hàn Thủy, "Ban ngày em vẫn dễ thương hơn phải không."
Ôn Hàn Thủy: "......"
Đột nhiên có chút xấu hổ.
Thực sự không phải là người theo chủ nghĩa tinh hoa nhưng môi trường xung quanh có ảnh hưởng đến cô, cô rất dễ trở nên sa sút tinh thần vào ban đêm và cũng dễ dàng để tâm đến những chuyện vụn vặt.
Tình huống tương tự đặt vào ban ngày, cô liền biết sẽ lý trí hơn.
"Anh đáng yêu hơn khi không nói chuyện." Ôn Hàn Thủy nghiêm mặt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ Phỉ nhìn con đường trước mặt, vẻ mặt bất giác nhẹ nhàng thêm vài phần.
Anh nghĩ, con người làm gì cũng phải dũng cảm.
Nếu như lùi bước đồng nghĩa với mất đi vậy thì lần này anh tuyệt đối không thể bỏ cuộc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...