Mặt khác, Từ Phỉ ngơ ngác nhìn bức ảnh.
Rõ ràng chiếc bánh này không phải do anh mua, anh đang cân nhắc xem khả năng có tình địch của mình thực sự đến đâu.
Đáng tiếc là thông tin biết được quá ít, Từ Phỉ nghĩ không ra nên quyết định hỏi trực tiếp.
Từ Phỉ: Không phải tôi mua.
Ôn Hàn Thủy giống như đang chờ điện thoại, vài giây sau liền nhắn lại: Tôi không nói là anh mua.
Từ Phỉ: Vậy tại sao lại cảm ơn tôi?
Vừa gõ chữ vừa nhíu mày, theo thói quen làm việc trước đây anh đã quen gọi lại luôn, cố gắng dùng thời gian ngắn nhất để giải quyết công việc.
Nhưng trước đây Từ Phỉ gọi điện thoại, Ôn Hàn Thủy thường không thể trả lời điện thoại, lúc cô trả lời chỉ nói được hai ba câu liền cúp máy, làm cho Từ Phỉ có một loại cảm giác bất lực.
Sau khi suy nghĩ, anh vẫn theo thói quen của Ôn Hàn Thủy mà kiên nhẫn gõ tin nhắn trả lời.
Hàn Thủy: Nghe nói hôm nay Từ tổng đã làm một việc tốt.
Đuôi lông mày Từ Phỉ trong tiềm thức giật nhẹ, gần như lập tức hiểu ra.
Nói chuyện cùng người thông minh đôi khi không cần nói thẳng, sau đó Từ Phỉ trực tiếp hỏi lại: Cô ta không gây khó dễ cho em chứ?
Hàn Thủy: Không có.
Chiều nay thái độ cô ấy khá tốt, gặp ai cô ấy cũng cười.
Từ Phỉ thấy thế mới yên tâm, anh thật sự không quan tâm người ta có cười hay không, nhanh chóng chuyển chủ đề: Em rất thích bánh ngọt?
Hả? Ôn Hàn Thủy mặt đầy câu hỏi, không biết làm sao mà chủ đề nhảy nhanh như vậy nhưng cô vẫn thành thật trả lời: Lần đầu ăn, dù sao thì cũng quá đắt.
Ở trước mặt Từ Phỉ, cô không có ý giả vờ giàu có, khoảng cách giữa hai người cũng là một sự thật, cô thừa nhận.
Lúc này có người trên phim trường đến tìm Ôn Hàn Thủy, Ôn Hàn Thủy nói một tiếng với Từ Phỉ, nhanh chóng cất điện thoại làm việc.
Kết thúc cuộc trò chuyện.
Lại tiếp tục bận bịu, một ngày đã trôi qua.
Buổi tối trở về khách sạn, Ôn Hàn Thủy dựa lưng vào sofa không muốn động đậy, liền nhìn thấy Trần Phân cũng là bộ dạng như vậy, nói: "Oẳn tù tì đi, ai thua thì người đó đi tắm trước."
Trần Phân nói, "Chơi luôn."
Hai người ngồi dậy, ấu trĩ bắt đầu so đo.
Một ván để xác định người thắng là quá hấp tấp, ba ván thắng hai lại không cam tâm, cuối cùng Ôn Hàn Thủy may mắn năm ván thắng ba, tiếp tục thoải mái tựa vào ghế sofa, Trần Phân than thở, đứng dậy bắt đầu dọn dẹp.
Cô ngồi vào bàn than thở: "Tẩy trang phiền phức quá."
"Vậy thì đừng tẩy trang nữa." Giọng nói cũng lười biếng.
"Không được, em vẫn phải làm." Trần Phân nói: "Chị, buổi sáng chị trang điểm thật là quá nhanh."
"Nếu em làm thường xuyên thì sẽ nhanh thôi." Ôn Hàn Thủy đang trò chuyện với Trần Phân thì điện thoại của cô đổ chuông.
Cô tiện tay cầm lên: "Xin chào, ai vậy?"
Đầu bên kia im lặng một lúc: "Người giao hàng."
Giọng nói này làm cho lỗ tai Ôn Hàn Thủy nóng ran, cô cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện là điện thoại của Từ Phỉ.
Cô nhanh chóng trả lời: "Ai có thể thuê được anh chứ?" Giọng nói cô mang chút ý cười mà cô không nhận ra.
Ngược lại Trần Phân ở cách đó không xa, tò mò liếc về phía này mấy lần.
"Đâu có lừa em." Từ Phỉ nói: "Xuống đi."
"Hả?"
"Tôi ở bên kia đường khách sạn của em."
Sau khi Ôn Hàn Thủy sững sờ, cô lập tức đi ra ngoài.
Cô bước đi nhanh chóng, dường như không hề có chút mệt mỏi nào.
Trên thực tế, nghe nói Từ Phỉ đã đi tới, suy nghĩ duy nhất trong đầu của Ôn Hàn Thủy là nhanh chóng đi xuống.
Cô đúng là đã làm như vậy.
Vừa ra khỏi khách sạn, gió lạnh thổi qua làm đầu óc tỉnh táo.
Cô không dám đường đường chính chính đi tới, hết nhìn xung quanh, thấy không có người quen liền lẻn vào xe.
Nhìn hành động này, người ta không biết còn nghĩ rằng nữ diễn viên nào đó ban đêm vụng trộm gặp gỡ bạn trai.
Sau khi ngồi lên xe, Ôn Hàn Thủy thấy Từ Phỉ có vẻ khó hiểu, cô giải thích: "Gần khách sạn thường có những tay săn ảnh theo dõi."
"Chúng ta không phải ngôi sao."
"Nhưng anh nổi tiếng." Ngay cả khi anh không quan tâm, có rất nhiều tin đồn về anh ở khắp nơi.
Dù ở phạm vi nào thì những người đẹp trai và nhiều tiền luôn nổi bật nhất.
Từ Phỉ không phủ nhận, giọng điệu có vài phần cười cười: "Tôi không sợ bị chụp."
Ôn Hàn Thủy cũng không tiếp lời, quay đầu hỏi: "Anh gọi tôi xuống dưới làm gì?"
"Cho em." Từ Phỉ đưa cho cô một chiếc túi rất đẹp.
Ánh mắt Ôn Hàn Thủy rơi trên logo của túi, nhãn hiệu này dù sao cô cũng không xa lạ, mới chiều nay đã ăn rồi.
Cô liếc nhìn Từ Phỉ, anh ra hiệu cho cô mở nó ra.
Bên trong là một vài phần bánh nhỏ, tinh tế và rất hấp dẫn.
Ôn Hàn Thủy kinh ngạc, "Cái này cho tôi?"
Từ Phỉ gật đầu, Ôn Hàn Thủy do dự nói: "Cảm ơn anh."
Nhưng nói xong, cô có chút giằng xé.
Từ Phỉ giả vờ như không nhìn thấy vẻ rối rắm trên mặt cô, nhẹ giọng nói: "Không cần nói cảm ơn, tiện đường mà."
Ôn Hàn Thủy theo bản năng oán giận: "Tôi biết cửa hàng này, rất xa công ty của anh, lại còn nói tiện đường đến cửa hàng bánh ngọt, lại còn đi hết nửa thành phố mang đến? Vậy anh quả thực là tiện đường đấy."
"......" [up duy nhất tại wattpad aristocraticboy_duu]
Qua một lúc lâu, Từ Phỉ bật cười: "Còn biết cả công ty của tôi ở đâu à?"
"......" Ôn Hàn Thủy trầm mặc không nói, đó cũng không phải là bí mật.
Từ Phỉ lại nói: "Vậy tôi chạy cả đêm như vậy, có được thêm điểm không?"
Câu cuối cùng này anh hạ giọng, ánh mắt theo ý cười nhìn qua.
Anh ngoại hình vốn đã xuất chúng, lại có ý dụ dỗ, Ôn Hàn Thủy không thể phản kháng, tim đập nhanh đồng thời lập tức di chuyển tầm mắt.
"Cái đó, sau này đừng mang cho tôi nữa." Trong đầu Ôn Hàn Thủy vang lên tín hiệu cảnh báo, cô giả vờ bình tĩnh, nói rõ: "Tôi cảm thấy chúng ta hợp làm bạn bè hơn."
Từ Phỉ phản ứng có chút kỳ lạ: "Tôi hù dọa em rồi?"
"Không phải." Cô bất giác cắn chặt môi dưới, "Tôi cảm thấy không cần thiết."
"Lần đầu tiên theo đuổi con gái, kinh nghiệm không nhiều, có lẽ chúng ta có thể trao đổi một chút." Anh cố gắng nói với một giọng điệu thoải mái.
"Nếu là vì lời hứa trước kia thì không cần đâu." Ôn Hàn Thủy nói, "Khi đó chúng ta vẫn còn trẻ và suy nghĩ chưa trưởng thành, có một số chuyện thực sự không cần coi là thật."
Cuối cùng cũng nói ra.
Ôn Hàn Thủy đáng lẽ sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng thật ra trong lòng trĩu nặng, cô trải qua một cảm xúc rất khó chịu, không đến mức tan nát cõi lòng nhưng cảm giác phảng phất đó cứ lan tỏa sau đó lại lập tức bao trùm lấy cô.
Nhiều năm trước đây, cô luôn cảm thấy thấp thỏm và sa sút tinh thần vào ban đêm.
_tại wattpad
Trong ánh sáng rực rỡ, khuôn mặt Từ Phỉ không còn nụ cười.
Thật lâu sau, anh mới mở miệng nói: "Tại sao em cho Triệu Phụng Vũ một cơ hội nhưng lại không cho tôi?"
"Không giống nhau, khi đó tôi vẫn còn trẻ và có rất nhiều cơ hội để thử."
"Vậy bây giờ không có?"
"Yêu đương ở tuổi hai mươi tám, hầu hết đều hướng về hôn nhân." Ôn Hàn Thủy còn chưa kịp nói xong, Từ Phỉ đã quay đầu nhìn cô, "Trông tôi không đáng tin vậy sao?"
Theo lý trí, anh biết cho dù thắng cuộc tranh luận cũng không có ích gì, nhưng Từ Phỉ không khống chế được chính mình, "Chỉ là em không tin tôi sẽ cùng em kết hôn."
Do dự một lúc, Ôn Hàn Thủy nói: "Đúng vậy, đây là một nguyên nhân.
Từ Phỉ, anh cũng biết rằng nếu tôi không may mắn được làm bạn cùng lớp với anh ở trường trung học thì bây giờ tôi thực sự không có đủ tư cách......."
Anh đột nhiên vươn tay che miệng Ôn Hàn Thủy, bởi vì hành động này khoảng cách giữa hai người đột nhiên gần hơn rất nhiều.
Ánh mắt Từ Phỉ nhìn kỹ Ôn Hàn Thủy, ánh mắt như lửa đốt, tựa như có thể truyền vào không khí.
Anh nói, "Tôi không thích em nói những điều này."
Ôn Hàn Thủy lui về phía sau một chút, "Anh ngồi xuống trước đi."
Sau đó Từ Phỉ mới lùi lại.
Bởi vì hành động vừa rồi cắt ngang, bầu không khí trong xe không còn căng thẳng như trước.
Cũng không biết có phải anh cố ý làm dịu bầu không khí hay không.
Ôn Hàn Thủy đưa tay vuốt tóc, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Từ Phỉ lần đầu tiên phá vỡ sự im lặng: "Nếu em bằng lòng, ngày mai chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn."
Ôn Hàn Thủy theo bản năng mà lắc đầu, Từ Phỉ nói: "Tôi không chấp nhận lý do không xứng, ở trong mắt tôi, chỉ em mới có thể." Anh có chút kích động mà nhấn mạnh, "Em đã trải qua khoảng thời gian yêu đương với Triệu Phụng Vũ rồi đến cuối cùng sao càng ngày càng không có tự tin chứ."
"......"
Miệng cô giật giật nhưng cuối cùng không nói ra được lời gì.
Mặc dù mấy năm qua cô luôn biết mặt mũi không đáng vài đồng, nhưng lúc này cô không thể không bảo vệ mặt mũi của mình.
Cô không nghĩ Từ Phỉ lại phân tích mình, chỉ cúi đầu nói: "Nói thật là chuyện tình cảm quá phức tạp, tôi vẫn chưa sắp xếp được ổn thỏa, tôi không muốn bắt đầu một mối tình vội vàng như vậy."
Từ Phỉ không nói gì, anh biết quá rõ biểu hiện miễn cưỡng của Ôn Hàn Thủy.
"Vậy sẽ mất bao lâu?" Từ Phỉ nhìn con đường phía trước, bóng tối làm mờ đi vẻ mặt của anh, "Hàn Thủy, là em không thể quên được Triệu Phụng Vũ hay không thể chấp nhận hai đoạn tình cảm quá gần nhau?"
Trong xe trầm mặc vài giây, Ôn Hàn Thủy mở miệng nói sang chủ đề khác: "Bộ dáng này của anh thật giống như hồi trung học, mỗi lần bị tôi làm tức giận đều không nói ra lời, chính là biểu hiện này."
Nói xong, cô nở nụ cười.
Bầu không khí căng thẳng một lần nữa được giải tỏa, Từ Phỉ tức giận nhìn Ôn Hàn Thủy, biết cô lui một bước, anh cũng không nên ép cô.
Ôn Hàn Thủy nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ: "Tôi vẫn quen thuộc mặt này của anh hơn."
Những lời này khiến Từ Phỉ cảm động, anh ngập ngừng hỏi: "Vậy rốt cuộc em từ chối tôi là vì tôi quá dịu dàng sao?"
Hả, cái này......!
Ôn Hàn Thủy quay đầu hoài nghi nhìn hắn.
Nghĩ cái gì thế!
Sau khi tranh luận nửa ngày sao cuối cùng đưa ra kết luận này vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...