Ánh mắt Thanh Ý cứ nhìn về chỗ của Âu Thiếu, sắc mặt bất thường, trong lòng cũng bắt đầu có sự hoài nghi nhưng ả vốn là một người ích kỷ, sợ thiệt, bản thân ả ta chỉ muốn cái lợi về mình không bao giờ dính đến những cái gọi là bất lợi. Sợ anh bệnh thật sự lây bệnh cho mình nên cũng không từ chối mà nhanh chóng muốn rời đi.
“Vậy em về phòng đây. Nếu anh cần gì thì cứ gọi em nha.”
“Được.”
Thấy Thanh Ý đã rời đi, Âu Thiếu lập tức vùng ra khỏi chăn, định chạy vào nhà tắm xả nước để hạ nhiệt trong cơ thể thì bất ngờ bị bàn tay Vô Ưu nắm lại.
Đôi mắt nhắm nghiền nhưng khoé miệng vẫn mấp máy không rõ chữ “Â…Âu…T…Thiếu…”
Thấy cô như vậy, anh lại không đành lòng mà quay lại ôm lấy cô.
Đưa tay khẽ chạm lên chán một lần nữa.
“Phiền phức.” Âu Thiếu nhíu mày buộc miệng chửi ra một câu.
“N…Nước…”
Vô Ưu khó khăn mở lời, giọng nói khô khốc như không có sức sống.
Âu Thiếu nghe không rõ, anh khẽ trầm giọng hỏi lại “Nước sao?”
Vô Ưu trong cơn mê man cũng gật đầu theo bản năng.
Mặc dù biết cô là người xấu nhưng chẳng hiểu sao anh lại không ghét chút nào, ngược lại còn cảm giác thân thương đến lạ thường.
Ngoài mặt không muốn nhưng hàng động lại như đang vả vào mặt anh.
Âu Thiếu với lấy cái điện thoại trên bàn bên cạnh rồi quay số gọi cho ai đấy.
Sau vài tiếng đổ chuông, đầu dây bên kia cũng nghe máy.
“Thiếu gia cần gì không ạ?”
“Đem chút nước và ít thuốc hạ sốt lên phòng tôi.”
“Vâng.”
Anh tắt máy, để chiếc điện thoại qua một bên, nhìn thấy bát canh còn ấm thì lại cầm lên đưa đến trước miệng Vô Ưu khẽ trầm thấp giọng.
“Uống chút đi.”
Thấy cô hé mở miệng, anh cũng đút cho cô uống từ từ.
Được một tý, cô lại khó chịu mà nhăn mặt né tránh.
“Muốn chết sao? Không uống, tôi ném cô quay trở lại hồ bơi bây giờ.”
Âu Thiếu buông lời đe doạ.
Vô Ưu nghe hiểu, rất sợ anh làm thật mà ném cô xuống đó một lần nữa.
Không quan tâm bản thân ra sao nhưng cô nhất định phải bảo vệ đứa nhỏ.
Đôi môi nhỏ bé trắng bệch hé mở ngậm lấy bát canh, run rẩy mà uống dần, anh cũng kiên trì mà ngồi đợi để cô uống hết.
Trong đầu anh lại xuất hiện một câu hỏi khó hiểu “Mình đang làm cái gì vậy?”
Cộc Cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Thiếu gia, tôi mang nước và thuốc đến rồi.”
“Đem vào đây.”
Âu Thiếu nói vọng ra.
Người làm bên ngoài cũng nghe lời mà đem thuốc vào đặt lên bàn, liếc mắt nhìn Âu Thiếu đang ôm lấy Vô Ưu trong lòng có chút bất ngờ, nhưng cũng không dám nhìn lâu mà rời đi ngay sau đó.
Vô Ưu trong cơn mê nhưng cũng đã dần tỉnh lại, cô biết ai đang chăm sóc mình, đột nhiên nước mắt lại ứa ra, trong lòng lại xuất hiện một loại cảm giác buồn bã khó diễn tả.
Anh luôn thất thường như vậy, lúc ấm áp lúc lại lạnh lùng khiến người ta cũng phải khiếp sợ. Vừa hành hạ cô lại muốn chăm sóc cô. Cứ như vậy, nhiều khi cũng rất muốn tự giải thoát cho bản thân nhưng lại nghĩ tới đứa nhỏ mà không dám làm.
Trong đầu Vô Ưu lại thầm than trách “Rốt cuộc anh muốn cái gì? Còn muốn hành hạ hai mẹ con tôi đến bao giờ nữa?”
Rồi lại tự hỏi bản thân, vừa hỏi vừa tự trách “Mình quay lại đây làm gì? Đáng lẽ chạy được thì chạy đi, quay lại để rồi phải rơi vào hoàn cảnh nghiệt ngã này. Mình đúng là một con ngu mà.”
Sau khi Âu Thiếu cho cô uống thuốc xong thì lại nhận được một cú điện thoại.
Không biết trong điện thoại đã nói những gì. Nghe xong, anh nhìn cô một lần nữa rồi mới bước ra cửa, khẽ đóng cửa lại sợ làm cô thức giấc.
Cô biết anh đã đi, rất muốn nhân cơ hội rời khỏi đây mãi mãi nhưng cơ thể quá yếu và mệt mỏi cộng thêm việc mang thai thời kỳ đầu không được chăm sóc tốt dẫn đến suy nhược, mất sức rồi lại dần lịm đi vào giấc ngủ.
Khi cô tỉnh lại thì đã là 9 giờ tối, Âu Thiếu vẫn chưa quay lại.
Vô Ưu cố gắng chống tay ngồi dậy, bụng cô đang kêu gào lên vì cả ngày nay không có gì bỏ bụng. Cô bước xuống giường, sợ đứa nhỏ đói mà định đi ra kiếm chút gì ăn, đang tính mở cửa thì hình như có ai đó bên ngoài đang chuẩn bị mở cửa vào trong.
Cô khựng lại, rồi lùi ra sau vài bước, hai tay siết chặt đổ đầy mồ hôi.
Là Âu Thiếu hay Thanh Ý?
Cạch.
Tiếng cánh cửa được mở ra, gương mặt hơi ửng hồng cùng với giọng nói quen thuộc ấy cất lên.
“Tỉnh rồi sao?”
Nhưng trong giọng nói đó có gì đó không đúng.
Âu Thiếu khoá cửa lại rồi từng bước đi về chỗ Vô Ưu, theo bản năng cơ thể chỉ biết bước chân lùi lại ra sau.
Anh thấy vậy thì bày ra cái vẻ mặt bất mãn mà nói “Sợ tôi đến thế sao?”
Vô Ưu không nói, cảm giác bất an lại một lần nữa xuất hiện, cô muốn rồi khỏi đây ngay bây giờ.
Nhanh chân bước đi mà chạy ra phía cửa nhưng lại bị anh tóm được cánh tay kéo ngược lại.
Vô Ưu bị mất đà, cứ như vậy ngã thẳng vào trong lòng Âu Thiếu. Trán cô đập mạnh vào lồng ngực anh, đau đến nhăn mày.
Âu Thiếu khẽ nghiêng đầu cúi xuống, chiếc mũi cọ vào cổ của Vô Ưu làm cô thất kinh sợ hãi.
“Âu Thiếu, anh làm cái gì vậy?”
Cô bị hành động của anh làm cho giật mình hoảng sợ, rất muốn đẩy anh ra nhưng chiếc eo yếu ớt của cô bị anh ôm chặt lại.
Trong hơi thở gần kề của Âu Thiếu có mùi rượu thoang thoảng, Vô Ưu lập tức ngủi thấy, nhướng mày tái mặt.
Anh ta say rồi.
“Thơm thật.” Âu Thiếu híp mắt, chiếc mũi của anh hít lấy hương thơm của người đối diện, bộ dạng giống như đang thưởng thức con mồi.
Vô Ưu rùng mình sợ hãi, vội vàng né tránh muốn đẩy anh ra nhưng càng chống cự thì anh lại càng ôm chặt cô hơn, cứ như sợ cô sẽ chạy mất.
“Dục Âu Thiếu, anh say rồi, mau tỉnh lại đi…buông tôi ra.”
Giọng Vô Ưu run run, nhưng cho dù cô có nói thế nào thì anh cũng nhất quyết không buông.
Bí quá, Vô Ưu chợt nghĩ ra một cách, há to miệng mà cằn vào ngực Âu Thiếu, anh đau quá mà bất giác kêu lên “Á” một tiếng rồi đẩy cô ra.
Nhân cơ hội, Vô Ưu muốn chạy về phía chỗ cửa, thế nhưng còn chưa kịp chạm vào nắm tay, cánh cửa bị khoá ngay tức khắc. Hơi thở nóng rực kề sát phía sau gáy, cô không có can đảm quay lại nhìn, sợ hãi đến ngừng thở.
Còn mồi dưng tới miệng, thì làm sao có thể để chạy thoát dễ dàng?
Âu Thiếu khoá trái cửa, đem chìa khoá ném ra thật xa rồi cầm cổ tay lôi cô quay lại.
“Âu Thiếu, tôi là Vô Ưu, tôi không phải bạn gái anh, bạn gái anh đang ở dưới nhà.” Vô Ưu hét ầm lên.
Mặc dù sớm đã biết anh là con người thế nào, tàn bạo và ngang ngược nhưng anh đang mất trí nhớ, ngộ nhỡ sau khi anh tỉnh lại người bên cạnh anh là cô chứ không phải Thanh Ý, chắc chắn anh sẽ nổi cơn điên mà hành hạ cô nữa mất.
“Âu Thiếu, anh mau dừng lại. Tôi sẽ gọi Thanh Ý lên cho anh. Xin anh đấy, mau buông tôi ra.”
Vô Ưu cố gắng thu tay về nhưng lại không được, cổ tay mảnh khảnh bị anh siết chặt đến đỏ ửng hằn lên vết.
Mặc cho Vô Ưu có nói khô cả họng thì Âu Thiếu cũng chắng mấy bận tâm, dứt khoát kéo cô lên giường, cơ thể đồ sộ rắn chắn đè lên người cô.
Toàn thân anh nóng rực cứ như đang bốc cháy, căn bản không muốn nghe cô nói.
Vô Ưu hoảng sợ, hét vào mặt trong nước mắt “Xin anh đấy, tôi đang mang thai… Không thể…Không thể được đâu.”
“Ồn ào.” Âu Thiếu nhíu mày, khó chịu nói trong lòng.
“Xin anh…Âu…Ưm…”
Còn chưa kịp nói hết câu, Âu Thiếu đã dùng đôi môi của mình khoá miệng cô lại không cho cô tiếp tục nói nữa.
Vô Ưu cố gắng vùng vẫy, muốn thoát khỏi cơn d*ục vọng đang hiện hữu trong cơ thể người đàn ông đối diện. Khoé mắt cô ứa lệ nhìn anh.
Cảm thấy cơ thể phía dưới quá ồn ào. Âu Thiếu vươn tay với lấy cái cà vạt trên đầu giường, trói ngược tay Vô Ưu lên đỉnh đầu.
Cơ thể nhỏ bé, bộ ngực căng tròn đầy đặn phơi bày trước mặt Âu Thiếu càng làm cho hơi thở của anh trở nên nặng nề.
“Không, dừng lại. Anh mau tỉnh lại đi. Tôi là Lục Vô Ưu.” Nước mắt cô rơi lã chã, liên tục lắc đầu, giọng nói như lạc đi.
Không biết là anh say thật hay cố tình giả vờ nữa.
Nhưng chính bản thân Vô Ưu đâu biết, chính vì cô là Vô Ưu nên Âu Thiếu điên cuồng đến mức này, một cơ thể thành thật hơn tất cả khi đã có rượu trong người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...