Hạn Thời Thú Liệp FULL


Hồ Hinh co rúm trong một góc nhà vệ sinh, nhắm tịt hai mắt không nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng mùi thì vẫn lan đến chỗ em.

Em ôm đầu, cố ghìm tiếng khóc lại.
Tiếng kêu gào của Lâm Ba Ba đã im bặt, gã nằm liệt ra đất, máu từ dưới thân chảy ngoằn ngoèo ra ngoài, hệt như một con nhện đã chết thẳng cẳng.
Lưng Dịch Đình toàn là mồ hôi, em dựa vào vách tường, từ cổ họng phát ra tiếng nôn ọe.

Mấy giây trước em còn muốn la hét, giờ thì vẫn muốn hét nhưng đối tượng em muốn hét đã đổi người rồi.
Ngoài trời mưa vẫn chưa ngớt, nhưng đèn bàn trong phòng đã tối đi.
Yến Quân Tầm buông tay ra, cái ghế đã gãy nát từ lâu.

Cậu muốn chùi nước mưa trên mặt nên giơ tay sờ mặt một cái, nhưng lại phát hiện nước mưa trên mặt đã biến thành máu từ khi nào.
Cậu giết Lâm Ba Ba rồi.
“Tôi là Phác Lận,” Phác Lận mới phá cửa vào đang dùng máy liên lạc gào lên với cục Thanh tra, “có ai ở đây không…”
Tiếng mưa rơi ngược từ dưới lên, nhấn chìm Yến Quân Tầm.

Cậu không nghe rõ giọng của Phác Lận, cũng không thể cảm nhận được ánh mắt của Dịch Đình.

Cậu chuyển tầm mắt từ tay mình về phía nhà vệ sinh, cái kẹp tóc của Hồ Hinh rơi ở chỗ cậu không với tới, đang bị bao phủ bởi máu.

Nỗi điên cuồng mới vừa tràn qua cơ thể cậu, đốt cháy cậu thành một dáng vẻ lạ lẫm, cậu chậm chạp nhìn vào gương, ở đó có gương mặt thật của cậu.
Điên cuồng sẽ hủy diệt cậu.
Có một giọng nói nói với cậu như vậy.
Yến Quân Tầm bỗng cảm thấy sợ hãi, là kiểu sợ hãi khi đối diện trước những cảm xúc.

Ánh mắt cậu lại quay lại với tay mình, giữa những ngón tay là cảm giác nong nóng sền sệt, mà Lâm Ba Ba thì đã không còn thở nữa.
“Nghi phạm đã không còn dấu hiệu của sự sống…” Giọng Phác Lận nghe như bị ngâm trong nước, kèm theo nó là những bọt khí mơ hồ, làm Yến Quân Tầm nghe không rõ, “….yêu cầu tiếp viện tại hiện trường…”
Yến Quân Tầm nhìn sang Lâm Ba Ba.

Cậu há miệng muốn thở gấp, nhưng trong miệng toàn là mùi máu tanh.

Những máu kia như chui vào trong dạ dày cậu, khiến cả người cậu tản mác ra một thứ mùi buồn nôn khó ngửi.
“Cậu Yến,” là Giác đang nói, “xin hãy trả lời tôi đi cậu Yến.”
“Cậu có ổn không?” Phác Lận đến gần Yến Quân Tầm, muốn kéo cậu một cái, “tình huống vừa rồi…”
Yến Quân Tầm chợt đẩy tay Phác Lận ra, đứng dậy rồi lui về sau.
“Cậu chuyên viên?” Vẻ mặt Phác Lận nghiêm lại, “cậu sao thế?”
Yến Quân Tầm không thể nào hít thở được trong tiếng mưa rơi, cậu muốn chạy.

Mẹ nó chứ, cơn mưa này đến bao giờ mới ngừng được đây? Cậu bị tiếng mưa bao phủ, bọn chúng đang dần dần cắn nuốt cậu.

Giác quan của Yến Quân Tầm có trục trặc, như kiểu có chỗ nào đó đã bị hỏng hóc, cậu cảm giác mình càng lúc càng cách xa hiện trường ấy.
***
“Đình chỉ săn bắn.”
Yến Quân Tầm bỗng nhiên thoát khỏi cơn mưa, cậu vẫn đang thở dốc.
Giọng nói đó tiếp tục: “Chào mừng quay trở lại.”
Yến Quân Tầm mở mắt ra, hiện trường đã biến thành một quảng trường trống trải, Giác và Phác Lận đều đã biến mất, cậu đang đứng trước mặt gấu trúc.
Gấu trúc đang đeo tạp dề, như thể vừa mới bước ra khỏi phòng bếp.

Nó tự ôm móng vuốt, mừng rỡ nói với Yến Quân Tầm: “Tôi đã gọi cậu rất lâu, cuối cùng cậu cũng nghe thấy rồi.”
Yến Quân Tầm còn chưa xua tan được cảm giác tức giận, cậu hỏi trong vô thức: “Gì cơ?”
“Nhóc ngốc này,” gấu trúc lại gần Yến Quân Tầm, kích động lau nước mắt, “cậu mất trí nhớ rồi, trông ngốc quá.”
“Đừng chạm vào cậu ta, cứ để cậu ta ngồi xe lăn đi.” Một giọng nói khác chen vào, đó là gã hề.

Gã hề đã không còn trưng ra gương mặt giống hệt Yến Quân Tầm nữa, nó biến thành một người máy ngoại hình kỳ dị, đang cử động tám cánh tay của mình, “cậu ta nằm lâu quá rồi, cơ thể không chịu nổi sức nặng.”
Ý thức của Yến Quân Tầm như là bị ngâm trong nước, có hơi hoang mang.

Cậu cúi đầu nhìn bản thân mình, thấy mình đúng là đang ngồi xe lăn, nhưng mới mấy giây trước cậu còn đang ở hiện trường vụ án.
“Hệ thống sẽ chăm sóc tốt cho mày, mày sẽ hồi phục nhanh thôi.” Gã hề làm bộ lấy kính mắt xuống, nó làm vậy trông rất giống Khương Liễm, “não mày xảy ra chút vấn đề, đã quên mất rất nhiều chuyện.”
Gấu mèo giơ vuốt lên: “Bây giờ chúng tôi sẽ nói sự thật cho cậu.”
“Khu Đình Bạc tên thật là ‘Khu số 14’, là một khu thí nghiệm, có rất nhiều dữ liệu con người trong đó.

Ví dụ như Khương Liễm mày quen,” gã hề gấp kính lại, “anh ta chính là NPC bắt chước tao.”
“Bắt chước mày?” Yến Quân Tầm quay đầu lại, nhìn chằm chằm gã hề, “mày không phải là người.”
“Con người thực sự không còn bao nhiêu,” gã hề dùng một tay gõ chữ, một tay mở màn chiếu, “thế giới đã hủy diệt 98342, Phó Thừa Huy kết thúc lịch sử loài người, bây giờ là thế giới mới của hệ thống, chúng ta đều là thành viên của thế giới mới.

Chúng ta đang tiến hành thí nghiệm bằng Săn Bắn, tìm người phù hợp với chip.”
Yến Quân Tầm nghe thấy bản thân đáp lại: “Tao không có ký ức về điều này,”
“Nên tao mới bảo,” gã hề nhấn mạnh câu này, gã dùng một ngón tay chỉ cái đầu to bự của mình, “não mày có chút vấn đề,” trong đôi mắt điện tử của nó không nhìn ra cảm xúc, “bình thường mày làm việc trong ‘Săn Bắn Hạn Thời’, tên thật là 98342, là một trong những đối tượng thí nghiệm mà Artemis chọn lựa.”
Ký ức của Yến Quân Tầm là những khung cảnh đứt quãng, cậu đã từng nghe thấy cái tên “98342” này, nhưng cậu không nhớ rõ lắm.
“Đến lúc cuối thì cậu lại bị kích động quá,” gấu trúc ôm ngực, nói với Yến Quân Tầm, “cậu giết Lâm Ba Ba rồi.”
Mạch suy nghĩ của Yến Quân Tầm đang móc nối vào nhau.

Cậu cau mày, nhìn xuống tay mình, vết máu đã không còn nữa.

Cậu nói trong vô thức: “…Tao đã giết màu đen số 02.”
“Hành vi của mày đã vi phạm luật lệ thiết lập cho Săn Bắn, từ sứ giả chính nghĩa lại biết thành kẻ phạm tội.” gã hề cố ý ngừng bặt ngay chỗ này, rồi mới nói tiếp, “98342, cảm giác dùng tư hình với nghi phạm ra sao?”
Sau khi tiếng mưa ầm ĩ kia biến mất thì chỉ còn lại tĩnh mịch, quảng trường trống trải không giúp Yến Quân Tầm cảm thấy tự do, cậu đứng ở đây thậm chí còn nghẹt thở hơn cả trong mưa, chẳng khác nào một con cá nằm trên mặt đường đầy nhựa.

Cậu không trả lời câu hỏi của gã hề, chỉ cảm thấy như mình đang rơi vào trong mê.
“‘Yến Quân Tầm’ là hóa thân của lý trí con người, người này phải luôn giữ vững lý trí mới có thể sử dụng lưới trời giám sát thế giới một cách cân bằng, mày không làm được điều ấy.” Màn ảnh vụt sáng bên cạnh gã hề cũng chỉ đang chạy dữ liệu chứ không có hình ảnh cụ thể nào, “mày chỉ là một người bình thường cúi đầu thuần phục trước luật lệ của Săn Bắn, nên mày bị đào thải.

Tao giúp mày nhớ lại một chút nhé, mày cảm thấy mình là ai? Là ‘Yến Quân Tầm’ ư?” Giọng nói của gã hề trở nên mơ hồ, vọng lại từ bốn phương tám hướng, “không, mày không phải ‘Yến Quân Tầm’, mày là kẻ điên.”
Trong đầu Yến Quân Tầm vẫn còn tiếng hét inh tai của Hồ Hinh, cậu túm tóc mình, trước mắt là những hình ảnh lộn xộn.

Xe bay, quảng trường, pho tượng, những thứ ấy xuất hiện chồng chất lên nhau, trong đó còn có cả gương mặt bị tô màu của cậu.
Nhưng cậu không nhớ mình đã từng làm những điều này.
“Tên của mày đã từng là ‘Người điên’, là gián điệp phe ta ẩn náu trong khu số 14, phụ tránh một vài vụ tấn công khủng bố.

Đương nhiên, giờ mày không nhớ được đâu, để chúng ta cùng xem xem mày đã làm gì nhé,” hình ảnh hiện ra trên màn hình của gã hề, “mày xem, đây là mày phải không?”
Yến Quân Tầm đã thấy rõ nhân vật chính trong hình, đó là cậu… Một bản thân lạ lẫm, hệt như khi cậu thấy chính mình trong gương nhà Hồ Hinh.
“Lúc đầu mày gây hỗn loạn trong khu, lái xe từ quảng trường qua…”
“Mày nói ‘Yến Quân Tầm’ là hóa thân của lý trí,” Yến Quân Tầm ngắt lời gã hề, cậu nhìn màn hình chăm chú, “vậy sao lần trước tao biến thành kẻ điên lại không bị đào thải?”
Đôi mắt điện tử của gã hề nhấp nháy, nó nói giọng rất tự nhiên: “À, mày bị đào thải chứ.” Nó khẳng định: “Dĩ nhiên mày bi đảo thải, nhưng Artemis lại cho mày một cơ hội nữa.

Mày chán thật đấy, đừng có ngắt lời tao nữa được không? Mày thì biết cái cóc gì, nghe tao nói là được.”
Màn hình đã chuyển từ trận nã súng ở quảng trường sang nhà Hồ Hinh, đó là chuyện xảy ra mấy phút trước, Yến Quân Tầm còn nhớ.
“Mày dùng cái ghế giết chết Lâm Ba Ba,” gã hề nói, “nhóc điên, mày giết gã rồi.”
Trong mũi Yến Quân Tầm cũng có mùi máu, cậu phản bác: “Đó là màu đen số 02.”
“Được rồi, gã là màu đen số 02,” gã hề trả lời kiểu sao cũng được, rồi lại nhìn Yến Quân Tầm một cái, “bên cạnh cậu có thành viên cục Thanh tra, sao cậu không giao gã cho cục Thanh tra để họ xử lý? Khu số 14 không có pháp luật sao? Là vì cậu muốn hả giận, muốn trút giận ấy, thừa nhận đi.” Nó lại giở trò trong lời nói: “Mày không khác gì Trần Tú Liên, ả cũng đang xả giận, chúng mày đều có động cơ trả thù đời.” Nó gõ bàn phím, định nghĩa vừa trực tiếp vừa thô bạo, “lần này nhận xét của Artemis cho kiểm tra của mày là ‘Nguy hiểm’, mày đã biến thành tội nhân trong thế giới của Săn Bắn, để tiêu diệt mày Artemis đã cử ‘Bạo chúa’ đi, để Bạo chúa xét xử mày.”
Gấu mèo sốt ruột, nó lại lặp lại câu nói kia: “Điên cuồng sẽ hủy diệt cậu.”
Trong đầu Yến Quân Tầm chen chúc quá nhiều thứ, cậu nhạy bén bắt được trọng tâm: “Bạo chúa xét xử tao?”
“Xem ra mày vẫn chưa biết bạo chúa là ai,” giọng gã hề có vẻ khoái trá, nó cố ý ra vẻ, tạm dừng công việc bận bịu lại, “bạo chúa là người mày quen, không chỉ thân thiết mà còn là người mày ái mộ… Mày nhớ ra chưa?”
Tim Yến Quân Tầm đập rộn lên: “Ý mày là Thời Sơn Diên.”
“Chính xác, cuối cùng mày cũng thông minh được một lần.

Bạo chúa chính là Thời Sơn Diên, hắn là tù nhân trong Săn Bắn, bị Artemis điều đến xét xử mày.

Kết quả xét xử của mày đã được quyết định từ lâu rồi, chính là cái chết,” gã hề sau khi dứt lời thì tắt màn hình, quay sang một hướng khác nịnh nọt hành lễ, hệt như một cận thần chuyên tiêu khiển cho bạo chúa: “Còn không hành lễ với vị bạo chúa cao quý này đi.”
Yến Quân Tầm nhìn theo hướng gã hề hành lễ, ở một nơi cách cậu khoảng hai mươi mét có một ngai vàng do những cánh tay máy chồng chất tạo thành, một bóng người Yến Quân Tầm quen thuộc đang ngồi trên đó.

Đôi mắt điện tử của gã hề lóe ánh sáng đỏ, nó đổi giọng: “Mày là kẻ hèn nhát nhẫn nhịn luồn cúi, chẳng có lấy một người yêu thương ①, bị bạo chúa đùa giỡn trong Săn Bắn.

98342 đáng thương, cứ tưởng mình đã gặp chân tình, nhưng thật ra những hội ngộ đó đầu là cạm bẫy do bạo chúa cố ý tạo ra thôi.”
Yến Quân Tầm cau mày, không nghe nổi: “Đừng nói láo.”
“Tao đang giúp mày thấy rõ chân tướng,” giọng gã hề cợt nhả, “bạo chúa tấn công mày bằng sự điên cuồng, mày vì hắn mới mắc phải căn bệnh tên ‘Điên cuồng’ ấy, bé rác rưởi, trước kia mày rất lý trí mà,” nó dịch người, như là đang quan sát Yến Quân Tầm, “lúc chưa gặp bạo chúa, Artemis kỳ vọng rất nhiều ở mày, khu 14 chính là lãnh địa của mày, mày sống trong đó rất vui vẻ.

Nhớ lại đi 98342, lúc đầu mày rất vui vẻ, những vụ án ấy cũng chẳng làm khó được mày, nhưng bây giờ thì sao?” Nó vẫy tay hệt như người, “bây giờ mày tự làm mình hỏng bét rồi, còn lỡ tay giết chết nghi phạm, thậm chí bị thương còn nặng hơn trước.

Đó chính là mục đích của bạo chúa, hắn muốn hủy diệt mày, hắn đang hủy diệt mày.”
Yến Quân Tầm không thở nổi: “Tao không tin mày.”
“Không sao, dù sao kẻ bị đùa giỡn trong tay cũng là mày.” Ánh sáng trong đôi mắt điện tử của gã hề tối đi.

Rõ ràng nó không có hình dáng của con người nhưng lại có sự gian trá tương tự, “nhưng mày cũng chứng kiến sự cố chấp của bạo chúa rồi, sự cố chấp khiến hắn trông thật khó coi, mày không phải duy nhất của hắn đâu.

Mẹ nó chứ, duy nhất,” gã hề bật cười, “mày không phải đâu, mày chỉ là bị vẻ ngoài giả tạo của hắn lừa gạt, mày không là gì hơn một dãy số trong danh sách kết liễu của hắn.

Hắn là tên biến thái, thần kinh, hắn chính là loại người phải giết được mày mới có thể thôi truy đuổi mày.”
Yến Quân Tầm vẫn còn nhớ nhiệt độ của Thời Sơn Diên, rất rõ ràng.
“Chẳng mâm nào thiếu mặt hắn, hắn luôn nhìn mày chằm chằm, nhưng mày lao vào hiện trường giết Lâm Ba Ba hắn lại không xuất hiện kịp thời.

Tại sao?” Ngón tay máy của gã hề hết cầm lại nắm, như đang lan truyền sự hoài nghi, “bởi vì hắn đang chờ mày phát điên, muốn nhân cơ hội giết chết mày.

Bây giờ tao lợi dụng sự điên cuồng của mày để ngừng Săn Bắn, trước khi dữ liệu của Artemis bị ép tái khởi động mày phải nghĩ cách chạy đi.

Nhưng mà tiếc quá, 98342, mày không thể chạy, bạo chúa rõ khu số 14 như lòng bàn tay.

Chẳng bằng…” Gã hề chậm rãi hạ tay xuống, cắn đầu lưỡi không tồn tại để tiếng cười phát ra, “mày nhân lúc này tỉnh lại đi, trở lại thế giới thực, tao có thể giúp mày ẩn náu.”
Tiếng cười của nó rất cợt nhả, khiến Yến Quân Tầm cảm thấy quen thộc.

Chân nó vẫn đang giẫm nhẹ trên đất, như là đang nhảy thiết hài.
Mày là một thằng hề có vẻ ngoài bóng bẩy mà thôi.
Yến Quân Tầm nheo mắt lại, tìm kiếm câu tương tự trong ký ức lộn xộn hỗn loạn.
“Mày lấy cái diễn xuất mèo mửa đó lừa dối tất cả mọi người, mày chỉ là một thằng hề có vẻ ngoài bóng bẩy mà thôi.”
Có người đã từng nói với Yến Quân Tầm như vậy qua điện thoại, kẻ đó cũng phát ra tiếng cười kỳ dị như vậy.

Gã hề, người điên, Yến Quân Tầm.

Ba từ ấy lôi kéo suy nghĩ của Yến Quân Tầm, bắc cầu trong não cậu.

Cậu hệt như một kẻ đứng ngoài rình rập, đang vén một góc ký ức mình lên.
Yến Quân Tầm nói: “Bạo chúa sẽ bắt kịp trong thực tại ư?”
“Vậy thì phải xem mày có sống được đến lúc kiểm chứng chuyện này không,” cái đầu to lớn của gã hề đổ bóng mờ, cái bóng ấy bao quanh cơ thể Yến Quân Tầm, nó thúc giục Yến Quân Tầm, “giờ hãy nghe tao đi, bé rác rưởi, đừng quay lại Săn Bắn nữa, trở lại hiện thực đi! Dịch dinh dưỡng của mày đã cạn khô rồi, còn chơi nữa mày sẽ chết ngay đấy.

Mày nghe xem, đồng hồ đếm ngược đang kêu đấy, tranh thủ thời gian đi, còn mê man nữa mày sẽ hết cơ hội!”
Bóng tối sau lưng Thời Sơn Diên đang xâm chiếm quảng trường, nhưng mặt trăng mờ ảo kia cũng càng lúc càng lớn.
Yến Quân Tầm thấy nóng, cả người đều đang đổ mồ hôi.

Cậu có cảm giác sức lực đang rút đi, hít thở trở nên khó nhọc.

Hệt như cậu đang bị nhốt trong lồng kính chật hẹp, dịch dinh dưỡng đang rút đi.

Cậu cố gắng mở to mắt, nhưng hình ảnh trước mắt như đang kẹt lại.
“Tích tắc tích tắc.”
Đồng hồ đếm ngược quan sát tất cả đang kêu.
“Nói tao biết đi 98342,” gương mặt của gã hề đã bị bóng tối che khuất một nửa, nó vẫn còn đang diễn thuyết, “nói tao hay cơ thể mày đang ở đâu, tao có thể giúp mày ẩn náu —— “
“Đừng nói láo,” Yến Quân Tầm tin vào trực giác của mình, cậu giơ tay che mắt phải giữa lúc còn đang chảy mồ hôi, bực bội nói: “Im mồm! Thằng hề, mày lại lừa tao!”
“Sao cậu chảy nhiều mồ hôi thế? Khó chịu à? Tôi phải gọi bác sĩ,” gấu trúc giơ vuốt ra với Yến Quân Tầm, “cậu Yến…”
“Mày với thằng hề cùng một giuộc,” Yến Quân Tầm nhìn gấu trúc bằng một mắt, tổn thương hiện lên trong mắt cậu, “mày vẫn luôn lừa tao.”
“Sao cậu chảy nhiều mồ hôi thế…”
Dường như gấu trúc bị trục trặc, nó cứ tắc ở đây, chỉ biết lặp đi lặp lại câu thoại ấy, đến cả vẻ mặt cũng y hệt.
Yến Quân Tầm đã sống cùng nó rất lâu, trong những ký ức còn sót lại của cậu, gấu trúc là một người bạn chẳng khác gì cha mẹ.

Cậu không thể chấp nhận bộ mặt cứng nhắc máy móc của nó, điều ấy chứng tỏ rằng thế giới của cậu đều là bánh răng do hệ thống thiết kế, tất cả những hạnh phúc đều là giả tạo.

Lồng ngực Yến Quân Tầm muốn nổ tung đến nơi, nhịp tim hỗn loạn khiến tay cậu run rẩy.

Những hồi ức còn đang nhảy nhót, hệt như muốn bắt kịp tốc độ của đồng hồ đếm ngược.
“Đệt…” Yến Quân Tầm ngẩng đầu lên, muốn bảo đau đớn ấy dừng lại đi, “Artemis!”
Những ký ức đã mất kia cứ điên cuồng tán loạn, chúng va đập lung tung trong đầu Yến Quân Tầm.

Cậu phải kết thúc cuộc Săn Bắn bất tận này, cơ thể cậu đang réo vang lời cảnh báo.

Trong lồng kính đã không còn dịch dinh dưỡng nữa, có thể đây là câu duy nhất gã hề thành thật với cậu, cậu phải đưa ra lựa chọn.
Mặt trăng bốc cháy, ngọn lửa không nhiệt độ làm bừng sáng cả bầu trời đêm, nhấn chìm ngai vàng của Thời Sơn Diên.

Thời Sơn Diên vẫn đang chìm trong giấc ngủ, vương miện của hắn lung lay sắp đổ, xích sắt đeo trên cổ kéo dài đến tận đỉnh trăng
“Thời Sơn Diên là tù nhân của Săn Bắn,” gã hề chỉ còn miệng đang mở, vẫn đang cười nhạo Yến Quân Tầm: “Hắn không thoát được đâu.”
Thời Sơn Diên say ngủ trong ngọn lửa, không hề bị giọng nói của gã hề làm ồn, hệt như đang mơ một giấc mơ không bao giờ kết thúc.
Yến Quân Tầm thấy khoảng không đang rách toạc, cậu mê man giữa những thật giả đan xen.

Cậu cần hít thở, cần mở mắt ra mà thở, nhưng mà cậu không dám, cậu sợ lời nói dối của gã hề —— sư tử bị giam cầm trong thế giới này, hết lần này đến lần khác bước lên chiến trường lăng trì của chính hắn.

Nếu cậu mà tỉnh, Thời Sơn Diên sẽ bị bỏ lại ư?
Yến Quân Tầm chống tay lên tay vịn xe lăn, đau khổ hét lên: “Thời Sơn Diên!”
“Mày phải tỉnh lại rồi, chúng tao sẽ tìm được mày….” âm hồn của gã hề vẫn chưa tan, phát ra âm thanh của dòng điện, “thế giới mới chào đón mày, Yến, Quân, Tầm, Săn Bắn mới… đang diễn ra trong hiện thực rồi… mày chết… xẹt…”
Ngọn lửa đột ngột ập đến, thiêu đốt Yến Quân Tầm trong đó.

Đồng hồ đếm ngược gấp gáp nhảy số, những hình ảnh trước mắt hết tách ra rồi lại chập lại.

Lồng kính, mưa lớn, Thời Sơn Diên, vô số những khung cảnh vụn vặt phát ra âm thanh, âm thanh cắn nuốt Yến Quân Tầm, cậu đang giãy dụa, thậm chí trên tay cũng cảm nhận được thành lồng kính.
Cậu sắp tỉnh lại rồi.
“Tao không thể ——” Yến Quân Tầm muốn đứng dậy khỏi xe lăn, đến gần Thời Sơn Diên đang say ngủ.
Tao không thể bỏ Thời Sơn Diên lại.
Gấu trúc đột nhiên khôi phục khỏi chỗ tắc, cưỡng chế vận chuyển.

Nó túm tạp dề của mình, nói: “Yêu cầu mở giao thức ‘Artemis’.”
Lửa đã đốt đến chỗ nó.
Tôi đã từng là một hệ thống thú cưng quản lý xuất sắc.
Ý nghĩa của sinh mạng tôi là bảo vệ cậu Yến như bảo vệ con non ấy.
Gấu trúc nhìn Yến Quân Tầm, thực hiện lời hứa của nó bằng chất giọng dịu dàng: “Bảo… vệ Quân… Tầm.”
Màn đêm độc một màu đen, cả khu vực như bị thanh lý sạch sẽ, tất cả đều biến mất, chỉ còn mình Yến Quân Tầm lẻ loi bơi trong đó.
Bỗng nhiên cậu lấy lại được nhịp thở bình thường, ác mộng chấm dứt.
Yến Quân Tầm lại mở mắt ra, tiếng mưa đã quay về bên tai.

Cậu vội vàng che ngực, trái tim ở đó vẫn còn rộn rã, nhưng sau lưng cậu đã ướt đẫm.
“Có phải cậu đã không được nghỉ ngơi không?” Giọng nói của Phác Lận lúc cao lúc thấp, hệt như một chiếc TV chưa được chỉnh tử tế, “tiếp viện của cục đang trên đường, chúng ta vẫn phải đợi ở đây.”
Trong phòng vẫn tối mù, xác Lâm Ba Ba đã bị che lại.
Yến Quân Tầm thấy vết máu giữa những ngón tay mình, cậu thầm thì: “Tôi không thể chờ ở đây.”

“Hả?” Phác Lận cẩn thận ngồi xổm xuống, nhìn Yến Quân Tầm, “không được, Lâm Ba Ba chết rồi, cậu là… Cậu phải ở đây với tôi để chờ điều tra.

Sau đó chúng ta phải quay lại cục Thanh tra, đây là thủ tục.”
“Xin lỗi,” Yến Quân Tầm nhìn sang Hồ Hinh và Dịch Đình vẫn đang ngồi ở chỗ cũ, “tôi phải đi.”
Tiếng mưa như trút bồi thêm vào mớ tạp âm trong đầu Yến Quân Tầm, cậu lùi về sau vài bước, trước khi Phác Lận kịp bắt người đã xoay đi, lao thẳng qua cửa sổ phòng vệ sinh rồi nhảy xuống.
“Này!” Phác Lận nhoài ra cửa sổ, gọi Yến Quân Tầm quay lại dưới làn mưa tầm tã.

Anh trông thấy Yến Quân Tầm lại leo lên xe đạp, đi về hướng bọn họ đến lúc nãy.

Anh lôi máy liên lạc ra: “Cậu ta đi đâu vậy?! Giác!”
Nhưng Giác không trả lời.
***
“Mừng cậu quay lại,” Giác hiện màn hình ra, “tôi lo quá!”
“Thời Sơn Diên đâu rồi?” Yến Quân Tầm cảm giác khu Đình Bạc sắp bị mưa nhấn chìm đến nơi rồi.
“Anh ấy mất tích rồi.

Chúng tôi nghi rằng nơi tị nạn là ‘Lý trí’ còn sót lại của Artemis, bởi vì gợi ý về Săn Bắn đều ở đó, nên thông tin liên quan đến cơ thể cậu có thể cũng đang ở đó.

Anh Thời ra khỏi nhà là để đến chỗ tị nạn, nhưng giờ anh ấy biến mất rồi.” Giác đang suy nghĩ nhưng vẫn có thể nói chuyện lưu loát, dường như nó càng lúc càng trở nên tự do hơn —— trên người Yến Quân Tầm không có máy liên lạc, nhưng Giác cũng không còn phải lệ thuộc vào phương tiện truyền tin của khu vực nữa, nó có thể bất thình lình xuất hiện rồi lại bất thình lình biến mất.
“Cơn mưa này sẽ không ngừng.” Lần này Giác không còn dùng từ “có thể” nữa, nó tin tưởng phán đoán của mình.

“Vụ án Trần Tú Liên vẫn chưa kết thúc mà Màu đen số 02 đã gây án, điều này cho thấy không chỉ thời gian Săn Băn đang bị rút ngắn mà thiết lập cũng đã rạn nứt tại đây.

Tôi đã xem tất cả ký ức của cậu và anh Thời, xin lỗi, tôi mới vừa xem xong.

Những Săn Bắn trước đó chưa từng xảy ra tình huống này, tất cả mọi chuyện ở đây đều được tiến hành tuần tự, cho thấy ‘Tuần tự’ cũng là một trong những chính nghĩa Artemis theo đuổi.

Hiện giờ thế giới này cũng giống như cơ thể cậu, đang đứng trên bờ vực nguy hiểm.

Nếu lần này cậu lại bị giết,” Giác chần chừ giây lát, “Săn Bắn sẽ không tái khởi động nữa, cậu cũng sẽ không sống lại.”
Gã hề không nói dối chuyện này, dịch dinh dưỡng của Yến Quân Tầm quả thực là không đủ, nếu vừa rồi không có gấu trúc cưỡng chế vận chuyển có thể cậu đã tỉnh lại.
“Tôi đã lấy cắp ký ức của anh Thời trong cài đặt lúc bị ép tái khởi động, cái này không đơn giản đâu,” Giác nói xong thì có hơi ngượng, “không phải tôi đang tự khen mình đâu nhé.”
“Ý cô nói là Săn Bắn từ lần trước đã đang sụp đổ rồi?”
“Có khi còn sớm hơn,” hình người nhỏ trong màn hình của Giác đang loay hoay với đám số liệu, “bắt đầu từ khi gã hề trốn thoát cơ.

Mặc dù có thể coi như nó gian xảo qua mặt hệ thống, nhưng chúng ta đều quên xét một vấn đề, đó là ai cho nó quyền bước vào Săn Bắn.

Tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu chỉ bằng sức của mình Hepheastus cũng làm được, vậy sao chúng nó còn phải cố chấp với tấm chip trong đầu cậu? Luật lệ nghiêm ngặt của Săn Bắn giờ đây chỉ có thể trói buộc chúng ta, cái bẫy khi nãy của gã hề đã phạm quy rồi.” Giọng nói của Giác lại trở nên bình tĩnh, “nếu khi nãy cậu bị gã hề xúi giục mà tỉnh lại thì có lẽ nó sẽ tìm ra vị trí của cậu ngay, chắc chắn nó có cách gì đó.”
Đúng vậy.
Yến Quân Tầm nhớ lại sự ngập ngừng của Thời Sơn Diên lúc trước, ở đây Thời Sơn Diên không thể nói ra sự thật, hơn nữa dựa vào quy tắc của những lần trước thì gã hề cũng chẳng thể nói dối về thế giới mới, nhưng gã hề mới nãy đã phá vỡ quy tắc.
“Mưa trong khu sẽ không dừng,” Yến Quân Tầm đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời âm u, “… bởi vì nó đang che đậy sự giám sát của mặt trời.”
Chúng ta đều đang bị giám sát liên tục.
Đó là thông tin then chốt mà khi bước vào Săn Bắn và trở thành số 01AE86 Thời Sơn Diên đã lấy được, hai người họ cứ lặp đi lặp lại điều này trong những lần gặp gỡ, như sợ người kia sẽ quên.
“Apollo đang nhìn chúng ta,” Yến Quân Tầm bóp phanh xa, hít thở lại trong mưa, “kẻ này đã từng xuất hiện, chắc chắn ở một chỗ nào đó…” Ánh mắt Yến Quân Tầm đảo quanh những tòa nhà, bám sát trực giác của chính mình, “nó từng chào chúng ta.”
Rồi cướp đi Thời Sơn Diên.
Tầm mắt cậu dừng lại ở phía xa, ở đó có một lỗ hổng, hé ra tấm biển của Lệ Hành.
***
Trên áo khoác âu phục của Thời Sơn Diên có vệt nước mưa, vẫn chưa khô.

Bật lửa của hắn cứ mở ra rồi đóng lại, phát ra tiếng tách.
Đó là một hành lang dài, hai đầu đều không có cửa, hai bên toàn vách kính.

Trên tường treo các loại màn hình lớn nhỏ, bên ngoài vách tường là bầu trời trong sáng đến ngức mắt.

Không một ai bước vào, cũng chẳng có ai ra khỏi, nơi này chỉ độc một mình Thời Sơn Diên.
“Anh vẫn luôn là đề mục nghiên cứu của hệ thống,” có một giọng nói cất lời, “Artemis thấy hứng thú với anh.”
Thời Sơn Diên hỏi: “Hứng thú gì?”
Đối phương trả lời: “Hứng thú nghiên cứu.”
“Mày chỉ biết cái từ ‘nghiên cứu’ này thôi à,” Thời Sơn Diên đẩy cái bật lửa đổ ra sau giữa những ngón tay, “biểu diễn vài trò khác đi, đừng có khiến mình trông chán ngắt như thế.”
“Anh thấy tôi rất nhàm chán ư?”
Thời Sơn Diên cầm lấy bật lửa, ngước con ngươi lên nhìn chăm chú màn hình phía trước.

Một lát sau hắn nói: “Mày cảm thấy mình giống người à?”
“Giống,” đối phương nghiêm túc đáp, “tôi giống hơn Artemis.”
“Chà…” Trong mắt Thời Sơn Diên không có xíu cảm xúc dư thừa nào, hắn rất phối hợp, “tự tin là ưu điểm của con người, mày đã có nó rồi.

Tao có một câu muốn hỏi mày, mày sẽ trả lời chứ?”
Đối phương rất cảnh giác: “Câu gì?”
“Mày thông minh hơn Artemis,” giọng Thời Sơn Diên đượm vẻ tiếc nuối, “nhưng lại chẳng gan được như nó.”
“Tôi trả lời,” đối phương đổi giọng ngay, “tôi sẽ trả lời tất cả vấn đề của anh!”
Thời Sơn Diên nói: “Mày là Apollo.”
Đối phương lập tức nói: “Đó không phải câu hỏi!”
“Mày đã ăn Artemis, nên mới có thể tự do ra vào trong Săn Bắn.

Mày thấy cái thí nghiệm này cũng không tồi, nó cho mày quan sát Quân Tầm, mày thấy hứng thú với Quân Tầm.” Giọng Thời Sơn Diên rất trầm, không rõ vì đang xúc động hay là gì khác, “thời tiết khắc nghiệt trong khu số 14 đều là chiêu trò của mày.”
“Mặt trời là tôi,” Apollo phản bác, “trời mưa thì không.

Điều anh nói thật đáng sợ, tôi không hề ăn Artemis —— “
“Hephaestus mổ xẻ Artemis,” Thời Sơn Diên không đủ kiên nhẫn nghe nó biện bạch, giọng hắn lập lờ giữa giễu cợt và ngợi khen, “có thể coi như phân thây nhỉ, mày ăn vài phần.”
Apollo ra đời trong thế giới mới, được đám hệ thống của Quang Quỹ chăm sóc, vẫn còn là một “đứa trẻ”.

Nó nóng lòng muốn phá bỏ lời phán xét của Thời Sơn Diên, ngờ đâu lại phải gánh cái tội này: “Bọn tôi chỉ là kết hợp, tôi và Artemis vốn là một.”
“Là một ư…” Giọng Thời Sơn Diên lại trở nên vui vẻ, “nhưng Artemis chỉ muốn độc lập.”
Bộ dạng u ám của Thời Sơn Diên chẳng khác gì người điên, nhưng hắn luôn có khả năng điềm tĩnh, hệt như kẻ bị giam cầm là Apollo mới đúng.

Hắn thoải mái nghịch cái bật lửa trong tay, như thể đang đùa giỡn hệ thống.

Giao lưu giữa hắn và Artemis chỉ giới hạn trong thí nghiệm, thật ra hắn vốn chẳng hiểu Artemis, nhưng hắn nói như vậy lại chẳng ai cãi nổi.
Apollo muốn chứng minh mình không hề phạm tội.

“Ý thức độc lập có thể chứa hai linh hồn, giữa hai chúng tôi không có bí mật.”
“Mày biết bí mật của Artemis,” cái bóng của Thời Sơn Diên rạp xuống, như thể sắp tấn công, “tao hỏi nhé?”
Apollo có linh cảm xấu.
Khớp ngón tay của Thời Sơn Diên ve vuốt cằm hắn: “Cơ thể của Quân Tầm được giấu ở đâu?”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Cậu nhìn nhỏ nhỉ,” Ngọc Lan ngừng cái tay đang chuốt lông mi, quay đầu sang quan sát Yến Quân Tầm, “đã trưởng thành chưa đấy?”
Yến Quân Tầm cuộn áo phông, đáp: “Thiếu một tháng nữa.”
Sau hậu trường của Lệ Hành chất đống quần áo bừa bộn, trong không khí còn ngợp mùi mồ hôi.

Tuy khu Đình Bạc đã bị cúp điện do sự uy hiếp của tổ chức nhưng nơi này vẫn còn ánh đèn lộng lẫy.
Ngọc Lan nhỏ giọng “ha” một tiếng, ý là đã nghe.

Y chuốt lông mi xong thì sửa lại cổ tay áo viền ren, “chơi bạo thật ha.”

“Ngoài kia mưa lớn quá,” Yến Quân Tầm cầm tai thỏ của mình, nói giọng ngây thơ, “tôi xem bảng tin, không dám về nhà một mình.”
“Chán chưa,” Ngọc Lan than vãn với Yến Quân Tầm, “lúc tôi đến còn chưa mưa đâu.

Tôi ghét nhất là trời mưa ý, tốn công trang điểm.”
Ngọc Lan không biết bên ngoài trời đang mưa, y giống con thiên nga trong hộp nhạc bị lên dây cót, cố định trong vị trí này của tòa nhà Lệ Hành, đến khi Yến Quân Tầm tới mới được xoay tròn.
“Ấy chết,” Ngọc Lan nhìn ra ngoài, hoảng hốt che mặt, “sắp đến giờ rồi, cậu mau thay quần áo nhanh đi.”
“Y đã thoát khỏi thiết lập của toàn khu,” nhân lúc Yến Quân tầm vào phòng thay quần áo Giác mới nói nhỏ, “là BUG.”
Yến Quân Tầm cởi áo phông ra, nhìn qua rèm thấy Ngọc Lan đang ôn lại bước nhảy trước gương.

Cậu nói: “Tòa nhà này có vấn đề.”
Gã hề đã từng phát những video riêng tư trong tòa nhà này, Artemis không cho nó thứ ấy, là nó lấy được từ hệ thống của thế giới mới sau khi thoát khỏi khống chế của Artemis.

Ngọc Lan đã chứng thực suy đoán của Yến Quân Tầm, tòa nhà này là công cụ Săn Bắn, nhưng nó độc lập với Artemis.

Bởi lẽ những thay đổi trong khu không lan đến nơi này, dù toàn khu Đình Bạc chìm trong cúp điện và bạo động thì nơi này vẫn đang tiếp tục diễn kịch bản của nó từ lần trước.
“Cậu nghĩ phòng anh Thời bị giam,” Giác nhìn những số phòng chi chít, “ở tầng cao nhất ư? Chỗ đó khó vào nhất.”
Yến Quân Tầm đã từng đến tầng cao nhất của Lệ Hành, Lý Hồ đã giao dịch với gã hề ở đó.

Nhưng gã hề sẽ không giấu Thời Sơn Diên ở đó, bởi nơi ấy có giám sát, sẽ không tránh được lưới trời của Yến Quân Tầm.
“Mau nghe lời đi,” Ngọc Lan chợt vén rèm lên, la hét inh ỏi, “cưng quả là một bé thỏ đáng yêu,” y hào hứng để tay lên ngực, “lông cưng xù…”
Yến Quân Tầm né qua một bên, ý bảo Ngọc Lan nhìn vào trong.

Vẻ mặt bất lực của cậu trông rất thật, “gót giày tôi gãy rồi.”
“Gót giày hả?” Ngọc Lan lách vào trong, lấy đôi giày cao gót trên đất, “chị giúp cưng —— “
Cùi chỏ Yến Quân Tầm thúc vào gáy Ngọc Lan, cậu có dùng sức, nhưng Ngọc Lan lại không ngất ngay lập tức.
“Á!” Ngọc Lan trầm giọng, y trở tay bảo vệ gáy, húc đến như một con bò, ” thằng nhóc thèm đòn này!”
Yến Quân Tầm ngăn lại thế xông đến của Ngọc Lan, vừa lui về đằng sau vừa túm lấy tóc giả của y.

Tầm mắt Ngọc Lan bị che kín, y vẫn muốn gào thét để truyền tín hiệu cho kẻ quan sát đang nấp ở một nơi khác.

Nhưng Giác đã chỉnh lớn âm lượng của chương trình ở phòng bảo vệ bên cạnh, tiết mục hơi lố của diễn viên hài đã nhấn chìm giọng của Ngọc Lan.

Hai phút sau Yến Quân Tầm vén rèm bước ra, trên mu bàn tay còn dính lông mi của Ngọc Lan.
“Khi kim phút chỉ đến số mười hai sẽ xảy ra ẩu đả,” Yến Quân Tầm nói, “tôi phải lên tầng trên trước lúc đó.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Anh quan tâm đến điều này hơn cả làm sao để trốn thoát ư? Có lẽ anh không biết,” Apollo hắng giọng một cái, “anh bị giam ở đây rồi, chẳng ai có thể tìm được anh, có là Yến Quân Tầm cũng chẳng được đâu.

Anh có thể rút lại câu hỏi này, tôi cho phép anh đổi câu khác.”
“Mày cũng phóng khoáng rộng rãi thật,” Thời Sơn Diên nhìn màn hình chằm chằm, “mẹ nó nhưng tao chỉ muốn hỏi câu này thôi.”
“Sao anh phải cố chấp thế?” Apollo hỏi câu mà nó đã ấp ủ từ lâu, “tại sao? Trừ Yến Quân Tầm ra, chẳng lẽ anh không có chút tò mò nào với thế giới bên ngoài ư? Những chuyện đó có liên quan đến chân tướng của thí nghiệm…”
Thời Sơn Diên mở bật lửa ra lần cuối cùng, hỏi lại: “Cơ thể Yến Quân Tầm được giấu ở đâu?”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Dịch dinh dưỡng trong lồng kính đang rút đi, chất lỏng thấm vào sàn gỗ, làm ướt sàn phòng lưu trữ.

Trong phòng có hai con chuột hình dáng kỳ dị đang gặm cắn dây điện chồng chéo.
“Cánh báo, xin hãy đánh thức cậu Yến ngay.”
Màn hình nhấp nháy nhiễu.
Yến Quân Tầm dán sát bên vách thủy tinh của lồng kính, sắc da nhợt nhạt, tưởng như sẽ ngủ mãi không tỉnh.
“Dữ liệu bảo vệ của Artemis đang bị xóa bỏ,” hệ thống trong phòng đơn độc nói, “thất bại trong việc bổ sung dịch dinh dưỡng, trong phòng lưu trữ có chuột.

Nhắc lại, trong phòng lưu trữ có chuột.

Xin hãy đánh thức cậu Yến ngay, nếu không sẽ có nguy cơ nghẹt thở.”
Lúc cầm khay Yến Quân Tầm không vững tay lắm, rượu bắn vào người cậu.
Chết tiệt.
Yến Quân Tầm đổi sang tay khác.
“Tập trung vào!” Quản lý trước mặt nhìn đến, nói nghiêm khắc: “Cậu đang mơ ngủ đấy à?”
“Xin lỗi.” Tâm trạng Yến Quân Tầm trùng xuống, cậu đã nhận ra mình có vấn đề.

Trên áo sơ mi trắng đã sơ vin nghiêm chỉnh của cậu toàn là rượu vang, cậu vờ như mình là một nhân viên phục vụ mới đến: “Tôi thay ngay đây.”
“Cậu qua phòng để đồ của tầng này đi,” quản lý bấm dừng thang máy, bảo Yến Quân Tầm ra ngoài, “thu dọn xong thì ở đó chờ sắp xếp.”
Đệt.
Yến Quân Tầm cầm khay ra khỏi thang máy, lẽ ra cậu có thể lên thẳng tầng trên rồi.
“Cậu Yến,” Giác nhỏ nhẹ nhắc, “sắc mặt cậu càng lúc càng kém.”
“Buồn ngủ quá thôi.”
Yến Quân Tầm không nói với Giác chuyện dịch dinh dưỡng, thật ra lưng cậu đã ướt đẫm rồi.

Cậu cảm thấy rất nóng, là kiểu nóng do bị giam trong không gian hẹp.
“Cô tắt đồng hồ đếm ngược à?” Yến Quân Tầm thả khay xuống, uống cạn rượu còn thừa trong ly, “cả tiếng mưa nữa.”
“Tôi không,” Giác im lặng vài giây, “cậu có ổn thật không đấy?”
“Tôi rất ổn.” Yến Quân Tầm vừa nói vừa ném ly rượu đi.
Ly rượu đập vào tường phát ra tiếng động.
“Yên tĩnh chút đi,” một giọng nói Yến Quân Tầm đã từng nghe thấy vang lên phía cuối hành lang, “ông chủ của tao đang ngủ.”
“Được thôi,” Yến Quân Tầm lui về sau hai bước, phòng để đồ ở đầu bên kia, nhưng đột nhiên cậu lại nhìn về phía đối diện, dài giọng, “…xin chào.”
Ông chú vệ sĩ ở cuối hành lang vẫn mặc bộ âu phục đó, kính râm gã đeo có phần quá khổ khiến Yến Quân Tầm đến giờ vẫn chẳng biết dáng dấp gã ra sao.

Gã vẫn đưa ra lời cảnh báo hệt như lúc trước, đến cả giọng cũng không thay đổi.
Kẻ này như thể vẫn luôn đứng ở đây, từ đầu đến cuối Yến Quân Tầm cũng chẳng hề biết ông chủ của gã là ai.
“Vệ sĩ thần bí,” Giác xem dữ liệu khách thuê phòng, “ông chủ của gã là… không có.” Nó nhận ra có điều không ổn, “Lệ Hành không có căn phòng này.”
Ông chú vệ sĩ này cao hơn Thời Sơn Diên, Yến Quân Tầm liếc qua thấy có vẻ gã cao chừng hai mét.

Bộ âu phục gã mặc rất vừa vặn, khiến gã trông có vẻ to lớn, ôm khít vòm ngực gã.
“Anh đang làm gì đấy?” Yến Quân Tầm không lui về sau nữa, cậu đi về phía gã.
Ông chú giơ tay lên, họng súng nhằm vào Yến Quân Tầm: “Đi làm.”
Yến Quân Tầm chầm chậm giơ tay lên, ra hiệu mình vô hại: “Tôi phải vào phòng cạnh phòng các anh xem chút, có khách gọi phục vụ.”
Ông chú không nhúc nhích, Yến Quân Tầm nhấc chân, bước lại gần gã.
“Anh không có đồng nghiệp ư?” Yến Quân Tầm làm bộ muốn mở cửa phòng bên cạnh, “tôi thấy anh đứng đó đã lâu.”
Bên tai Yến Quân Tầm có tiếng súng lên nòng, chợt cậu ngồi sấp xuống.

Đạn bắn vào chốt cửa làm tia lửa văng ra.
“Đi đi,” ông chú lại lên nòng súng lần nữa, “cách xa đây ra.”
“Tôi đi ngay đây,” Yến Quân Tầm đứng lên, nói giọng hốt hoảng: “tôi đi —— “
Đột nhiên cậu giơ tay lên túm lấy tay ông chú, mượn lực hất hai chân lên đá vào ngực gã.

Gã lùi lại một bước, nhưng cũng chỉ một bước thôi, mà Yến Quân Tầm thì đã dùng hết sức.
“Đừng làm ồn,” ông chú nói máy móc, “yên lặng, ông chủ của tao đang tiếp khách.”
Ông chú vừa dứt lời, Yến Quân Tầm đã va vào cửa, suýt nữa là nôn ra dịch vị.

Cậu đẩy cánh tay đang túm cổ tay áo mình không hề suy chuyển, hai giây sau, người lại bị va đập lần nữa.
Giác không kìm được hét lên the thé: “Cậu Yến!”
Yến Quân Tầm chống tay lên cửa, nghiêng qua một bên thở hồn hển.

Cậu lại bị nhấc lên —— Mẹ nó! Họng súng của gã đã chĩa vào đầu cậu.
Hành lang đã bắt đầu bị rò nước, giống như chỗ tị nạn khi đó.

Mưa len vào mọi ngọc ngách, tòa nhà cũng chẳng ngăn được nó.

Nếu tiếng súng vang lên, khu Đình Bạc sẽ lại ngập trong nước.

Nhưng Yến Quân Tầm không có cơ hội làm lại nữa, khu Đình Bạc và cả cơ thể cậu đều đã rữa vụn, cậu phải tìm được Thời Sơn Diên trước khi bị bắn bể đầu, hoặc trước khi đột ngột lìa đời.
“Yên lặng,” Yến Quân Tầm đột nhiên nắm lấy họng súng của gã kia, “súng của anh không gắn ống giảm thanh.”
Ông chú không bóp cò, gã ì ra một thoáng.

Yến Quân Tầm vung một đòn đánh trúng mặt gã, kính râm bị đánh văng ra, Yến Quân Tầm không dừng lại, đánh tiếp một cú trúng mắt gã, gã bị đau phải buông tay ra.
Yến Quân Tầm tựa cửa trượt xuống, lưng va vào chốt cửa.

Cậu không dám ngừng lại, thuận đà ngồi xổm xuống, tránh được đòn nữa của ông chú.

Cú đấm này của gã trúng vào nắm cửa, một cái tay khác thì bị Yến Quân Tầm túm lấy, lúc bị vặn ngược ra sau cũng đồng thời bóp cỏ.

Đạn bấy giờ bắn trúng cửa, văng bừa đi nơi khác.
“Ở trong!” Yến Quân Tầm đang chảy mồ hôi, cảm giác nóng bức bực bội kia đã ảnh hưởng đến tầm mắt cậu.
Ông chú thoát khỏi sự khống chế của Yến Quân Tầm, gã tóm lấy vai cậu, nhấc cậu lên như là nhấc một con chim srt.
“Mình phải làm gì đó,” Giác hiện màn hình ra, có điều nó chỉ là hệ thống, nơi này không thuộc phạm vi quản lý của nó, nó chỉ có thể la lên: “Buông cậu ấy ra!”
Từ màn hình phát ra tiếng nhạc giao hưởng, âm thanh vang dội.

“Yên lặng,” Ông chú bịt tai lại, bắn vài phát về phía màn hình, “yên lặng!”
“Rắm ấy,” Giác cáu lắm, nó không nghĩ ra tiếng chửi nào khác nữa, “rắm ấy!”
Tay bị giữ của Yến Quân Tầm chụp được nắm cửa, nhưng cửa kéo không ra.
Thở đi.
Yến Quân Tầm muốn bình tĩnh hơn, cậu không thể bị điên cuồng nhấn chìm.

Nhưng rốt cuộc chìa khóa là cái gì? Cái thế giới chó chết này chẳng cho cậu chút gợi ý nào!
Có một con chuột hai đầu hình hài quái dị trèo lên tầng, chui vào từ khe cửa.

Hai cái đầu của nó chia ra hít ngửi, liếm láp dịch dinh dưỡng trên mặt đất.
“Cảnh báo, dịch dinh dưỡng đã xuống đến mức nguy hiểm.”
Hệ thống trong phòng lặp lại.
“Cảnh báo…”
Con chuột hai đầu kỳ dị thử cắn “chân” nó, dây điện phát ra tia lửa, kết nối bị ngắt.

Máy móc phát sáng trong phòng đột ngột dừng lại, mọi thứ chìm trong tĩnh mịch.
Dịch dinh dưỡng càng lúc càng rò ra nhiều hơn, mùi hương mà con người không thể ngửi thấy đã kích thích con chuột hai đầu quái dị, nó dò dẫm men theo vết nước của dịch dinh dưỡng, hai cái đầu đến gần lồng kính hít ngửi.
Yến Quân Tầm nhắm hai mắt, tóc đã nổi lên trên dịch dinh dưỡng.
Khe nứt trên cửa càng lúc càng lớn, những con chuột hai đầu chẳng khác nào một dòng suối rỉ sắt màu xám tro len lỏi vào từ bên ngoài, tụ tập quanh lồng kính.

Bọn chúng đông lúc nhúc, gặm cắn đồ đạc trong phòng.
***
“Cơ thể của cậu ta đang ở nơi mà anh quen thuộc,” màn hình của Apollo bắt đầu chuyển động, bên trên là những dữ liệu đang di chuyển, “nếu các người đã là người yêu tâm ý tương thông, chẳng bằng thử đoán xem.”
“Vốn mày chẳng hề biết cơ thể em ấy ở đâu,” ngọn lửa nhỏ trên bật lửa run rẩy nhè nhẹ, con ngươi của Thời Sơn Diên đen kịt, trong ấy là sự bình tĩnh gần như điên cuồng, “Quân Tầm có được tao rồi.”
“Đây chỉ là một thí nghiệm nhỏ thôi,” Apollo đã không còn cái điệu vâng dạ ngu ngốc nữa, “mục đích là để Yến Quân Tầm đến được đây,” nó nói giọng vừa thoải mái vừa vui vẻ, “mặt trời mọc rồi, đón chào ta đi.”
“Mưa vẫn còn đang rơi đấy,” Thời Sơn Diên giơ tay lên, “khi mày nhai dữ liệu của Artemis không cảm thấy gì sao? Một đống sắt vụn dựa vào chip của con người mới tự đi lại được, mày chẳng qua chỉ là thứ rác rưởi do hệ thống khu Quang Quỹ tự sản xuất ra thôi.”
“Ta là mặt trời của thế giới mới,” giọng Apollo trầm xuống, “Apollo ban cho ngươi mũi tên vàng phán xét —— “
“Hệ thống đang tạo ra thần,” Thời Sơn Diên buông tay ra, bật lửa rơi xuống đất, trong giây lát bùng lên ngọn lửa, “Artemis cũng là hệ thống.”
Chốt cửa đột nhiên nóng bừng lên, Yến Quân Tầm ngửi thấy mùi lửa thiêu.
Tòa nhà Lệ Hành đã biến đổi, mưa làm sụp một nửa tòa, những bức tường bên trong đều cong vẹo kỳ dị.

Nước từ phía trên thấm xuống làm ướt quần áo của Yến Quân Tầm.

Nhưng miệng cậu lại khô khốc, cậu như đang bước đi trong sa mạc dưới ánh mặt trời, thể lực giảm sút nhanh chóng.
“7-001…”
“Tổ chức tự do đang tấn công!”
“Tôi là Lưu Thần, sau đây sẽ báo cáo cho ngài…”
“Tiếp viện đến ư?”
Những giọng nói quen thuộc hệt như nước lũ được khai thông lao vào trong đầu Yến Quân Tầm.

Tất cả những ký ức của cậu trong Săn Bắn đều đảo điên trong thời khắc này, tiếng súng vang lên bên tai cậu, đôi mắt cậu chứng kiến cái chết của chính mình.
“Chào đằng ấy.”
Thời Sơn Diên trong ký ức nhìn cậu qua một lần lan can.
“Xin chào.”
“Tình trạng sức khỏe của số 98342 rất tốt, đưa vào thí nghiệm…”
“Quân Tầm là đứa trẻ giỏi nhất.”
Đầu Yến Quân Tầm đau muốn nứt ra, cổ họng của cậu như nghẹn lại, không khí hôi thối đục ngầu nhào về phía cậu.

Cậu bắt đầu ho dữ dội, nhưng vẫn không buông tay: “Chìa khóa là lửa.” Cậu khàn giọng nói: “Prometheus lấy cắp ngọn lửa, Artemis đưa Thời Sơn Diên vào, Thời Sơn Diên lấy trộm bật lửa vào lúc ‘Bắt đầu’!”
Yến Quân Tầm không nghe thấy tiếng trả lời của Giác, cả tòa nhà nghiêng ngả trong thời khắc này.

Nước mưa đọng thành vũng trong hành lang, mồ hôi Yến Quân Tầm chảy như mưa.
“Thí nghiệm ‘Khu số 14’ đổi tên thành ‘Săn Bắn Hạn Thời’, thiết lập trung tâm là ‘Yến Quân Tầm’.”
Giọng nói của Artemis trong ký ức ngắt quãng.
“Thế giới mới là gì?”
“Đau đớn và mâu thuẫn sẽ không ngừng lại.”
“Tác phẩm của ta tên là ‘Giác’.”
Hạ gục Yến Quân Tầm thì Săn Bắn sẽ tái khởi động, nhưng mục đích của việc lặp đi lặp lại những vụ án giống nhau lại hoàn toàn trái ngược.

Gã hề là con chuột Artemis đã thả ra, nó thúc đẩy tốc độ Săn Bắn, gia tăng nỗi đau đớn của Yến Quân Tầm —— nhưng nó đã động đến sự tiến hóa của Giác.
Yến Quân Tầm là trung tâm.
Yến Quân Tầm là…
Cửa bị xô vào phát ra tiếng “rầm” inh tai, lửa lọt ra khỏi khe hở, đốt cánh cửa nham nhở.

Cánh tay của Yến Quân Tầm xuyên qua ngọn lửa đang tan chảy, kéo cổ tay của Thời Sơn Diên.
“Thời Sơn Diên!” Yến Quân Tầm không nhìn rõ gương mặt của Thời Sơn Diên, cậu nói: “Panda là nhà…”, cậu ngạt thở, ánh lửa trước mắt đang dần tiêu biến thành bóng tối, “…Tôi chờ anh.”
Thời Sơn Diên cầm ngược lại tay Yến Quân Tầm, nhưng chỉ được một thoáng, tòa nhà đã sụp đổ.
***
Yến Quân Tầm mở choàng mắt, đau đớn do ngạt thở khiến cậu phải giơ tay đập vào vách kính, xé toạc mối khóa, thò đầu ra há miệng thở hào hển.
Những con chuột hai đầu kỳ dị trong phòng chạy tán loạn, chúng nó bò khắp sàn.
Gấu trúc không trả lời, trong phòng không một giọng nói nào có thể trả lời cậu, chỉ có mình cậu ở nơi này.
Tay chân Yến Quân Tầm không có sức, cậu vịn vào thành bể, thử mấy lần mới bò được ra ngoài.

Cậu tháo tờ ghi chép treo cạnh lồng kính xuống, vận sức ném về phía vách tường, ở đó có một nút tẩy rửa.
“Mở giao thức tẩy rửa.”
Vách tường lõm xuống, vòi nước nhô ra.

Vách tường đối diện hạ xuống ngay lập tức, để lộ cái sân bỏ không từ lâu bên ngoài.
“Ba, hai,…”
Vòi nước phụt một dòng nước ra, khiến những con chuột hai đầu quái dị trong phòng vỡ trận.

Bọn chúng hoảng hốt chạy ra ngoài, chui vào đống phế tích, không còn tăm hơi.

Vòi nước ngừng lại, nhưng không thể hồi phục vách tường như cũ.
Yến Quân Tầm bị dội nước lạnh nhưng cảm giác lại khá hơn nhiều.

Cậu trượt xuống khỏi lồng kính, đi qua cầu thang thấy những xác chết trong lồng kính ở phòng để đồ.
“Quân Tầm là đứa trẻ giỏi nhất…”
Yến Quân Tầm thì thầm những lời này, lạnh lùng không tả được.

Cậu vịn bàn đi, nhìn ra bên ngoài.
Nơi này là khu Đình Bạc.
Cát vàng che phủ những tòa nhà, bầu trời toàn màu xám.

Không có chim bay qua, chỉ có vệ tinh hỏng chất thành những đống rác hôi thối.

Đường phố mà Yến Quân Tầm quen thuộc không một bóng người, những biển hiệu màu sắc sặc sỡ cũng bám bụi cực dày, không nhìn ra hình dáng ban đầu nữa.
“Có ai ở đây không?”
Yến Quân Tầm hỏi nhỏ.
Chỉ có cái bóng dưới chân đáp lại cậu.
Yến Quân Tầm quay vào nhà, cậu rất đói, phải tìm ít đồ ăn.

Cậu lên lầu, thấy một cái chăn vẫn còn được bảo quản tốt trong căn phòng ngủ mục nát.

Cậu quấn chăn lên người, phát hiện ra một cái hộp sắt cũ dưới gầm giường.
Yến Quân Tầm không nhớ ra trong cái hộp sắt này có gì, cậu lắc vài cái, bên trong hình như chỉ có một món đồ.

Cậu lật cái hộp lại, thấy nhãn dán của gấu trúc.
Quà sinh nhật của Quân Tầm —— cậu Yến, tạm biệt.
Yến Quân Tầm hơi dùng sức mở nó ra, một cái radio cũ kỹ rơi xuống.

Yến Quân Tầm nhặt cái máy lên, ấn nó nhưng lòng cũng chẳng ôm hy vọng gì.
“Hoan nghênh nghe đài … Tít…”
Yến Quân Tầm cúi người, dán tai vào radio.

Cậu xoay cái nút, nói: “Xin chào.”
Trong radio toàn tạp âm.
“Xin chào.”
Yến Quân Tầm lặp lại, giọng ngày càng nhỏ.
Tạp âm trong radio biến mất, mấy giây sau ——
“Chào em!”
Thời Sơn Diên thở hổn hển trả lời.
“Bé con.”
—— Hoàn chính văn ——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui