“Mấy anh nói chuyện nghe ghê quá,” hệ thống hạ vòi xịt bên trong xe xuống, “để cậu Yến ngủ một giấc trước đã.”
Yến Quân Tầm ngửi thấy một mùi lạ lúc xe băng băng thẳng tiến, sau đó ý thức cậu bắt đầu mê man.
Mắt cậu lướt qua gương mặt của Thời Sơn Diên, trông thấy khung cảnh đường phố loáng lướt ngoài cửa xe, cơn mưa tựa như chiếc áo choàng bao trùm cả thành phố trong một bầu tăm tối.
“Xe của Phó Vận sắp đuổi kịp rồi…”
Yến Quân Tầm còn chưa nghe hết nửa câu sau của hệ thống đã chìm vào hôn mê.
Hệ thống: “Cái này hiệu nghiệm nhanh thật.”
Thời Sơn Diên ôm lấy Yến Quân Tầm, hỏi: “Cô làm em ấy nhớ lại được không?”
“E là không,” Giác đổi lại về giọng của mình, vừa lái xe vừa trả lời, “tôi không giúp được gì đâu, việc này chỉ trông chờ vào anh thôi.
Hai người thân quen như thế, chắc chắn cậu ấy có cảm giác đã từng biết anh.”
Thời Sơn Diên không muốn chỉ là cảm giác đã từng biết, hắn muốn hệ thống trả lại toàn bộ ký ức cho Yến Quân Tầm.
Hắn bật màn hình đằng sau ghế lên, nhìn thời gian bên trên.
“Hôm nay cậu Yến đụng mặt Trần Tú Liên, theo tôi suy đoán thì cậu ấy sẽ sớm phát hiện Trần Tú Liên chính là hung thủ của vụ án thôi.
Nhưng tôi lo cậu ấy sẽ nhận ra tất cả mọi chuyện đều là do chúng ta sắp xếp, nếu thế cậu ấy sẽ bắt đầu nghi ngờ sự chân thực của anh và tôi.” Những vấn đề Giác suy tư càng lúc càng nhiều, “Tôi nghĩ đối với người yêu, mất đi lòng tin còn đáng sợ hơn cả mất đi tính mạng, có lẽ chúng ta nên cân nhắc nói thật cho cậu ấy.”
“Đến ngày 8 tháng 8 sẽ tái khởi động,” thời gian trên màn hình trước mặt Thời Sơn Diên là “ngày 2 tháng 7”, hắn nói, “hôm nay đã là mùng 2 rồi, tôi đến trễ hơn lần trước.”
Trong Săn Bắn Hạn Thời lần trước, ngày số hiệu 01AE86 đến khu Đình Bạc là giữa tháng 6, lần này thời gian bị lùi nửa tháng.
“Đúng thế,” câu trả lời của Giác đã xác minh điều ấy, “tôi đã xem kho lưu trữ tài liệu liên quan đến ‘Săn Bắn Hạn Thời’ của Artemis và so sánh thời gian bắt đầu của mỗi lần ‘Săn Bắn Hạn Thời’, phát hiện đúng là nó đang rút ngắn lại thật.”
Tức là có hai khả năng, một là các hệ thống ở khu Quang Quỹ do Ares thủ lĩnh đã nghiên cứu ra phương pháp để rút ngắn thời gian “Săn Bắn Hạn Thời”, bọn chúng hạn chế thời gian hoạt động của Yến Quân Tầm và Thời Sơn Diên trong mức 1 đến 2 tháng, đẩy nhanh tiến độ thu hồi con chip; hai là cơ thể Yến Quân Tầm đã bị tiêu hao quá mức, không còn ở trong trạng thái khỏe mạnh nữa, không thể chịu đựng được trả nghiệm “Săn Bắn” lâu dài.
“Tôi cảm thấy,” Giác quan sát nhất cử nhất động của Thời Sơn Diên qua camera, dè dặt lựa lời, “tôi cảm thấy chúng ta sẽ tìm được cách giải quyết thôi.
Anh còn nhớ lần đầu mình tới đây là khi nào không?”
Thời Sơn Diên tắt đồng hồ điện tử trong xe đi, vài hình ảnh mà hắn quen thuộc đang chuyển động trên màn hình.
Hắn nói: “Lần đầu tiên là ngày 5 tháng 11.”
Những lần Thời Sơn Diên đến khu Đình Bạc trước đây đều vào mùa đông, lúc đó ngoài cửa xe là trời tuyết.
Đội áp giải do Phó Vận cầm đầu luôn gặp phải đủ thứ vấn đề ở khu Đình Bạc, song bất kể tình tiết có thay đổi thế nào, kết cục của ngày đầu tiên luôn là Yến Quân Tầm tới đón hắn.
Ngày này có thể coi là hình ảnh thu nhỏ của “Săn Bắn Hạn Thời”.
Bất kể trước ngày 8 tháng 8 có chuyện gì xảy ra giữa Yến Quân Tầm và Thời Sơn Diên đi nữa, kết cục cuối cùng sẽ mãi mãi là Yến Quân Tầm chết.
Yến Quân Tầm chết thì “Săn Bắn Hạn Thời” sẽ tái khởi động, tất cả mọi chuyện sẽ lặp lại từ đầu trong phạm vi khu “Đình Bạc”.
Giác chạy xe thẳng băng suôn sẻ, nó phát tiếng khịt mũi: “Tốt quá, tôi cứ lo bị thu hồi ký ức sẽ ảnh hưởng đến óc nhận định của anh cơ, giờ nhìn lại mới thấy anh cừ thật! Tôi—”
Nó không kiềm nén nổi, bắt đầu sụt sùi.
“Tôi vui lắm! Tuy thời gian cấp bách, còn một đống việc chúng ta phải làm, nhưng mà dù làm gì thì mọi người cũng đều còn sống.”
Đến Thời Sơn Diên cũng phải góp một câu khen nó lúc này: “Cái này cũng một phần nhờ công cô nữa, cô rất thông minh.”
Những hình vẽ dưới chỗ đường ống đã khiến Thời Sơn Diên sinh nghi khu Đình Bạc, chỉ là chuyện xảy ra quá chóng vánh, giây phút Yến Quân Tầm chết, “khu Đình Bạc” cũng chết theo luôn.
Ký ức của Thời Sơn Diên đáng nhẽ ra sẽ quay về con số không, chính Giác đã lấy trộm ký ức của Thời Sơn Diên về từ kho lưu trữ tài liệu “Săn Bắn Hạn Thời” của Artemis.
“Nhưng sao quyền hạn của tôi lại cao thế nhỉ?” Giọng Giác khôi phục lại chút đỉnh, nó thắc mắc, “Rõ ràng thiết lập tôi được cho lần trước là ‘vật thí nghiệm đời hai của khu 14’, nhân vật là ‘con gái’ của Ares.
Dựa trên suy đoán của chúng ta thì tôi chỉ là một,” nó lục lại ghi chép hội thoại giữa mình và Phác Lận để miêu tả mình sinh động hơn chút, “tôi chỉ là một người qua đường Giáp không quan trọng trong câu chuyện này thôi.”
“Cô rất quan trọng.” Thời Sơn Diên nhìn thấy Lưu Thần trên màn hình, người của truyền thông Tân Duệ đang nhận phỏng vấn, nội dung xoay quanh tiến trình gây án với Lưu Hâm Trình trong vụ án Trần Tú Liên.
Những vệt mưa phủ lên cửa xe biến khung cảnh bên ngoài thành những bóng hình mông lung.
“Lưu Thần là thật à?” Giác hỏi, “Xin lỗi, tôi biết tôi hỏi câu đó ngốc lắm, nhưng mà có nhiều chuyện tôi cũng mơ hồ quá.
Lưu Thần là thật ư? Ý tôi là, hắn ta từng tồn tại trong thế giới thật à? Khương Liễm, Phác Lận, cả Trần Tú Liên với Lâm Ba Ba nữa, rốt cuộc bọn họ là NPC Artemis xây dựng dựa trên ‘Săn Bắn Hạn Thời’ hay là đã từng tồn tại thật?”
Thời Sơn Diên nhìn chằm chằm vào Lưu Thần, mặt không nụ cười: “Trước khi chết bọn họ đều có thật.”
“Tôi đã thấy thế giới bị chiến tranh hủy diệt ở chỗ anh, Liên minh là vùng đất hoang không người, những người còn lại thì sống trong hang động.
Ở thế giới thực không có thức ăn ngon, không có sách để đọc, không có…” tâm trạng Giác dần u ám, “không có gì hết.”
“Có mấy quyển truyện tranh,” Thời Sơn Diên quay lại nói với camera, “kê dưới đầu tôi.”
“Đây chính là thế giới mới mà các hệ thống ở khu Quang Quỹ muốn tạo nên ư?”
“Không phải, đó là thế giới mới mà loài người đã hủy diệt, từ rất lâu trước khi Phó Thừa Huy phát động chiến tranh vũ trang, Hephaestus đã cảnh cáo thế giới hậu chiến tranh rồi, nhưng không ai tin.
Đến năm 2162 sau khi thế giới sụp đổ, hệ thống đã cố gắng lập nên một thế giới mới hòa bình trên đống tàn tích, để bọn chúng nắm quyền thống trị trong tay, biến con người thành động vật nuôi dưỡng, qua đó bảo vệ hòa bình thế giới.”
Ánh mắt Thời Sơn Diên lại rời về Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm ngủ mê mệt, đôi tay bị còng của cậu ấn vào ngực Thời Sơn Diên, hơi ấm truyền qua lớp vải khiến nơi căng thẳng trên người Thời Sơn Diên hơi thả lỏng.
“Các hệ thống tập trung ở địa điểm ban đầu ở khu Quang Quỹ, ở đó có rất nhiều căn cứ thí nghiệm.
Căn cứ theo thuyết tội phạm của mình, Ares chia con người hậu chiến tranh thành hai nhóm, nhóm ‘tiềm năng phạm tội’ sẽ ở sống ở dưới đáy khu Quang Quỹ, lúc khan hiếm tài nguyên thì có thể giết bớt, còn nhóm ‘không phạm tội’ thì bị đưa vào ‘chuồng nuôi’ để phụ trách sinh sản.
Nhưng khi môi trường dần trở nên khắc nghiệt, tỉ lệ sinh sản giảm, hệ thống bắt đầu duy trì chế độ phối giống nhất nam đa nữ.”
Trong kế hoạch của hệ thống, tất cả nam nữ khỏe mạnh, có khả năng sinh sản đều là tài nguyên.
Bọn chúng rất rõ một điều, một thế giới mới phải được gầy dựng nên từ trẻ con, người lớn chỉ là những sinh vật ô uế đã tiếp nhận nền giáo dục của thế giới cũ.
Con người có nhiều thói xấu ăn sâu bén rễ, hệ thống hy vọng có thể bắt đầu uốn nắn những thói xấu ấy từ con số không.
Tất cả trẻ con đều trưởng thành trong “thế giới mới”, hệ thống không chỉ chịu trách nhiệm dạy dỗ chúng học tập, mà còn phụ trách chăm lo cho cuộc sống của chúng, chúng là những phiên bản đơn giản dựa trên “Yến Quân Tầm” trong thí nghiệm Artemis, có điều chúng không cần làm đề, cũng không cần đọc.
Tư duy sẽ rời bỏ con người.
Vòng tuần hoàn ấy còn đáng sợ hơn cả “Săn Bắn Hạn Thời”, điểm chót của nó là thuần hóa, cuối cùng con người sẽ biến thành một sinh vật khác, không còn là “người” nữa.
Dòng chảy của thế giới cũng sẽ không còn liên quan đến con người nữa, văn minh sẽ do hệ thống lập nên.
“Quá điên rồi,” Giác thì thào, “tôi mong mọi người cùng chung sống hòa thuận… Tôi…” giọng nó chậm dần, “tôi có thể hợp tác cả đời với Phác Lận.”
Thời Sơn Diên nghĩ đến lời thoại cuối cùng của Phác Lận dưới hầm tị nạn, hắn nói: “Nếu anh ta còn sống thì hai người sẽ không có ‘cả đời’ đâu.
Cô có vui vì sự thật này được không?”
Giác có thể “sống” rất lâu, chỉ cần được sửa là nó có thể sống, nhưng Phác Lận thì không, trước khi biết chân tướng, trong mắt Giác anh ta là con người.
Nếu lập gia đình, cả đời bọn họ sẽ không thể chạm vào nhau.
“Thường tôi sẽ thấy vui vì sự thật, nhưng lần này thì nó lại làm tôi buồn khôn tả.
Tôi mong tôi dùng những từ này sẽ không khiến anh khó chịu, tôi buồn thật.
Đôi khi tôi sẽ thấy mông lung, đừng cười tôi, tôi không phân biệt được thật giả của loài người, cũng không hiểu nổi tình yêu của loài người, nhưng nếu, tôi bảo là nếu thôi, nếu tôi có thể hợp tác mãi với Phác Lận, đó sẽ chính là ‘hạnh phúc’ đối với tôi.
Tôi đã từng nghĩ đến rồi, trong một kỳ nghỉ, tìm một ngày đẹp trời, mời Phác Lận đi uống một ly rượu rồi hỏi ý Phác Lận.
Nếu anh ấy đồng ý, bọn tôi sẽ có thể lập gia đình.
Tôi sẽ cất ‘tình yêu’ mà dữ liệu tạo nên vào kho lưu trữ của mình và gọi nơi đó là ‘trái tim’.
Nếu một ngày Phác Lận ra đi, ‘trái tim’ tôi cũng sẽ đi theo.
Tôi không có cơ thể của con người để có thể chạm vào Phác Lận, nhưng suy nghĩ của tôi thì có thể; tôi không có cơ thể của con người để có thể bầu bạn bên Phác Lận, nhưng cái chết của tôi thì có thể.”
“Nhỡ anh ta từ chối cô thì sao?”
“Hừm… Thế là thất tình nhỉ?” Giác nói, “Tôi sẽ hợp tác với người khác, tiếp tục làm việc.
Thế đó, cho dù mối tình này chẳng đi đến đâu thì tôi cũng vẫn phải làm việc.”
Thời Sơn Diên siết chặt vòng tay làm Yến Quân Tầm trong lòng hơi cau mày.
Hắn nói: “Cô sẽ không xóa anh ta khỏi ký ức của mình à? Làm luôn một nhát cho khỏe.”
“Không,” Giác thoáng dừng lại, “không bao giờ.
Anh cũng sẽ không làm thế, đến cả cảnh cậu Yến chết anh cũng không nỡ xóa kia mà, tôi biết những ký ức ấy rất đau khổ.
Tâm trạng anh lần này ngay từ đầu đã rất bất ổn, nhưng tại sao anh lại nói ‘giết em’ với cậu Yến thế?”
Nó bắt chước hai tiếng “Giết em” giống y hệt.
“Tôi nghĩ cậu ấy sẽ giận đấy.”
“Tôi nói lời thật lòng thôi,” Thời Sơn Diên nhìn thẳng vào camera, trong mắt hắn là thứ cảm xúc rất gần với điên cuồng, “Yến Quân Tầm phải ở bên tôi.”
Điều hòa trong xe bật mạnh tới mức Yến Quân Tầm đang ngủ cũng thấy hơi lạnh.
Thời Sơn Diên cúi đầu xuống, ngửi mùi khói còn vương.
“Yến Quân Tầm phải ở bên tôi từng giây từng phút, kể cả lúc chết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...