Tiếng tim đập của Thời Sơn Diên và tiếng máy đếm giờ trong phòng ngầm dưới đất dần dần lồng vào nhau, hắn nằm trên bàn mổ lạnh như băng, chìm đắm vào cơn mơ đầy những sắc màu sặc sỡ.
Hắn nhìn thấy ống ngắm của mình, ở trong đó có rất nhiều kẻ xa lạ.
Vẻ mặt trước khi chết của những kẻ này cứ na ná nhau.
Thời Sơn Diên không nhớ nổi tên của chúng, hắn chỉ nhận ra Mắt Cáo.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Năm 2160, ở rừng rậm vùng biên giới.
Trời mới vừa đổ mưa, nơi đây phảng phất một thứ mùi thối rữa của động thực vật.
Thời Sơn Diên nằm trên một khoảng hơi trũng xuống của bụi cỏ, đã nhìn đối phương chằm chằm ngót nghét sáu tiếng đồng hồ rồi.
Mồ hôi chảy dọc theo gò má hắn đi xuống cổ áo, cả cái cổ đều ẩm ướt.
Máy thu thanh trong tai phát ra tiếng rầm rì, người đang nói là liên lạc viên nhiệm vụ của Báo Đen.
“Gọi 7-001, chỉ huy vừa lệnh…”
Thời Sơn Diên giơ tay lên, lấy cái máy xuống rồi bóp nát nó.
Hắn không lau mồ hôi cũng không động đậy gì nữa, mà chỉ duy trì tư thế cầm súng, dồn toàn lực chú ý vào ống ngắm.
Mục tiêu Mắt Cáo, thành viên đang tại ngũ của Báo Đen, số thứ tự 7-004, chiều cao 1m85, cân nặng 85 kg.
Gã lẻn vào phe địch để theo dõi đầu não của quân đội liên minh phía Nam, giờ đã phản bội.
Nhiệm vụ của Thời Sơn Diên chính là kết liễu Mắt Cáo trong rừng rậm biên giới, ngăn Mắt Cáo quay lại liên minh phía Nam.
Một tuần trước hắn đã theo Mắt Cáo vào rừng rậm, lần lượt bắn gục người quan sát và ghi chép của Mắt Cáo, xong thì giằng co với gã.
Mắt Cáo còn mang theo một tiểu đội tác chiến của liên minh phía Nam.
Muỗi đốt Thời Sơn Diên, hắn vẫn không nhúc nhích, ngay cả hít thở cũng vẫn giữ nguyên một nhịp.
Mồ hôi chưa lau hết chảy vào mắt hắn, khiến mắt Thời Sơn Diên vừa đau vừa xót, nhưng hắn vẫn không dụi.
Hai mươi phút sau, trời sập tối.
Mắt Cáo ở phía đối diện đã quay lại trong lều, gã không bật đèn.
Đội viên gác đêm ngoài lều cũng không đốt lửa, bọn họ đứng nói chuyện phiếm trên khoảng đất trống cạnh lều.
Cuối cùng Thời Sơn Diên cũng nhắm mắt, rút một cái khăn sạch từ trong túi cạnh người ra chùi mắt.
Đôi mắt ứa ra một ít nước mắt sinh lý vì đau nhức, Thời Sơn Diên đắp mấy giây rồi lại cất cái khăn đã bẩn đi.
Buổi tối Mắt Cáo sẽ không hành động, đây là thời gian nghỉ ngơi của Thời Sơn Diên.
Thời Sơn Diên lấy bình nước ra, uống hai ngụm.
Lúc hắn làm nhiệm vụ thường không thích ăn uống, cảm giác no nê sẽ làm ảnh hưởng đến năng lực phản ứng của hắn, nhưng nếu thể lực tiêu hao quá nhiều thì vẫn phải nhờ vào ăn uống để bù lại.
Thời Sơn Diên ăn mấy miếng lương khô, súng giắt sau lưng, leo lên cái cây bên cạnh.
Cành lá ở đây rất rậm rạp, họng súng của hắn ẩn sau tán lá, xuyên qua một khe hở nhỏ xíu, nhắm về phía lều của Mắt Cáo.
Lều của Mắt Cáo mắc rèm, nhưng từ vị trí của Thời Sơn Diên không thể thấy được bên trong.
Mắt Cáo rất nhạy bén với góc độ, cả một đường này gã chưa từng phạm sai lầm, vẫn luôn hạn chế tầm bắn tỉa của Thời Sơn Diên.
Thời Sơn Diên không thể nổ súng bừa bãi, sẽ làm lộ vị trí của hắn.
Đội viên gác đêm đang cười cười nói nói, bọn họ đều có quen biết cả, tuyệt đối tin tưởng đồng đội của mình.
Qua ống ngắm Thời Sơn Diên nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, lòng vẫn không một gợn sóng.
Chỉ chưa đầy một tuần nữa nơi này sẽ đón mùa mưa thực sự, đến lúc đó việc ẩn nấp sẽ càng khó khăn hơn.
Thuốc men Thời Sơn Diên mang theo không đủ, hắn chỉ muốn mau mau kết liễu Mắt Cáo rồi rời khỏi khu rừng này.
Đám người bên kia càng nói càng hứng, họ luôn nhìn về phía lều của Mắt Cáo.
Mắt Cáo ở liên minh phía Nam cũng khá thuận lợi, gã là tay bắn tỉa số một của quân đội phía Nam, tên gọi “Mắt Cáo” này cũng là cái tên vinh dự mà quân đội phía Nam trao cho gã.
Thời Sơn Diên chống vững giá súng, lấy trong túi ra cái đài bỏ túi mình tự chuẩn bị, hắn dùng ngón tay vặn bánh răng nhỏ trên đài, chỉnh lại tần số rồi đeo vào tai.
Khi Báo Đen thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm chỉ có thể dựa vào liên lạc viên nhiệm vụ để lấy thông tin từ bên ngoài, nhưng Thời Sơn Diên không tin tưởng bất kỳ kẻ nào hết, hắn tự chuẩn bị cho mình.
Radio bỏ túi này tạp âm lớn hơn máy của Báo Đen, bên trong liên tục phát đi phát lại tin tức của Liên minh.
“Liên minh hy vọng mọi người giữ bình tĩnh, không lan truyền tin tức nguy hiểm.
Trí tuệ nhân tạo tuy là đề tài hấp dẫn, nhưng nói cho cùng vẫn chỉ là công cụ sinh hoạt của chúng ta…”
Đội viên gác đêm phía đối diện đang hút thuốc, bọn họ vẫn đang nói chuyện trên trời dưới đất.
Một con nhện bò qua miệng Thời Sơn Diên, nhưng hắn vẫn không phản ứng, vừa nhìn chằm chằm bên kia vừa tiếp tục nghe thời sự.
“Sự trục trặc trong hệ thống vận tải là vấn đề cần cảnh tỉnh các nhân viên kỹ thuật liên quan… Ngày hôm nay hệ thống trường học đã được đưa vào thí nghiệm, kết quả rất khả quan, các em học sinh vẫn khỏe mạnh.” Phát thanh viên thời sự có vẻ phấn khích, “Đương nhiên, xuất sắc nhất vẫn là ‘Hệ thống chủ thần’ của chúng ta.
Tổ quan sát chuyên môn tỏ ra rất hài lòng với màn thể hiện của Athena ở cục Thanh tra, thậm chí nó có thể tự động theo dõi biên bản của các án cũ, tốc độ sàng lọc các thông tin quan trọng cao gấp mấy trăm lần con người…”
Thời Sơn Diên cũng muốn hút thuốc.
Yết hầu hắn khẽ nhúc nhích, liếc nhìn lên trên.
Một ngôi sao nhỏ xíu ló ra khỏi tán cây rậm rạp, giống như một con thuyền ánh sáng mờ ảo, sắp bị mây đen che khuất.
Tin tức đang phát trong radio bỏ túi đột ngột ngừng lại, âm thanh báo bận vang lên, nhưng chỉ qua mười mấy giây nó cũng tắt ngấm.
Không.
Thời Sơn Diên nghe thấy tiếng hít thở rất nhẹ, không phải là yên tĩnh.
“… Xin chào.” Qua một lúc rất lâu người ở đầu bên kia mới mở miệng.
Thời Sơn Diên không trả lời.
Đối phương dường như đang thở phào nhẹ nhõm.
Giọng của cậu rất nhỏ, như là chưa tỉnh ngủ.
“Xin chào,” người đó rất lễ phép, “radio lạ, đây là tần số của vườn hoa… Tao là phát thanh viên đêm ‘Thủy tinh’.”
Thời Sơn Diên nghi radio của hắn đã hỏng rồi, đây không phải đài hắn đã chọn.
“Mày đang làm gì?” Đối phương không biết có người nghe hay không, cậu chẳng qua chỉ đang nói chuyện với cái radio này, “À,” cậu lầm bầm, “mày bị vứt bỏ.
Vị trí của mày cho thấy mày đang ở… ở rất xa khỏi đường biên giới.”
Đúng thật.
Thời Sơn Diên nhướng mày khó hiểu, thầm trả lời.
Cậu có thể cúp máy, trả lại kênh thời sự cho tôi đi.
“Chúng ta chơi một trò chơi nhé, để tao đoán thử tình cảnh của mày,” người kia có vẻ đã quen lầm bầm như vậy, lúc nói chuyện cậu ta còn hơi nghẹt mũi, có thể là vẫn đang bị cảm khiến giọng có vẻ hơi ê a, nghe giống như đang nhõng nhẽo.
“Chức năng của mày khiến mày chỉ có thể bán được ở khu Quang Quỹ, nhưng mà giá rất rẻ, ở những khu khác cũng bán.
Cơ mà thế này thì hơi xa quá, chủ nhân của mày là một đặc vụ à? Anh ta đến nơi đang đánh nhau, núp trong rừng rậm,” đối phương nói, “anh ta là một tay bắn tỉa ư? Tao chỉ nghĩ ra khả năng này thôi.”
Người gác đêm đối diện đã ngồi xuống trước lều, Mắt Cáo hẳn đã ngủ.
Lúc này trời rất tối, buổi chiều vừa mưa xong, đến đêm có thể vẫn sẽ mưa tiếp.
Thời Sơn Diên mong là không mưa, quần áo hắn còn chưa khô, mưa sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn của hắn.
“Anh ta bị giết chết rồi, nên mày mới rơi xuống đây, chẳng ai có thể đưa mày quay lại thế giới bình thường.”
Thời Sơn Diên: “…”
Bên kia có vẻ không định ngừng hình thức trao đổi một phía như vậy, Thời Sơn Diên đoán cậu ta có thể là không có bạn, là một kẻ ru rú trong nhà….
Hacker? Dù là ai thì thần kinh cũng không được bình thường lắm.
“Không biết chỗ mày thời tiết ra sao, ở chỗ tao trời cứ luôn mưa.” Đối phương nói đến đây thì ngừng.
Tiếng thở dài của cậu nhỏ đến gần như không nghe thấy, “Tao đã quen với trời mưa… Sống thật là mệt mỏi.”
Radio im lặng.
Trong sự im lặng này có gi đó gần như uể oải.
Đối phương trong một đêm khuya thế này nói chuyện với cái máy radio bị vứt bỏ, như thể bị lạc lối giữa đại dương, chỉ có thể nói lời trăng trối với một con ốc biển.
Nỗi ưu tư của cậu như có thể chạm vào được, có chút giãy giụa, cứ như nói chuyện như thế có thể làm tiêu tan nỗi cô đơn trong mình.
“Buổi sáng tao mở mắt ra, đếm tiếng mưa gõ vào mặt kính, một trăm tiếng cũng chẳng khác gì mười nghìn tiếng cả, chúng nó đều dài hơi hệt như nhau.
Tuần trước dưới cửa kính có một con ốc sên bò qua,” giọng đối phương nghe như đã thấy một con voi vậy, “một con ốc sên thật đấy… mẹ nó chứ hiếm thật.”
Chậc.
Thời Sơn Diên có hơi mệt, hắn dựa vào thân cây hướng mặt về phía Mắt Cáo.
Hắn nắm thời gian nghỉ ngơi của họ trong lòng bàn tay, để không bị họ bỏ lại hắn phải khống chế thời gian ngủ.
“Làm người là việc vô nghĩa nhất, bị tước đoạt tự do lựa chọn cái chết.
Mày biết không, tao đã trăn trở rất lâu trước cái chết, bọn chúng lôi kéo sợi dây của tao… Trí óc là nơi phiền phức nhất, nghe nói nó nắm giữ lý trí, nhưng so với lý trí thì tao thích làm việc theo cảm tính hơn.
Có lẽ mày không có nhu cầu kiểu này nhỉ? Mày có phát điên vì làm việc trong thời gian dài không? Đừng giận nhé, tao chỉ là đang chán thôi… Tao không muốn làm mày tổn thương…” giọng đối phương càng lúc càng nhỏ, “…tao ngưỡng mộ con ốc sên kia, mong là nó bò nhanh hơn một chút.”
“Mưa ngoài cửa kính quấy nhiễu suy nghĩ của tao, tao đã rơi vào cảnh không thể nào phân biệt thật giả nữa rồi.
Hôm nay, hay là hôm qua nhỉ? Tao hỏi Artemis câu hỏi như thế, nhưng mà mẹ nó chứ tao không có ấn tượng gì cả, là nó nói tao biết.
Tao cảm giác não đang mất khống chế rồi, nghe thấy họ đang bàn chuyện thu hồi, thời gian cho tao không còn nhiều nữa.
Hôm qua là ngày huấn luyện thứ sáu trăm chín mươi bảy, còn một tuần nữa là sinh nhật tao.
Nếu như tao còn sống, vậy mày sẽ là quà sinh nhật của tao.”
Giọt mưa rơi xuống, lăn vào tóc Thời Sơn Diên.
Hắn ôm súng, nghe tiếng tỉ tê mang tạp âm bên tai.
Dù đối phương vốn cũng chẳng biết có người đang nghe, nhưng Thời Sơn Diên cũng không muốn bảo cậu im lặng.
(duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Tạm biệt,” người kia vẫn bình tĩnh, “radio xa lạ, chúng ta sẽ không gặp nhau nữa.
Cảm ơn mày vì đã lắng nghe, chúc cho cả hai ta có thể chết một cách tự do.”
Radio lại vang lên tiếng ồn, tiếp tục phát tin thời sự.
Súng trong ngực Thời Sơn Diên rất cứng, đè lên ngực hắn, giúp hắn biết chắc mới nãy không phải nằm mơ.
Hắn gạt nước trên tóc, lại ngẩng đầu lên một lần nữa, phát hiện vì sao kia đã lẫn vào đám mây đen.
“Tạm biệt,” Thời Sơn Diên nói, “chẳng hiểu nổi bọn trẻ con.”
***
Tiếng tim đập rất lớn, đánh thức Thời Sơn Diên.
Hắn cử động cánh tay tê dại, mở mắt ra trong ánh đèn chói mắt.
Đèn tụ treo trên bàn mổ đang lay động, đong đưa làm Thời Sơn Diên choáng váng.
“—Nổ rồi!” giọng Phác Lận truyền tới từ bậc thang, như xa như gần, “trên tầng đang phát nổ, cậu Diên! Cậu tỉnh lại đi!”
Tiếng còi báo động của vệ tinh ong xuyên như dao qua cái tai còn đang nghẽn của Thời Sơn Diên, bọn chúng kết thành nhóm đập vào cửa sổ tầng trên, gây ra một vụ nổ làm bụi bay tứ tung.
Thời Sơn Diên trở mình dậy, từ chỗ mình có thể thấy được cầu thang đổ sụp.
Dao Mổ giơ súng, đi mấy bước lại đẩy vách ngăn ra: “Nhảy nhảy nhảy, nhảy mau!” ông ta túm cổ áo Phác Lận, đạp anh xuống dưới, “tôi không định ngồi tù đâu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...