Yến Quân Tầm không hay đến cục Thanh tra, cậu ghét không khí nơi này, cũng ghét cả những ánh mắt muôn hình muôn vẻ của những kẻ ở đây.
Cậu không phải loại người mà bọn họ vẫn biết, cậu vừa không có nhiệt huyết cũng vừa không xông xáo, mỗi lần đến cục Thanh tra đều có vẻ như chưa tỉnh ngủ.
Cậu không cho Khương Liễm nhắc đến tên mình ở đây, thậm chí còn chẳng nghĩ là mình đã giúp anh ta được nhiều bao nhiêu.
Khương Liễm nói với người ngoài Yến Quân Tầm là chuyên gia lập hồ sơ tâm lý, nhưng mọi người đều hiểu rõ, biểu hiện của cậu không hề liên quan đến cái chức danh đó tẹo nào.
Thời Sơn Diên đã từng nói một câu trúng tim đen: Yến Quân Tầm có khả năng đồng cảm được với hung thủ.
Những chi tiết ở hiện trường giống như một mạng nhện đan trong đầu Yến Quân Tầm, cậu thường xuyên rải bước dọc theo một sợi tơ tưởng tượng.
“Cậu đã hiểu chưa?” Khương Liễm tranh thủ lúc Yến Quân Tầm đi vệ sinh để nói chuyện với Thời Sơn Diên trong văn phòng, “tư duy của cậu ta quá nhanh nhạy, thường khiến người khác không theo kịp.
Kiểu như lúc đi thi ấy, mọi người rõ ràng đều cầm cùng một đề bài như nhau, nhưng mà cậu ta không chỉ trả lời chính xác mà còn hoàn thành rất nhanh nữa, nhanh đến mức khiến người ta không khỏi nghi ngờ liệu có phải cậu ta từng xem trước đáp án hay không, loại đáp án mà có cả giải thích tường tận rồi ấy.”
“Tôi hiểu.”
Thời Sơn Diên ngửa người tựa vào lưng ghế, nhìn thấy Yến Quân Tầm sau vách tường kính ở góc ngoặt.
Yến Quân Tầm dừng chân trước máy bán hàng tự động, có vẻ không để ý những ánh nhìn xung quanh.
Giác quan siêu nhạy khiến cậu vô cùng nhạy cảm, cậu biết trong lòng những kẻ kia đang nghĩ gì nhưng cũng chẳng thèm quan tâm.
“Cậu ta biết cách tự bảo vệ mình, cho rất nhiều người, rất nhiều việc chỉ là hạng râu ria.
Cậu ta không thích bị quan sát, thậm chí còn có thái độ chán ghét và chối bỏ với óc quan sát của chính bản thân mình.
Nhưng thiên phú cậu ta tốt như vậy, rất nhiều lúc không thể ngăn chính mình thôi liên tưởng.
Anh vứt bừa cho cậu ta một thứ gì liên quan đến vụ án cũng khiến cậu ta ngồi yên đó nghĩ ngợi.”
“Phải…” Khương Liễm phức tạp nhìn Thời Sơn Diên, “cậu hiểu rõ thật.
Cho tôi mạo muội hỏi một câu, cậu cũng như vậy à?”
Thời Sơn Diên xoay ghế lại nhìn Khương Liễm.
Ánh nhìn của hắn vô cùng thẳng thắn, hỏi một câu: “Sao anh không đi hỏi Yến Quân Tầm xem? Cậu ta sẽ cho anh câu trả lời chính xác.”
Khương Liễm trầm mặc rất lâu mới nói tiếp: “Tôi thường hy vọng Quân Tầm có thể nghĩ sai vài chuyện, như thế trông cậu ấy cũng bình thường hơn.”
Thời Sơn Diên bị chọc cười, dường như hắn không hiểu câu này lắm.
Hắn ngồi thẳng người dậy, cách một cái bàn đọc sách hỏi Khương Liễm: “Sao anh lại cảm thấy trông cậu ta ‘không đủ bình thường’?”
Kính mắt của Khương Liễm sáng loáng, anh ta nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Bởi vì tôi là người bình thường, người bình thường sẽ mang lòng căm phẫn với một vài tình tiết của vụ án.
Người ta thường muốn đứng dưới góc nhìn của nạn nhân chứ không phải hung thủ.
Mỗi lần Quân Tầm quan sát hiện trường đều rất tỉnh táo… Một số lúc còn có thể coi là lạnh lùng.”
“Anh cho rằng cậu ta không thể đồng cảm được với người bị hại,” Thời Sơn Diên nhìn như giáo sư tâm lý đang ngồi trong phòng làm việc, “cậu ta ‘nhìn thấy’ nỗi đau của nạn nhân, nhưng lại không thể hiện sự đồng cảm hay phẫn nộ.
Đứa trẻ được hệ thống nuôi lớn đáng sợ quá nhỉ?”
Khương Liễm không đáp lời.
“Bây giờ trong nhà Yến Quân Tầm không có Artemis,” Thời Sơn Diên tách nhỏ vấn đề ra, “bởi vì các anh phát hiện ra Yến Quân Tầm không thể đồng cảm được với nạn nhân, cho dù bây giờ cậu ta nhìn có vẻ rất nghe lời, nhưng khả năng lý giải hung thủ của cậu ta vượt xa người bình thường.
Thành quả giáo dục của Artemis đúng là làm người ta khiếp sợ, nếu như Yến Quân Tầm muốn phạm tội, cậu ta sẽ trở thành tên tội phạm khó nhằn nhất.” Thời Sơn Diên lộ vẻ thấu hiểu, hắn hỏi kèm với một nụ cười tàn nhẫn: “Tôi rất tò mò, các anh ‘giết’ Artemis rồi ư?”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm cầm theo lon bia đi xuyên qua các loại tiếng chuông và tiếng nói chuyện.
Trông cậu như một sinh viên mới tốt nghiệp, trên áo còn vẽ hình Pikachu.
Cậu không quay lại văn phòng của Khương Liễm mà tìm một phòng nghỉ khá vắng người.
Bốn phía phòng nghỉ của cục Thanh tra bị che phủ bởi những cây xanh giả lập tươi tốt um tùm, khoảng cách giữa các chỗ ngồi đều tăm tắp, người bên trong đều đang nhỏ giọng trò chuyện.
Khu cấm hút thuốc ở bên trái, Yến Quân Tầm đắn đo một hồi rồi tìm một chỗ vắng vẻ ở bên phải ngồi xuống.
Trong sảnh đang phát lặp lại tiếng suối chảy, Yến Quân Tầm sờ bên túi quần, trong đó còn giấu một điếu thuốc.
Cậu lấy thuốc ra, hiếm khi có vẻ do dự, cắn giữa hai môi nhưng không châm lửa.
Muốn phỏng đoán một người sẽ làm một việc gì hay không, trước tiên phải xác định anh ta có chờ mong gì với kết quả của hành động đó, nếu làm mà được thưởng thì anh ta sẽ tiếp tục làm tiếp.
Đây là lý thuyết kỳ vọng trong giáo dục xã hội.
Đầu lưỡi của Yến Quân Tầm đỡ lấy đầu mẩu thuốc lá.
Hung thủ e ngại quá trình xâm hại tình dục, nhưng lại lựa chọn lặp lại việc gây án với người xâm hại tình dục.
Cô ta rất cố chấp, phương pháp gây án luôn không đổi.
Hành động này giống một nghi thức nào đó, nhất định phải thực hiện theo trình tự thì cô ta mới có thể đạt được kết quả hằng mong đợi.
Yến Quân Tầm đã phân tích hung thủ quá nhiều, trong mắt Yến Quân Tầm, cô ta đã trở nên trong suốt.
Một người phụ nữ đã phải chịu đựng bạo lực tình dục từ chồng trong thời gian dài, địa vị trong gia đình của cô ta có lẽ còn chẳng bằng con chó.
Cô ta không thể tùy tiện động vào bất kỳ đồ vật gì trong nhà, những thứ đó không thuộc về cô ta, cô ta không có quyền động vào.
Hung thủ xử lý nhà Lưu Hâm Trình, Lịch Kiến Hoa như nhà mình; nhưng khi về nhà cô ta không dám làm vậy nữa, bởi vì nếu làm vậy trong nhà cô ta sẽ bị đánh.
Cô ta né tránh những chi tiết liên quan đến bạo lực và tình dục, không chịu nhìn thẳng vào những tấm ảnh của Lưu Hâm Trình và thậm chí còn không dám đối diện với chính mình.
Những hình vẽ bậy trong hành lang nhà Lưu Hâm Trình cũng khiến cô ta thấy bí bách nên cô ta mới vẽ thêm bộ râu vào đó, làm như thể hành vi cưỡng bức này không chỉ xảy ra trên người phụ nữ, nghĩ vậy mới khiến cô ta thấy đỡ hơn một chút.
Cô ta rất yêu con mình, yêu đến nỗi không muốn thừa nhận sự thật rằng đứa bé ấy đã không còn.
Cô ta chỉnh sửa hệ thống của Lịch Kiến Hoa, cho nó gọi mình là ‘papa’.
Trong tưởng tượng cô ta không chỉ là mẹ mà còn là cha của đứa trẻ, chỉ có như thế cô ta mới có thể sửa chữa sai lầm của ‘papa’, cho đứa con được hạnh phúc.
Cho thấy cái chết của đứa trẻ có liên quan đến cha của nó.
Tiếng suối chảy rất chậm rãi, dễ ru người ta buồn ngủ.
Yến Quân Tầm không muốn ngủ, cậu cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, nhưng mà tư duy cứ như đã mọc chân, chúng cứ kéo Yến Quân Tầm theo mặc cho cậu có tình nguyện hay không.
“Cạch!”
Ngọn lửa từ bật lửa đốt cháy điếu thuốc của Yến Quân Tầm, mùi hương của Thời Sơn Diên ập đến.
Cánh tay hắn từ đằng sau vòng lấy Yến Quân Tầm như đang ôm hờ, chất vải áo sơ mi không tệ, khiến cơ bắp giấu đằng sau lớp vải hiện hình dáng rõ ràng.
“Bọn họ đang trông đợi cậu mau mau giải quyết vấn đề khó nuốt này.” Thời Sơn Diên lanh lẹ đóng nắp bật lửa, quàng vai Yến Quân Tầm như thân thiết lắm.
“Đừng ngốc thế,” Yến Quân Tầm ngậm điếu thuốc, “tôi chỉ là loại vớ vẩn không có tiếng nói gì, chỉ biết đoán thế thôi.”
Ánh sáng ấm áp trong phòng ngủ bao bọc mái tóc Yến Quân Tầm, nốt ruồi lệ giữa làn khói như ẩn như hiện, đây là nét quyến rũ đặc biệt của cậu.
Cậu chỉ rít hai hơi rồi lấy điếu thuốc xuống, quay sang nhìn Thời Sơn Diên, không để ý khoảng cách giữa hai bọn họ đang gần đến mức nào.
“Nếu anh quan tâm vụ án này thì có thể nói những gì mình biết cho Khương Liễm.” Mùi khói trong miệng Yến Quân Tầm có lẫn cả vị ngọt, là vị kẹo mút, “Đừng có đến thăm dò tôi làm mẹ gì nữa.”
“Thế sao không phải cậu đi nói,” Thời Sơn Diên vẫn vô cùng kiên nhẫn, hắn ngửi thấy mùi cam thoảng qua, mùi vị ấy khiến hắn không khỏi liếm răng nanh, “nói với Khương Liễm rằng hung thủ có bệnh.”
Yến Quân Tầm không dằn được nỗi khó chịu.
Cậu ghét cảm giác so tài với kẻ khác này, cũng ghét cả cảm giác không giờ khắc nào là không bị quan sát.
“Ngại quá,” hai ngón tay Thời Sơn Diên kẹp lấy điếu thuốc Yến Quân Tầm hút còn thừa, hắn hời hợt xin lỗi, “tôi vô ý đoán đúng rồi.”
Hắn cắn nhẹ điếu thuốc kia, mà ánh mắt lại giống như cắn Yến Quân Tầm.
“Cậu biết tại sao hung thủ giết người.”
Đương nhiên Yến Quân Tầm biết, cậu đã từng gợi ý cho Khương Liễm.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Trần Tú Liên đang cho chó ăn.
Cô ta sống ở khu dân cư cũ cạnh khu công nghiệp gang thép, căn nhà hai tầng xập xệ này là do người chồng Hà Chí Quốc mua lúc còn làm nhà máy.
Trước kia thì người sống trên tầng hai, máy mài gia công sắt thép để ở tầng một cho tiện vật liệu ra vào.
Sau khi Hà Chí Quốc không còn ở khu Đình Bạc thì nơi này do Trần Tú Liên toàn quyền xử lý, cô ta chuyển máy mài cũ xuống dưới tầng hầm.
Mấy con chó vây quanh Trần Tú Liên vẫy đuôi, cô ta vừa thả cái chậu sắt xuống là bọn chúng ùa tới như ong vỡ tổ.
“Đánh chết hết đi,” Hà Chí Quốc nói bên tai Trần Tú Liên, “hôi thối chết được!”
Trần Tú Liên không lên tiếng, chỉ lắng nghe tiếng chó ăn một lát.
“Bố mày đang nói chuyện với mày đấy,” Hà Chí Quốc như muốn dùng tay dí đầu Trần Tú Liên, trước kia gã thích làm như vậy.
“Đ*t mẹ mày có nghe thấy không? Trần Tú Liên mày đừng có làm tao cáu, tao đánh mày là vì mày chọc tao, mày làm tao tức nên tao mới đánh bỏ mẹ mày ra đấy mày có hiểu không?”
Tiếng thở của Trần Tú Liên thoáng trở nên nặng nhọc, cô ta không mở đèn tầng một, đứng trong bóng tối nghe mắng mà sắc mặt tái xanh.
Môi cô hơi mấp máy: “Tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh…”
“Mày báo đi,” nước bọt của Hà Chí Quốc bắn đầy mặt Trần Tú Liên, “báo xong đi cho ông mày còn đánh mày, đánh cho mày chết!”
Trần Tú Liên lấy tay áo lau mặt, động tác rất mạnh như thể muốn lau sạch hết những bẩn thỉu khi xưa.
Cúc trên ống tay cọ xước mặt, rất nhanh cô ta đã lau đến nỗi mặt đỏ bừng.
“Tao bảo mày giết chết chó đi, mày đéo nghe đúng không? Vậy tao sẽ giết Cầm Cầm!” âm thanh của Hà Chí Quốc như một lưỡi dao chọc thẳng vào lỗ tai Trần Tú Liên, “bố mày sẽ quẳng con bé từ trên tầng xuống đất, phạt nó như xử lý mày ấy.
Bù vào tiền mỗi ngày nó ăn của bố mày đây, nó cũng giống mày bị thần kinh cả lượt! Cái thứ đê tiện ăn đánh mà không nhớ đau!”
Trần Tú Liên đột nhiên gào lên với máy liên lạc như một con thú mẹ bị thương.
Cả người cô ta đều đang run rẩy, giật lấy cái máy trên tai quẳng xuống đất rồi giơ chân giẫm thật mạnh.
Bọn chó bị giật mình, chúng kêu au áu thảm thiết rồi cụp đuôi ngậm mấy cục xương chạy vào một xó.
Trần Tú Liên hét đến khàn giọng, cô ta thở hổn hển, nhìn quanh bằng đôi mắt ửng hồng, cuối cùng cũng không nghe thấy tiếng Hà Chí Quốc nữa.
Cô ta vén bừa mái tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp lên, chạy vọt đến bên cầu thang đi xuống vài bước rồi mở khóa bằng đôi tay run lẩy bẩy.
Tầng hầm có mùi hôi thối, nhưng Trần Tú Liên không quan tâm, mùi hương kia giúp cô ta thả lòng.
Tay cô lần mò trên vách tường rồi mở đèn.
Dưới hầm rất bẩn, khắp nơi đều là nguyên liệu thép bỏ đi.
Có một cái máy mài bị chuyển xuống đây, Trần Tú Liên vốn muốn ném nó đi, nhưng cô ta nhớ rõ trên báo Lưu Thần từng viết — cục Thanh tra rất giỏi, họ chỉ cần tìm được thứ gì là đã có thể tra được rất nhiều manh mối.
Cái máy mài này là Hà Chí Quốc vay tiền mua, lúc ấy còn có phiếu nợ, mặc dù cô ta đã đốt tờ phiếu ấy đi nhưng vẫn rất e sợ cục Thanh tra bí ẩn đó.
Trên tin tức có thấy cục Thanh tra đã từng bắt rất nhiều người, Trần Tú Liên không muốn bị bắt, cô ta còn chưa giết được Hà Chí Quốc mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...