Hàn Thiên Vũ, Anh Là Lưu Manh
Hàn Thiên Vũ bế cô vào phòng rồi đặt xuống giường:"Em ngồi yên đây, anh đi pha nước nóng cho em tắm."
Trần Đường Đường ngoan ngoãn gật đầu một cái anh liền vô nhà tắm pha nước. Bây giờ cô mới nhìn tổng quát căn phòng lúc nhỏ của anh. Hình như tuổi thơ của anh chẳng có gì thú vị cả. Toàn là sách và những bằng khen, không có gì giống một đứa trẻ gì hết.
Tầm mắt Trần Đường Đường lúc này mới chú ý tới trái bóng cao su màu cam ngay dưới bàn học. Cô tính ngồi dậy thì cả người liền bị một đôi tay bế lên.
"Đi tắm thôi, nước chuẩn bị xong rồi."
"Khoan em không có đồ thay. Còn nữa em không mang thuốc sức phải làm sao đây?"
"Đừng lo anh chuẩn bị hết rồi."
Anh chuẩn bị hết rồi? Trần Đường Đường có cảm giác tên này nhất định là đang có âm mưu gì đây.
Trần Đường Đường biết dù cô có cản không cho anh cởi đồ mình ra thì cũng vô dụng nên đành mặc cho anh cởi. Còn bản thân thì hưởng thụ sự phục vụ chăm sóc của anh. Cơ thể cũng đã bị anh nhìn thấy hết rồi nên cũng không ngại như lúc ban đầu nữa.
Tuy nghĩ vậy, mặt của cô vẫn nóng lên. Bản thân mình cũng đã thấy hết người anh rồi nhưng cô vẫn tự chủ được mà đỏ mặt. Cô không muốn suy nghĩ lệch lạc lung tung đâu nhưng do "vật nam tính " của anh hình như nó có hơi quá to thì phải.
Đâu phải là cô chưa từng coi phim dành cho người lớn đâu nhưng mà mấy người trong phim cô từng xem thì vẫn không bằng anh. Hàn Thiên Vũ thấy cô cứ nhìn "tiểu đệ"của mình rồi đỏ mặt như thế thật khiến cho anh không kiềm chế được mà muốn ghẹo cô.
Anh cởi đồ mình ra rồi ngồi chung bồn tắm với cô. Sau đó để cô ngồi lên giữa đùi mình.
"Ah, anh làm gì vậy?" Trần Đường Đường bị anh bế lên đặt ngay giữa hai chân anh khiến cô có thể cảm nhận được "vật nam tính" của anh dưới thân mình.
"Anh thấy em cứ ngắm nó như thế chi bằng cho em cảm nhận nó vậy phải được hơn không?" Hàn Thiên Vũ nói nhỏ vào lỗ tai mẫn cảm của cô sau đó vươn đầu lưỡi ra liếm vành tai của Trần Đường Đường.
"Anh anh...đừng như vậy...Ah đi ra mau." Trần Đường Đường bị anh kích thích như thế liền xấu hổ muốn tránh đi nhưng bị anh giữ chặt người lại.
Bây giờ Trần Đường Đường mới phát hiện "vật nam tính " hình như đã thức tỉnh từ lúc nào, bây giờ nó đang dựng đứng sẵn chờ cô.
Hàn Thiên Vũ bị cô động chạm như thế cơ thể anh tất nhiên sẽ có phản ứng. Trong người anh bắt đầu nổi lên ngọn lửa dục vọng, giọng anh cũng khàn đi:" Đường Đường em mà động nữa anh sẽ muốn em đó."
Có ngu mới để yên cho anh muốn cô nhưng mà nếu cô động đậy thì không phải tự mình đào hố sao? Không được. Tuyệt đối không được. Trần Đường Đường suy nghĩ tốt nhất nên nghe anh thì hơn nếu không hậu quả khó mà tránh.
Hàn Thiên Vũ ban đầu chỉ muốn chọc cô thôi nhưng mà dường như cơ thể anh chỉ cần gần sát bên cô thì liền phản ứng khiến anh khó mà kiềm chế được. Anh phải cố gắng kiềm nén dục vọng lại rồi tắm giúp cô.
Sau khi hai người tắm rửa xong, anh lấy áo sơ mi màu đen của mình mặc giúp cô. Trần Đường Đường muốn mặc lại đồ cũ thì bị Hàn Thiên Vũ ngăn lại không những thế đồ lót của cô anh đã làm ướt nên kêu người đem đi giặc rồi.
"Được rồi em ngồi yên anh bôi thuốc giúp em."
"Thuốc? Sao anh có?" Trần Đường Đường thật sự hoài nghi có phải anh biết mọi người sẽ giữ cô và anh lại nên anh cố tình chỉ đem thuốc mà không đem quần áo của cô để bây giờ trên người cô chỉ có mỗi cái áo sơ mi thậm chí đồ lót cũng không có.
"Thì anh đã nói anh chuẩn bị rồi mà. Một lát thuốc ngấm vào da thì em cũng phải cởi đồ ra thôi không phải sao?! Được rồi bây giờ em ngồi yên để anh ôm." Hàn Thiên Vũ đặt cô ngồi giữa hai chân mình sau đó ôm cô vào lòng, cằm anh đặt lên hõm vai Trần Đường ngửi hương thơm dịu nhẹ của cô.
"Anh đừng ngửi như vậy nhột lắm! " Trần Đường Đường bị anh ngửi như thế liền cảm thấy nhột nhột da gà liền nổi lên hết.
"Anh thích." Hàn Thiên Vũ không dừng lại mà còn đầu hôn cần cổ cô rồi đến vai. Anh vừa hôn vừa mút khiến cho cổ và vai Trần Đường Đường hiện lên những dấu hôn cực kỳ ám muội.
"Thiên Vũ, em muốn nghe chuyện lúc nhỏ của anh." Trần Đường Đường xoay qua mặt đối mặt với anh.
"Lúc nhỏ anh chỉ thích đọc sách thôi."
"..." Thật tội nghiệp người không có tuổi thơ.
"Ngoài đọc sách ra anh không hứng thú gì nữa. Nhưng bây giờ anh có hứng thứ với cái khác rồi." Hàn Thiên Vũ nói xong liền cúi xuống hôn cô.
"Uhm... đừng....uhm..." Trần Đường Đường muốn ngăn anh lại nhưng tên nào đó dường như chưa được thỏa mãn thì không chịu tha cho cô.
"Đừng quậy nữa...ưm....á anh làm gì vậy?" Trần Đường Đường đang cố giữ bàn tay xấu xa của tên lưu manh kia đang lộng hành khắp người cô.
"Đường Đường...anh...không thể nhịn nữa." Anh nói xong liền đè cô dưới thân mình.
"Anh....anh nhịn nhịn đi mà. Em...ưmm." Môi cô tiếp tục bị ai kia chặn lại.
Bàn tay Hàn Thiên Vũ thần tốc cởi hết những mảnh vải ngăn cách giữa cô và anh ra. Thân thể hồng hào trắng nõn hiện ra trước mắt khiến cổ họng anh ngày càng khô khan, máu nóng trong người dâng lên.
Bây giờ giữa anh và cô đã không còn gì ngăn cách nên cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng của cơ thể anh.
"Thiên Vũ...anh..." Cô bị anh sờ loạn khắp người liền bị kích thích, cơ thể liền mềm nhũn ra.
"Đường Đường anh rất muốn em." Hàn Thiên Vũ nói vào tai Trần Đường Đường rồi ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô.
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai Trần Đường Đường khiến cơ thể cô bất giác né đi.
Hàn Thiên Vũ thấy hành động này của cô như thế liền dừng lại:" Nếu em không muốn anh sẽ không ép đâu."
Trần Đường Đường nhìn vào đôi mắt đang đỏ ngầu của Hàn Thiên Vũ cùng với giọng nói đang kiềm nén dục vọng của anh thì cô thật sự không nhẫn tâm để anh như vậy. Cô tin nếu bây giờ kêu dừng lại thì anh nhất định sẽ không ép cô. Chỉ cần như vậy thôi cô cảm thấy hạnh phúc rồi.
Cô mỉm cười vòng tay qua cổ Hàn Thiên Vũ như thể hiện sự đồng ý cho anh tiếp tục. Hàn Thiên Vũ thấy biểu hiện cho anh tiến thêm bước nữa của Trần Đường Đường liền vui mừng hôn xuống đôi môi xinh xắn của cô.
"Đường Đường, anh yêu em." Anh nhẹ vuốt mái tóc mượt mà của cô rồi khẽ hôn lên trán cô.
Trần Đường Đường mỉm cười hôn lên môi anh:"Hàn Thiên Vũ, em cũng yêu anh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...