Trận chiến giữa Liêu Kiến Anh và Chính Phong đã kết thúc với chiến thắng thuyết phục dành cho Liêu Kiến Anh, sức mạnh của hắn một lần nữa được khẳng định, cho dù một kẻ tính toán chi li bố trận tỉ mỉ, thậm chí là thân hoài nhiều tuyệt học như Chính Phong cũng không thể đả bại được Liêu Kiến Anh.
Thực lực của hắn đã làm toàn bộ người quan khán phải rún động tâm can, riêng những bạn hữu của Hàn Thiên nhìn vào cảnh này mà không khỏi lo lắng cho tương lai phía trước.
Lúc nãy Hàn Thiên vừa khổ chiến với Trần Lãng một trận, bây giờ một thành viên chủ chốt khác của hiệp minh hội lại sắp trãi qua một thử thách tương tự, cục diện của các bản đấu rõ ràng đã được Lưu Mộ động tay, theo lý dù Nhược Mộng cùng Lý Uyên có chung bảng, thì hai người cũng không nằm chung nhánh có thể chạm trán nhau cho đến vòng cuối.
Vậy mà sự chạm trán bất ngờ đó lại diễn ra ở vòng sáu này, đó là một điều thực sự kỳ lạ mà đến cả Lưu Mộ cùng Hàn Thiên đều không thể ngờ tới, lúc Liêu Kiến Anh còn đang đánh với Chính Phong, trận đấu số hai bên lôi đài ba cũng vừa kết thúc, Lý Uyên theo đó liền không ngần ngại nhanh chóng lên đài chờ Nhược Mộng ứng chiến.
Hàn Thiên đã chăm chú quan sát biểu hiện của cô ta từ nãy đến giờ, Lý Uyên là một nữ tử khoảng hai mươi tuổi, da trắng mắt xanh, mũi cao, môi mỏng, tóc vàng, thân hình khá cao và thon thả, đặc biệt những chổ cần lớn như ngực và mông thì lại nổi bậc vô cùng, tóm lại luận dung mạo và vóc dáng Lý Uyên có thể coi như tám mười với nhất kiến.
Nhìn qua thì với những biểu hiện như thế này, Lý Uyên nhất định là nhân tộc tây xuyên, một trong năm tộc người lớn của nhân tộc tại vu thương đại lục, nhân tộc tây xuyên da trắng mắt xanh, tóc thường có các màu đặc trưng như đỏ, tím hoặc vàng, dung mạo của họ nhìn chung khá đẹp đẽ gần giống với chủng loài tinh linh trong rừng.
Ngoài nhân tộc tây xuyên thì trên vu thương đại lục còn có nhân tộc thủy liên, là nhân tộc có tóc đen mắt đen nhân dạng biến đổi khá nhiều hầu như không có điểm nổi bậc riêng, nhìn qua thì đa phần bạn hữu của Hàn Thiên và bản thân hắn giống nhân tộc thủy liên nhất.
Nhân tộc thiết cang có đặc điểm nhận dạng là tóc xoăn, mũi lớn, môi dày, da hơi ngăm cùng thể lực tốt, vóc dáng cao lớn, thi thoảng ở vài đội buôn trong các thành thị lớn Hàn Thiên cũng từng gặp qua nhân tộc thiết cang.
Nhân tộc xích minh thường có tóc xoăn nhưng không nhiều bằng nhân tộc thiết cang, nước da có màu nâu đỏ khỏe mạnh, hoặc biến đổi từ hơi sậm màu cho đến nâu, cả nam tử lẫn nữ tử nhân tộc xích minh đều có thể hình săn chắc khỏe mạnh, trong đám bạn hữu của Hàn Thiên cả Chấn Tây và Chu Hân đều có nét giống nhân tộc xích minh.
Một trong năm chủng nhân tộc cuối cùng chính là đại thạch, nhân tộc đại thạch tuổi thọ dài hơn các nhân tộc khác khoảng từ ba đến năm mươi năm, đặc điểm nhận dạng là vóc người thấp và thân thể cực kỳ lực lưỡng.
Năm nhân tộc nổi bậc sống rãi rác khắp nơi trên vu thương đại lục, tuy nhiên cũng có những nơi một chủng nhân tộc sẽ đông hơn tất thảy, ví như đông bộ châu thì nhân tộc thủy liên chiếm đông đảo nhất, những nhân tộc khác thì ít hơn khá nhiều nhưng không phải là không có, băng qua yêu linh sơn mạch hướng về phía nam một chút, từ đông bộ châu sẽ có thể đến được nam hoang, ở nơi đó nhân tộc xích minh chiếm đa số, còn nếu hướng phía tây mà băng qua yêu linh sơn mạch sẽ đến được Tây lĩnh ở nơi đó nhân tộc Tây xuyên sẽ chiếm đa phần.
Nhìn qua dung mạo cùng khí chất của Lý Uyên cô ta hẵn là nhân tộc tây xuyên điển hình, nhân tộc tây xuyên có thành tựu đáng tự hào nhất về ma pháp, vậy nên tính hơn thua của họ trong chức nghiệp này cũng là cao nhất, Lý Uyên thua súc Nhược Mộng ở vòng đầu tiên, từ lâu đã sớm không phục, lần này có lẽ nàng ta bằng cách nào đó đã thay đổi được một số thành phần trong bảng đấu của mình, dẫn đến chuyện nàng ta và Nhược Mộng gặp nhau tại vòng này.
Nhìn vào nét cười mỉm như có như không của Lý Uyên Hàn Thiên có thể khẳng định được khoảng sáu phần sự tình là như vậy, có lẽ Lý Uyên có quan hệ thân cận với một vị cao tầng nào đó trong lý khố đại học viện tựa như Lưu Mộ, hoặc giả cái cô công chúa phiền nhiễu kia đã thay Lý Uyên làm điều này, hai người nọ dù sao cũng từng hợp tác với nhau trong vòng tuyễn trạch số ba, Lý Uyên muốn hơn thua với Nhược Mộng trước mắt tất cả mọi người, còn nhất kiến muốn loại bỏ bớt đối thủ mạnh giúp Liêu Kiến Anh, kết quả này cũng rất có thể xảy ra.
Dù gì thì gì hiện tại Nhược Mộng cũng phải có một trận đấu thực sự khó khăn, là một bằng hữu thân thiết của nàng Hàn Thiên cũng không khỏi lo lắng vô cùng, hiện tại hắn chỉ mong Nhược Mộng có thể bằng cách nào đó thắng được Lý Uyên, nếu nàng thất bại chẳng những vòng sau phe hiệp minh hội sẽ gặp phải khó khăn cực lớn, mà Lý Uyên cũng có thể nhân cơ hội này huênh hoang một trận.
Lý Uyên chậm rãi đứng giữa lôi đài số ba, phong thái vô cùng tự tin diễm lệ, đại mỹ nữ như nhất kiến thì thực lực không cao, còn Lý Uyên thực lực chẳng những cao mà dung mạo còn xinh đẹp, có thể nhiều người là nhân tộc thủy liên sẽ đề cao nhất kiến, nhưng dù sao cả hai đều có nét đẹp riêng, nếu hỏi nhân tộc thủy liên tất nhiên nhất kiến đẹp hơn, còn nếu hỏi nhân tộc tây xuyên tất nhiên nhiều người sẽ chọn Lý Uyên.
Bất quá thử thách của Lý Uyên không phải nhất kiến mà chính là người được gọi là đệ nhất kỳ nữ của lần tuyễn trạch này.
Nhược Mộng chậm rãi tiến lên đài trước muôn ngàn lời tán dương cổ vũ của khán giả, một người sống trầm lặng với tính tình thân thiện như Nhược Mộng, khó trách tiếng thơm lan xa.
Dù chưa từng có ai nhìn thấy dung mạo chân chính của nàng, nhưng phần đông tất cả đều có chung một quan điểm, Nhược Mộng nhất định xinh đẹp như tiên nữ, thậm chí cả nhất kiến cũng khó xo bì, rõ ràng là không có một căn cứ nào cho quyết định đó, nhưng nhiều người vẫn tin là thế.
Nhược Mộng hôm nay vận một bộ váy tím, hẵn đây màu yêu thích của nàng, váy lụa mềm mại sạch sẽ không vươn chút khói lửa nhân gian, nón tre rộng vành với mạng che trắng phủ quá vai, mái tóc nâu óng mượt, xoăn mềm tựa con thác dài, đổ qua tấm lưng thon thả tuyệt mĩ của nàng.
Cùng với tư thái khoan thai chuẩn mực, và hào quang lam nhẹ từ hải tâm linh mẫu đeo ngang hông, sự xuất hiện của Nhược Mộng quả thực xứng với cái danh thần thánh xuất trần, khiến thế gian khắp chốn đều phải ngước nhìn.
Lý Uyên chăm chú quan sát đối thủ mà nàng luôn muốn chạm trán, trong đáy mắt là nét kinh nghi cùng ganh đua, kinh nghi vì nàng không tin trên đời có nữ tử mà cô ta còn chưa lộ mặt liền có sức hút còn lớn hơn mình, ganh đua bởi vì nữ tử kia rõ ràng thành tựu không bằng mình, lại có danh khí còn lớn hơn mình, thời của Lý Uyên nàng mới là hiện tại, còn đối thủ kia, dù có xuất chúng hơn nữa thì cũng phải vài năm sau mới đến lượt cô ta bước lên ngọn núi đầy ánh sáng cao nhất.
Thế mà Nhược Mộng vẫn có thể tranh với nàng, phong quan mà Lý Uyên nàng đáng ra có thể nhận đã bị nữ tử trước mắt một lần đoạt đi, tình cảnh này Lý Uyên có thể không ganh đua hay sao?.
Bằng nét mặt cười nhẹ cùng giọng điệu châm chọc, Lý Uyên nhìn Nhược Mộng nói.
-cô vẫn thích làm ra vẻ bí ẩn như thế nhỉ?, rốt cuộc sau lớp mạng che đó là dung mạo như thế nào, mà cô lại không muốn cho người khác biết?, đừng nói với ta ở cùng nhau cả gần cả tháng mà Hàn Thiên vẫn không muốn cô cho hắn xem mặt nhé?.
-tình cảnh như thế này cô nên xem lại mình đi thôi, người ta đến dung mạo của cô cũng không quan tâm, điều đó nói lên cô hẵn cũng không nổi bậc như những gì thiên hạ hay nói về cô đâu, vậy nên đừng ảo tưởng vị trí của mình nữa!.
Nhược Mộng thoáng lặng thinh trước lời của Lý Uyên, nàng dường như đang nghĩ về điều gì đó, hồi lâu Nhược Mộng đáp lời, nhưng ngữ khí lại không có nét tức giận hay châm chọc như Lý Uyên dự đoán.
-ta vẫn đang thắc mắc tại sao huynh ấy không đề cập đến chuyện này đây?, có lẽ huynh ấy vẫn cảm thấy chưa đến lúc?, hoặc là huynh ấy chưa tìm được thời cơ thích hợp chăng?
-bất quá không sao hết, chúng ta vẫn đang rất tốt, có thể giúp huynh ấy đạt được thành tích cao là được rồi.
Lý Uyên trố mắt nhìn vào Nhược Mộng, hồi lâu cô ta tỏ nét thương hại nói.
-hóa ra cô là ở cùng một tên đầu gỗ à?, ở tầm tuổi như hắn trong lòng nghĩ gì liền phải nói ngay mới phải chứ?, có tình cảm với ai cũng phải bày tỏ ngay mới phải, hồi xưa đám nam nhi mới lớn cũng thường theo đuổi ta theo cách trực tiếp như thế…
Ngừng một chút như vừa nghĩ ra được điều gì, Lý Uyên không chắc chắn nói.
-hoặc giả hắn căn bản là một kẻ cực kỳ đáng sợ, có thể khống chế cảm xúc của mình, có thể không bị ngoại cảnh ảnh hưởng, có thể cầm lên tam độc thương?…uhm đúng vậy càng nghĩ ta càng thấy Hàn Thiên là một kẻ bất thường, cô nên cẫn thận với hắn thì hơn!.
Lý Uyên tự khơi chuyện rồi tự suy diễn ra kết quả làm Nhược Mộng không khỏi có một phen chẳng biết nói gì, hắng giọng một tiếng nàng bình tĩnh nói.
-thế hiện tại chúng ta bắt đầu được chưa? Cứ kéo dài thời gian như thế này quả thực không hay chút nào!.
Lý Uyên trên mặt thoáng có nét ngượng, nàng ta sao lại quên mất mục đích chính hôm nay chứ?, nàng phải đánh bại Nhược Mộng, lấy lại vị trí của mình, sau khi xốc lại tinh thần Lý Uyên lạnh lùng nói.
-theo ý của muội muội thôi, nhưng nhớ cẫn thận đấy nhé, tỷ đây không nương tay đâu!.
Lý Uyên vừa dứt lời trên tay liền xuất hiện một cây hồng trượng đầy nhiệt khí, ngay sau đó cô ta nhanh chóng niệm lên một tràng chú ngữ phiêu phù thuật, thân thể theo đó cũng bay nhanh về phía sau.
có thể sữ dụng phiêu phù thuật mà không thông qua vật dẫn nào, thậm chí tốc độ niệm chú cũng nhanh đến vậy, Lý Uyên không hổ danh đại ma đạo sư hàng thật giá thật.
Đối phó với đối thủ như thế này Nhược Mộng không thể không dùng toàn lực ngay từ đầu, pháp trượng tới tay, nàng liền ngay lập tức niệm lên hai tràng chú ngữ thật dài.
Bầu trời trên đầu Lý Uyên thoáng cái tối sầm lại, từ trong hắc vân một ngọn băng sơn cự đại nhanh chóng hình thành, rồi đè xuống nơi Lý Uyên đang phiêu phù, Lý Uyên nhìn thấy đại băng sơn khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên.
Cô ta cũng không có né tránh, trực tiếp niệm chú ngữ rồi chỉ mũi trượng về hướng ngọn băng sơn phía trên, hàng loạt ngọn hỏa thương nhanh chóng xuất hiện quanh thân Lý Uyên rồi bắn lên trời như vũ tiễn, băng sơn nọ trước sức công kích cấp ma đạo sư nhanh chóng bị phá toái, mảnh băng vụn văng tứ tung, hơi nước bị nhiệt khí nung lên tỏa ra mù mịt như mây mù.
Cả sân đấu chỉ nghe những tiếng ầm ầm đầy rúng động, cảnh tượng xảy ra quả thực ngoạn mục chẳng kém gì thần thông mà Liêu Kiến Anh biểu diễn ban nãy, băng sơn rốt cuộc cũng bị làn mưa hỏa thương phá hủy, Lý Uyên nhìn thấy cảnh này nét mặt không khỏi có nét tự cao nói.
-đại băng sơn lợi hại đấy, bất quá trước hỏa vũ thương của ta còn chưa thể gây nên sóng gió…
Chữ cuối còn chưa kịp nói, Lý Uyên liền cảm thấy dưới chân dường như bị thứ gì đó quấn vào rồi nhanh chóng kéo nàng xuống sàn đấu, mãi chú ý ở phía trên Lý Uyên rốt cuộc đã bị dây leo mà Nhược Mộng tạo ra tập kích lúc nào không hay.
Bất quá Lý Uyên thực lực cao thâm trước tình hình này tất nhiên sẽ không hoảng loạn, một tràng chú ngữ nữa lại được ngâm lên, quanh người Lý Uyên liền nhanh chóng xuất hiện một quả cầu hỏa diễm bao bọc lấy thân thể cô ta, dây leo của Nhược Mộng gặp lửa liền bốc cháy dữ dội, bất quá trước khi cháy hết nó vẫn kịp kéo Lý Uyên trở lại sàn đấu.
Lý Uyên còn chưa kịp bay trở lại không trung, một cái chuông cao hơn hai trượng được tạo thành từ lãnh thủy đã ụp xuống đầu cô ta, hỏa cầu bảo hộ của Lý Uyên gặp lãnh thủy liền triệt tiêu lẫn nhau, hơi nước mù mịt trong chiếc thủy chung làm Lý Uyên không thể quan sát được bất cứ thứ gì bên ngoài nữa.
Nhược Mộng chớp lấy thời cơ tạo ra muôn vàn mũi băng châm dài hơn một trượng, rồi nhắm thẳng chổ Lý Uyên bị vây khốn mà bắn tới liên tục, một loạt ma pháp lợi hại tiệm cận ma pháp cấp đại võ sư được Nhược Mộng thi triễn một cách cực kỳ chính xác, hơn nữa còn bày bố được thành một cuộc tập kích đầy tinh vi phức tạp.
Khả năng sữ dụng ma pháp của Nhược Mộng thành thục chẳng kém gì Lý Uyên, biểu hiện nổi bậc này của nàng quả thực đã khiến toàn trường bị cuốn hút, mọi ánh mắt đều không thể tách rời thân ảnh tuyệt mĩ của nàng.
Sương mù tan đi ai nấy đều căng mắt nhìn xem rốt cuộc Lý Uyên hiện tại có kết quả ra sao rồi, không phải đường đường là một đại võ sư, lại bị Nhược Mộng dùng một trận tập kích đánh bại rồi đó chứ?.
Kết quả tất nhiên không thể là như vậy, Lý Uyên ở trong làn khói mù tuy quần áo có hơi xộc xệch nhếch nhác, nhưng thân thể vẫn lành lặng không bị thương tổn chỗ nào, mấy chiêu vừa rồi của Nhược Mộng, ngoài khiến nàng ta chịu chút khốn đốn cùng mất mặt một khoảng, còn lại thì không khiến Lý Uyên chịu chút thương tổn nào.
Bất quá có thể khiến Lý Uyên thành ra bộ dáng này từ lần công kích đầu tiên, Nhược Mộng đã hoàn toàn khiến người xem phải kính phục, hàng đống tiếng vỗ tay, reo hò vang tên Nhược Mộng nổ ra khắp bốn khán đài, Lý Uyên nhìn thấy cảnh này thì nội tâm không khỏi phát hỏa, cô ta nhìn Nhược Mộng bằng ánh mắt rực lữa nói.
-quả thực đã xem nhẹ cô, bất quá lần sau không có chuyện như thế nữa đâu! cho cô biết ma pháp cấp đại võ sư thực sự là như thế nào?.
“bát hoang thánh trụ”.
Lý Uyên vừa dứt lời khắp năm mươi trượng dài ở sàn đấu số ba nhanh chóng mọc lên tám ngọn hỏa trụ cao hơn năm trượng, những ngọn hỏa trụ này thân có hình tròn đường kính mỗi ngọn cũng phải nửa trượng hơn, bọn chúng cấu thành từ hỏa diễm, trên thân mỗi cây trụ này đều có hư ảnh của đại xà quấn quanh, tám cây trụ lớn, tám cái miệng độc xà nhắm thẳng về Nhược Mộng cùng Lý Uyên ở bên trong, cảnh tượng hùng tráng vĩ mô khiến người xem không khỏi hưng phấn tột cùng.
Bát hoang thánh trụ hình thành, Lý Uyên liền nhanh chóng phiêu phù trên không trung, hai tay bắt quyết, một câu chú ngữ cổ kính được được nàng thành thục niệm lên.
Chú ngữ vừa dứt Lý Uyên liền cười đắc chí nói.
-thiên phú của Nhược Mộng cô rất tốt, bất quá thực lực thì vẫn còn kém một khoản, một vài năm nữa có lẽ đại ninh đế quốc sẽ nổi lên danh tự của cô, bất quá kỳ tuyễn trạch này…không phải đất diễn của cô.
-thử một chiêu vạn hỏa trận của ta xem sao?.
Lý Uyên vừa dứt lời từ trong mồm tám con đại xà quấn quanh thánh trụ đồng loạt phun ra hỏa diễm cực kỳ dữ dội, toàn bộ sàn đấu số ba phút chốc hóa thành hỏa ngục, hỏa diễm cao một trượng bao phủ khắp nơi, nhiệt độ thoáng chốc tăng lên hàng trăm độ, không khí bị đốt nóng đến mức vặn vẹo biến hình.
Tình cảnh này cho dù là võ giả hay luyện thể giả không có sức phòng ngự mạnh một chút, chỉ sợ sẽ bị hỏa trận thiêu đốt bại trong thoáng chốc, Lý Uyên có thể thi triển ra ma pháp diện rộng với uy lực lớn thế này, thực lực của cô ta đủ để so kè với cả đám Chính Phong lẫn Lục Hồng, tuyệt đối không phải là một nhân vật có thể xem thường được.
Đám đông quan khán chỉ thấy Nhược Mộng bị vây trong hỏa trận không lối thoát, ngọn lửa hừng hực nhanh chóng cuốn đến chỗ nàng, thoáng chốc thân ảnh nhỏ bé của Nhược Mộng đã bị luồn hỏa diễm cao hơn một trượng trong hỏa trận lấp đi mất, toàn bộ bạn hữu của Nhược Mộng bao gồm cả A Liên và Hàn Thiên trái tim đều không khỏi đánh thót lên một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...