Từ lúc khốn thiên đại trận chuyển trạng thái, Hàn Thiên đã gặp thêm không ít khó khăn trong chuyện phá trận, với sức mạnh của luyện thể giả mỗi quyền của hắn đều có uy lực cỡ võ sư sơ tầng, bất quá đối phó với kỵ sĩ thượng đẳng trung cấp có thực lực tương đương võ sư sơ tầng liền đã có chút không thông.
Lúc này muốn phá trận Hàn Thiên hắn một là nâng sức công kích của mình lên, từ từ tiêu hao nhân thủ ngoài pháp trận, hai là dồn toàn lực dùng một kích mạnh nhất phá ra khoảng trống để đào thoát, bất quá cách thứ hai có vẻ không thỏa đáng.
Hàn Thiên hắn đang là người cần mượn binh, chỗ người kia đều là những kẻ sẽ theo hắn trở về đối phó thần vương hội, bây giờ tung công kích quá mạnh khiến họ bị thương, chẳng những tổn hại hòa khí hai bên, mà số nhân thủ ủng hộ hắn cũng sẽ giảm súc.
Vậy nên hiện tại dùng cách đầu tiên là thỏa đáng nhất, khẽ liên hệ với huyền thiên giới, thiết côn hồn khí nhị phẩm mà khi trước Hàn Thiên hắn cướp được đã ở trên tay, có thiết côn mấy trăm cân này phụ trợ, sức công kích của Hàn Thiên hắn sẽ tăng lên một bậc, tương đương với võ sư trung tầng, đối phó với phần đông người tạo nên pháp trận này hẵn là cũng đủ rồi.
Thiết côn xuất hiện trong tay, khí thế của Hàn Thiên liền thoáng tăng vọt, hắn dậm chân một cái, thân hình đã nhanh chóng xuất hiện trước một kỵ sĩ thượng đẳng trung cấp cưỡi tọa kỵ liệt ưng, một côn thật nặng vung xuống, thanh niên nọ cùng tọa kỵ tuy đã cật lực hợp sức chống đỡ nhưng sức hai bênh chênh lệch, chưa tới một cái chớp mắt, liền đã bị đánh văng khỏi trận đồ.
Tiếp sau đó là những loạt công kích liên hoàn của Hàn Thiên, nhân thủ cấu thành đại trận phần lớn là kỵ sĩ thượng đẳng sơ trung cấp, gặp phải công kích cỡ võ sư trung tầng làm sao mà chống nổi?, giây lát đã có gần hai mươi kỵ sĩ nữa bị Hàn Thiên loại khỏi cuộc chơi.
Lâm Du nhìn thấy cảnh này liền nhận ra tình hình không ổn, hắn lập tức quát lớn.
-sức công kích của Hàn thủ lĩnh lại tăng lên rồi, toàn bộ đại trận mau chuyển sang trạng thái áp chế mạnh nhất “khốn thiên”.
Lâm Du vừa dứt lời dòng luân chuyển của ba lớp vây khốn liền lập tức ngưng bặt, thay vào đó từng luồn đấu khí được các kỵ sĩ đứng yên tại chỗ phóng thích, tạo thành một bức tường năng lượng màu hoàng kim ngăn trở trước lớp đại trận trong cùng.
Từ đầu đến giờ đây chính là lần đầu tiên có một thuật pháp được các kỵ sĩ xuất động, trạng thái đầu tiên là giữ nguyên trận hình tùy cơ ứng phó, ở trạng thái này hẵn là thể lực của họ ít tốn hao nhất, ở trạng thái thứ hai thì pháp trận liên tục biến ảo, để duy trì được trạng thái đó hẵn là tốn sức hơn, riêng hiện tại thì bọn họ đã chân chính dùng đến một thuật pháp phòng ngự rồi, chẳng biết sức ngăn trở cùng thời gian duy trì trạng thái này là bao lâu?, nhưng Hàn Thiên hắn dám khẳng định đây là trạng thái mạnh nhất của pháp trận đồng thời cũng là trạng thái hao tổn nhất.
Hiện tại nếu Hàn Thiên hắn còn không dùng đến đấu pháp cùng tiên thuật, chỉ e là không thể thoát nổi, hắn trước tiên là vận hết sức tung người đánh thử vài côn vào lớp phòng vệ kia, kết quả một côn toàn lực của Hàn Thiên hắn, trong trạng thái chưa có linh lực gia trì chỉ có thể khiến bức màng chắn rung động vài cái.
Trạng thái khốn thiên này quả thực là đủ khó chịu, đấu khí của mấy trăm người dàn trải đều thành một lớp như nhau, nơi nơi đều đồng nhất không có chổ nào yếu hơn chổ nào, ưu thế biết được vị trí yếu ớt của pháp trận, cũng như thực lực tổng thể cao hơn tất cả các vị trí phòng thủ trong pháp trận của Hàn Thiên, vì thế mà tiêu biến hết.
Hàn Thiên hắn vẫn chưa chịu thua, đánh liền mười côn vào một chỗ, kết quả dù lớp màng chắn kia rung động ngày càng dữ dội, nhưng vẫn chẳng có dấu hiệu bị phá vỡ, Lâm Du thấy cảnh này liền thở phào một hơi nói.
-khốn thiên là trạng thái chiến đấu mạnh nhất của khốn thiên đại trận, tiểu khốn thiên đại trận mấy trăm người như thế này tạo ra liền có thể vây khốn một cao thủ cao hơn hẵn chúng ta một đại cấp bậc, hiện tại cho dù đại võ sư trong trận cũng chưa chắc thoát ra được, Hàn thủ lĩnh nếu còn con bài nào chưa dùng thì nên tung ra đi, thời gian của huynh đệ không còn nhiều đâu.
Hàn Thiên nhìn lại nén hương mà Ám Dạ cắm xuống, thấy thời gian đã trôi qua gần một nữa, còn khoảng hai khắc thời gian, nếu Hàn Thiên hắn dùng toàn lực từ bây giờ chỉ sợ sẽ hao hết lực lượng trước khi có thể phá trận, vậy nên hiện tại hắn vẫn đang suy nghĩ đối sách.
Lúc này ở trên diễn đài Ám Dạ không khỏi suýt xoa nói.
-có thể ép Lâm Du dùng đến trạng thái chiến đấu mạnh nhất của khốn thiên đại trận, Hàn Thiên này quả thực mạnh đến khó tin, rốt cuộc hắn là từ đâu đến mà lại có sức chiến đấu cỡ này?, trong đại ninh đế quốc chúng ta dường như chẳng có môn phái hay cao thủ luyện thể nào quá nổi bậc đi, có cơ hội ta nhất định phải thăm dò hắn mới được!.
Lam Thu ở một bên quan sát có chút lo lắng hỏi.
-Hàn Thiên này có thể trở thành mối uy hiếp cho khả năng phong vương của ngươi hay không?.
Ám Dạ cười thâm sâu nói.
-nếu những gì vừa thể hiện là cực hạn của hắn, vậy thì ta nắm chắc tám phần thắng được, thế nhưng dường như đó chưa phải là cực hạn của hắn a, Lam Thu cô cảm nhận như Thế nào về Hàn Thiên này?.
Lần hiếm hoi mà Ám Dạ hỏi ý kiến mình, Lam Thu liền không khỏi muốn trêu đùa hắn một chút, nàng mờ mịt hỏi.
-ngươi là muốn nói đến sức hút nam tử, hay là thực lực?
Mặt Ám Dạ có phần cứng đờ đáp.
-nếu được thì nói cả hai đi.
Lam Thu lại khẽ cười bí hiễm nói.
-thú thật sức hút của hắn lớn hơn ngươi một chút, dung mạo thì cứ cho là cân tài cân sức, riêng khí thế trấn áp quần hùng vương thượng thiên hạ kia của hắn, ở trong lòng quân địch hoành tảo tứ phương, quả thực khiến nữ nhi như chúng ta rất dễ động tâm, bất quá ngươi đừng lo, ta vẫn thích ngươi hơn hắn, ngươi không cần sợ ta đổi mục tiêu theo đuổi đâu.
Mặt Ám Dạ không khỏi có nét quái dị đáp.
-nữ nhân các cô thật kỳ lạ, nói về anh dũng đánh trận cô chưa thấy ta ra tay, sao biết được ta không anh dũng bằng Hàn Thiên hắn?, … à mà thôi nói về thực lực của hắn đi.
Đáy mắt Lam Thu thoáng nét thú vị sau biểu hiện thất thố của Ám Dạ, đúng là trong chuyện nam nữ, không có một chút dấm chua thì không nhanh chóng đến đích được, khẽ cười một cái Lam Thu nghiêm chỉnh nói.
-ta thấy Hàn Thiên hắn có tốc độ cực tốt, thể lực tốt, sức công kích cơ bản cũng rất mạnh, thực lòng mà nói lối hắn đang đi gần như không có nhược điểm nào để khai thác.
Ám Dạ cũng gật đầu đồng tình nói.
-luyện thể giả cố nhiên là luyện thể giả, hàng vạn năm nay bọn họ luôn là trấn giới chi thuẫn, là thứ khiến nhân tộc chúng ta có thể vững chải cư ngụ ở trung tâm vu thương đại lục, thực lực quả nhiên xuất chúng siêu quần, con đường của bọn họ thường bị đồn là dành cho kẻ vô duyên với các đạo khác, nhưng sự thực chỉ có những ai đủ dũng khí và sự can trường mới dám bước lên đó, ngày xưa dù biết luyện thể đạo mạnh mẽ đến như thế nhưng ta cũng chẳng dám đi trên con đường này, thế mà Hàn Thiên hắn tư chất có thừa lại nguyện đi trên đó, chí hướng của hắn ngay từ đầu đã lớn đến vô cùng, kẻ đó hẵn là vì nhìn vừa mắt Hàn Thiên hắn, nên mới chọn hắn làm chỗ ký thác, nếu có Hàn Thiên hắn trợ giúp, chuyện lớn trong thiên hạ này có gì mà không làm được kia chứ?
Ám Dạ vừa dứt lời, Lam Thu liền tỏ vẽ mờ mịt hỏi.
-ngươi là muốn nhắc đến ai thế?
Ám Dạ cười khẩy trả lời.
-chỉ là một họ hàng thân quyến thôi ấy mà, được rồi chúng ta nên chú ý quan sát tình huống dưới kia thôi, Hàn Thiên hắn sắp dùng hết toàn lực rồi.
Trong pháp trận, sau một hồi hoành tảo không đạt được mấy kết quả thuận lợi, Hàn Thiên rốt cuộc cũng nhận ra vài điểm đặc biệt, trạng thái khốn thiên này quả nhiên kín kẽ không sơ hở, thế nhưng mỗi thời mỗi khắc đều đang tiêu hao đấu khí của những kỵ sĩ bên ngoài, bọn họ tuy đông người nhưng đồng dạng diện tích tạo thành màng chắn cũng cực lớn.
Ban đầu khí tức của một số người có thực lực thấp trong đội ngũ vẫn còn rất bình ổn, sau một loạt những đòn công kích liên hoàn của Hàn Thiên hắn, thì lúc này những người đó đã có đã có dấu hiệu xuống sức, tuy thay đổi rất nhỏ nhưng với thần niệm cao cường của mình Hàn Thiên vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được.
Nếu như ban đầu Hàn Thiên hắn không công kích, có thể thời gian duy trì trạng thái khốn thiên sẽ dài hơn nửa canh giờ, nhưng sau mấy đòn liên hoàn công kích của hắn, lượng đấu khí hao tổn của những thành viên yếu nhược trong đội ngũ của Lâm Du đã nhiều lên trông thấy, kết quả là thời gian duy trì trạng thái khốn thiên của bọn họ đang ngày càng ngắn lại, Lâm Du có lẽ đã nhận ra điểm này nên mới khích tướng Hàn Thiên hắn tung ra toàn lực.
Lúc này trạng thái khốn thiên của bọn họ còn mạnh, Hàn Thiên hắn mà dồn hết toàn lực ngay có lẽ đã bị mắc lừa Lâm Du rồi, tình hình hiện tại Hàn Thiên hắn càng phải chừa sức, chờ thời cơ, chỉ có tiêu hao đối thủ đến một mức nhất định thì hắn mới có cơ hội phá trận.
Khẽ kiễm tra lại lực lượng trong thể nội, chiến đấu hai khắc vừa qua thể lực của hắn vẫn còn khoảng bảy thành, riêng linh lực chỉ còn khoảng sau thành, liên tục dùng long tiềm cửu ảnh quả thực đã khiến linh lực tiêu hao rất nhiều, hiện tại tứ phía đã bị phong tỏa, có tốc độ nhanh cũng không thể làm gì hơn, thoáng suy tính Hàn Thiên hắn liền nhất quyết không dùng đến thần thông này nữa.
Kế đến chính là liên hoàn từng côn từng côn của Hàn Thiên liên tục giáng vào màng chắn, từng đợt giao động trên bức màng chắn chầm chậm lan ra như sóng trên hồ, tuy nhiên màn chắn vẫn chưa có dấu hiệu bị phá, Hàn Thiên hắn hết đánh đông lại đánh tây, liền tục giáng từng côn cực nặng lên màn chắn.
Màn chắn vẫn chưa có dấu hiệu yếu đi, nhưng nét lo lắng trên mặt của những kỵ sĩ bên ngoài đã ngày càng xuất hiện nhiều hơn, vài hạt mồ hôi li ti đã thoáng xuất hiện trên trán của những người này, đột nhiên có tiếng của Lâm Du phát lên.
-công kích tầm này vẫn chẳng thể suy xuyễn được khốn thiên đại trận đâu, ta khuyên Hàn Thiên cậu còn chiêu gì mạnh thì nên tung luôn đi, cứ công kích như thế này mãi chỉ tổ tốn sức của cậu thôi, đến khi không còn đủ lực lượng, ngay cả con bài tẩy có khi cũng không giở được đâu.
ở trong pháp trận Hàn Thiên chỉ cười ha hả nói.
-các vị cứ cố gắng giữ vững trận thế của mình, Hàn Mỗ tự có tính toán, ta chỉ sợ các vị không đủ lực lượng phụng bồi mà thôi.
Nói đoạn Hàn Thiên hắn lại âm trầm tung tiếp từng côn từng côn vào khắp nơi trong pháp trận, thấy hắn ngoan cố như thế Lâm Du chỉ có thể cắn răn tiếp tục ngưng thần khống chế pháp trận.
ở trên diễn đài Lam Thu ngày càng kinh ngạc hết mức nói.
-thân thể hắn rốt cuộc được làm từ cái gì vậy? liên tục đánh hơn một vạn côn, uy lực mỗi côn đều cỡ công kích của võ sư trung tầng, vậy mà đến giờ vẫn còn cầm cự được, sức bền như thế này, quả thực là kinh khủng.
Ám Dạ một bên cũng đã hơi lo lắng nói.
-hắn có lẽ đã nhận ra được hạn chế của khốn thiên đại trận, liên tục công kích không ngừng hắn hẵn là có lý do, chỉ là thể lực của hắn dường như đang hao nhanh hơn bình thường, cứ thế này chỉ sợ nửa khắc nữa hắn cũng không cầm cự nổi, chúng ta cứ bình tĩnh xem sao.
Hàn Thiên ở trong trận pháp công kích loạn thêm khoảng một khắc, thể lực rốt cuộc chỉ còn khoảng ba thành, bất quá hiệu quả không phải là không có, gần ba trăm kỵ sĩ bên ngoài đã xuất hiện từng kẻ mặt đỏ tai tía, hơi thở dồn dập không thể gượng nổi nữa.
Chỉ thêm có mười nhịp thở, bốn năm mươi kỵ sĩ thực lực yếu nhất đã lần lượt bỏ cuộc rời khỏi pháp trận, những người còn lại trán cũng đang lấm tấm mồ hôi, Hàn Thiên nhìn vào cảnh này liền không khỏi cười thầm, đây chính là điều hắn muốn, loại bỏ được càng nhiều người uy năng của pháp trận càng giảm, những người còn lại cũng sẽ phải gánh vác càng nhiều, đến lúc nào đó không đánh cũng sẽ tự đổ, chỉ là không biết Hàn Thiên hắn và chỗ người còn lại ai sẽ đổ trước đây?
Khẽ nhìn lại nén hương, thời gian chỉ còn lại khoảng một khắc, chiến đấu tuy không kịch tính, nhưng diễn biến của nó lại luôn khiến cho những ngời xem phải hồi hộp mong chờ, khẽ ngừng tay lại, Hàn Thiên nhìn về hướng Lâm Du nói lớn.
-các vị hẵn là cũng đang cố gắng chi trì đại trận a, thú thật là lực lượng của ta cũng không còn nhiều, lúc này đành phải dùng toàn lực thôi.
Mặt Lâm Du cùng những người khác không khỏi cứng đơ như khúc gỗ, độ rộng của miệng bọn họ lúc này chỉ sợ là nhét vừa cả cái trứng gà vào trong, mặt Lâm Du chỉ như hận không thể chửi rống lên “con mẹ nó, vậy mà còn chưa dùng hết toàn lực?, bọn lão tử mệt sắp không chịu nổi rồi ấy”.
Bất quá Hàn Thiên cũng không cho họ cơ hội nghĩ ngơi, khẽ cười nguy hiễm một cái, thân hình hắn đã đứng im tại chổ, hai tay liên tục phát ra kiếm khí về mọi hướng, chỉ thấy kiếm khí như mưa liên tục điểm xuống mặt hồ là bức màn phòng hộ nọ.
Mỗi đạo kiếm khí đều khiến bức màn dao động dữ dội, màu sắc vài nơi đã có chút biến ảo trở nên nhạt nhòa hơn không ít, đám đông chẳng ngờ Hàn Thiên còn có chiêu này, hơn hai trăm người còn lại chỉ còn nước tiếp tục xuất ra càng nhiều đấu khí gia trì những chỗ yếu ớt kia lại.
Hàn Thiên nhắm mắt định thần, hai tay không ngừng điểm ra kiếm khí khắp nơi, mười đạo, trăm đạo, sau ba trăm đạo kiếm khí số người không duy trì nổi của phe Lâm Du đã ngày càng nhiều, dường như mỗi thời mỗi khắc đều có người không duy trì được mà bỏ cuộc.
Khí tức của Hàn Thiên cũng ngày càng yếu đi, đây dường như là một cuộc thi xem ai là người kiệt sức trước vậy ngay cả những người quan khán cũng không nhịn được mà tim đập chân run, thời gian cứ lặng lẽ trôi thoáng cái thời gian chỉ còn khoảng gần nửa khắc.
Lâm Du lúc này bộ dáng càng ngày càng tự tin, chút thời gian này bọn hắn vẫn có thể trụ được, nhưng bất ngờ thay ở trong pháp trận Hàn Thiên nói với nét mặt cực kỳ nguy hiễm.
-các vị cẫn thận đấy đây sẽ là đòn rất mạnh a.
Dứt lời hàng ngàn đạo kiếm khí nhỏ như thác lũ liền được Hàn Thiên xuất ra, làn sóng kiếm khí như sóng cuộn liên hoàn oanh tạc lên bức tường hương nam, nơi Hàn Thiên cảm thấy là yếu ớt nhất, ngay lập tức ba mươi mấy kỵ sĩ ở hướng đó liền phun ra trọc khí rồi khụy gối ngay trên lưng tọa kỵ, pháp trận chỗ ấy cũng đã mờ nhạt đến mức sắp đổ, may mắn Lâm Du đến kịp để khôi phục lại.
Sau một kiếm vạn đạo phi vũ ấy, Hàn Thiên cũng đã ngừng tay, Lâm Du thấy cảnh này liền không khỏi thở ra một hơi nói.
-Hàn huynh đệ cạn kiệt đấu khí rồi có phải hay không?, chúng ta vẫn còn cầm cự được sau đòn đó, thời gian không còn nhiều nữa chúng ta có lẽ đã chiến thắng rồi?.
Hàn Thiên đứng giữa pháp trận liền khẽ cười nói.
-ta đúng là đã cạn đấu khí bất quá ta vẫn còn chiêu chưa dùng đến, tiếp theo đây các vị hãy cẫn thận đấy!
vừa dứt lời khí tức đã hao kiệt của Hàn Thiên liền đột ngột khôi phục lại gần một nửa, Lâm Du với nét mặt không thể tin nói.
-sao lại có thể như thế được?, đấu khí của Hàn Thiên cậu sao có thể khôi phục nhanh như vậy được?!
Ngừng một chút Lâm Du liền hốt hoảng thét lớn.
-toàn quân dốc hết sức phòng ngự, Hàn Thiên sắp tung một chiêu cực mạnh nữa.
Hắn vừa dứt lời khí tức trong người Hàn Thiên đã ngưng tụ lại ở tay phải của hắn, kiếm mang dài ba trượng ngưng tụ như thực chất, Hàn Thiên không ngần ngại nói lớn.
-đây có thể coi là võ kỹ mạnh nhất của ta hiện tại, mời các vị tiếp chiêu này xem sao?
Vừa dứt lời Hàn Thiên đã vung tay xuất kiếm, một đạo kiếm mang xé không như muốn trảm thảy tất cả, trước uy thế lăng lệ ấy những kỵ sĩ dàn trận bên ngoài cũng không dám giữ vị trí nữa mà đứng dạt ra một bên, roẹt một tiếng xé không, pháp trận rốt cuộc đã bị phá ra một đường lớn.
Hàn Thiên nhìn thấy cảnh này khóe môi liền cười lớn nói.
-các vị thứ lỗi Hàn mỗ phá trận đây!.
Nói đoạn thân ảnh của hắn liền nhanh chóng bay ra khỏi trận theo hướng của vết nứt, bất quá thân ảnh của Tư Mã cùng Chấn Vũ đã nhanh chóng xuất hiện sau lưng Lâm Du, bọn họ hai người cùng xuất lực vết nứt liền nhanh chóng khép lại, tuy vậy sau đệ tứ kiếm vừa rồi của Hàn Thiên pháp trận hiện tại chỉ còn hơn một trăm người mạnh nhất là chi trì được, nhưng nhìn biểu hiện của họ thì cũng không thể chống nổi thêm một đòn tương tự như vừa rồi nữa.
Lúc này Tư Mã mới thở phào nhẹ nhõm nói.
-đó hẵn là con bài tủ của Hàn thủ lĩnh rồi nhỉ?, hiện tại pháp trận của chúng ta vẫn còn duy trì được, xem ra trận này đại doanh kỵ sĩ chúng ta thắng rồi!.
Hàn Thiên khẽ nhìn sang nén hương phía xa, thời gian có lẽ vẫn còn khoảng hai mươi mấy nhịp thở, dù sao vẫn còn một chiêu chưa dùng lấy ra hăm dọa bọn họ một chút để nghị hòa cũng ổn, nghĩ đoạn hàn thiên liền cười khẩy nói.
-thực ra ta vẫn còn một chiêu cuối cùng, chỉ là thứ này uy lực quá lớn đem ra dùng chỉ sợ làm tổn thương hòa khí của chúng ta, thôi thì trận này tính là hòa đi được chăng?
Lúc này Lâm Du lại có chút không tin nói.
-Hàn thủ lĩnh chẳng lẽ là lão quái ẩn mình trong lốt thiếu niên, sau từng đó công kích mà cậu vẫn còn con bài ẩn dấu sao, ta không tin chắc chắn là cậu đang hù dọa bọn ta thôi, nếu cậu có thể đưa ra công kích tương tự hồi nãy, trận này chúng ta chấp nhận hòa.
Hàn Thiên vuốt trán cười khổ một cái, ngân cung hồn khí liền mau chóng xuất hiện trên tay, đám người Lâm Du không phải là không có mắt nhìn, khí thế lăng lệ uy nghiêm như thế, cho dù là hồn khí ngũ phẩm cũng chẳng có nổi, Hàn Thiên còn món vũ khí bậc này chưa dùng đến, đề nghị cầm hòa của hắn vẫn là vì nghĩ cho thể diện của đại doanh kỵ sĩ của họ đấy thôi.
Khẽ cười khan vài cái, Lâm Du lắp bắp nói.
-chúng ta vẫn là nên xử hòa thì hơn, ai ai cũng đã mệt rồi không nên cố sức nữa ha ha…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...