Y không để ý đến cái giọng kêu la khàn khàn của Đào Thăng mà lên ngựa vội vàng mà đi. Còn Phùng Kỷ thì chậm rãi bước đến trước mặt Đào Thăng, đột nhiên lặng lẽ mỉm cười.
- Tử Lăng, đừng trách ta lòng lang dạ sói. Nếu không như thế làm sao có thể làm nguôi đi nỗi hận trong lòng Hoàng thúc. Nếu không trị tội ngươi, sự hợp tác của Viên Lưu chống Tào sao có thể tiến hành một cách thuận lợi đây?
- Phùng Nguyên Đồ, ngươi muốn thế nào?
- Ha ha, Tử Lăng đừng căng thẳng, ta tự biết phải làm gì với ngươi.
Chỉ có điều phải xem phải thế nào Hoàng thúc mới thôi bất mãn...
Một câu nói kia lập tức khiến mặt Đào Thăng trắng như tờ giấy, một lúc lâu không nói được câu gì.
Đổng Phi cuối cùng cũng đã hiểu, lão phu nhân đã qua đời.
Lưu Sấm chưa nói cho cậu biết bà chỉ là tỳ nữ của mẹ cậu ta. Tuy lão phu nhân hy vọng như thế, nhưng cuối cùng Lưu Sấm vẫn không nói ra.
Mẹ đẻ của Đổng Phi chưa bao giờ quan tâm đến cậu ta.
Điều này từ cái tên của cậu ta có thể nhìn ra: Phi, ý tứ là đến bản thân còn mặc kệ. Nói cách khác lúc lão phu nhân nhận Đổng Phi, đứa trẻ ngốc nghếch này, thì cha mẹ cậu ta cũng chẳng quan tâm gì đến cậu. Nhưng cũng thật là may,vì có như thế Đổng Phi mới thoát nạn. Nếu không phải như vậy chỉ e lúc Đổng gia gặp nạn, đám người Hà Tiến cũng không dễ gì mà buông tha cho cậu ta.
Đổng Phi khóc thất thanh giống như một đửa trẻ vậy.
Cậu ta ôm lấy xác của lão phu nhân, sống chết cũng không chịu buông...
Tiếng khóc buồn bã kia khiến một đại hán cứng rắn như Bàng Đức cũng phải thay đổi sắc mặt.
Lưu Sấm thở dài đi đến bên cạnh Đổng Phi, ôm cậu ta vào lòng như ôm một con sư tử, nước mắt nước mũi cậu ta bôi đầy lên người hắn.
- A Sửu đừng khóc, cậu như vậy sao mẹ cậu có thể yên tâm được? Bà ấy đã vì cậu mà chịu bao cay đắng, giày vò... Lẽ nào cậu muốn bà ấy ra đi mà không yên lòng sao, vì cậu mà nóng ruột nóng gan sao?
Đổng Phi ngẩng đầu lên, khuôn mặt hung ác bị nước mắt che kín.
- Thúc thúc, nếu cháu không khóc, a nương sẽ không buồn nữa đúng không?
Thúc thúc?
Lưu Sấm lặng yên không biết giải thích thế nào.
Nhưng tính trên vai vế Đổng Phi gọi hắn thúc thúc cũng không phải là quá.
Chỉ có điều cảm giác này hơi lạ?
Lưu Sấm ôm Đổng Phi trong lòng: - Đương nhiên rồi, mẹ cháu thương cháu nhất mà. Về sau cháu phải vui vẻ mà sống thì bà ấy sẽ không buồn nữa, thậm chí ở trên trời bà ấy sẽ theo dõi và chúc phúc cho cháu.
- Thật sao?
- Ừ!
- Vậy sau này A Sửu sẽ không bao giờ khóc nữa.
Thế giới của người ngốc vẫn luôn rất đơn thuần.
Đổng Phi toét miệng cười ha ha nói với xác của lão phu nhân: - Nương, sau nay nhất định A Sửu sẽ vui vẻ, không để cho thúc thúc tức giận nữa. Sau này nương ở trên trời không cần phải lo lắng cho A Sửu nữa nhưng A Sửu sẽ nhớ nương lắm đấy...
Nghe những câu khờ khạo kia mà sống mũi Lưu Sấm cay cay.
Lư Dục và Lục Tốn ở bên cạnh cũng đỏ mắt không biết phải thế nào mới được...
- Chủ công, ngoài doanh có Phùng Kỷ tiên sinh trói Đào Thăng đến cầu kiến.
Lưu Sấm nghe thấy vậy, giật mình đứng lên, ra hiệu cho Lư Dục và Lục Tốn chăm sóc cho Đổng Phi, rồi sau đó hắn bước ra khỏi đại doanh.
Bên ngoài doanh trại, Lưu Sấm đã nhìn thấy Đào Thăng. Nhưng Đào Thăng lúc này không giống với Đào Thăng lúc trước nữa, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch.
- Hoàng thúc tha mạng, Hoàng thúc tha mạng.
Lưu Sấm hờ hững liếc nhìn Đào Thăng: - Hàm Ngưu Nhi!
- Vâng!
- Mang tên này ra hậu doanh giao cho A Sửu... Nói đây là tên đầu sỏ hại chết nương của nó, muốn xử trí thế nào là tùy nó.
Lý Dật Phong cúi người thi lễ, dẫn Đại kích sĩ áp giải Đào Thăng đi.
- Hoàng thúc tha mạng...
Tiếng gào to của Đào Thăng càng lúc càng suy yếu.
Lưu Sấm vào đại doanh trại, chỉ thấy Phùng Kỷ khoanh tay trong đại trướng, thấy Lưu Sấm vào ông ta vội vàng đi lên.
- Nguyên Đồ tiên sinh, hà tất phải đa lễ?
Lưu Sấm hít một hơi thật sâu, mời Phùng Kỷ ngồi xuống: - Đào Thăng kia ta đã mang đi rồi. Ân tình này của tiên sinh, ta sẽ nhớ kĩ... Chỉ có điều vừa rồi trong cơn giận dữ cho nên thất lễ, kính xin tiên sinh đừng quở trách.
- Ôi, Hoàng thúc nói quá rồi. Nay Viên Lưu đoàn kết chống Tào là chuyện lớn, sao có thể để cho một tên tiểu nhân phá hoại giao tình giữa hai bên được? Đúng rồi, Qúy Bật và Trường Văn sao rồi? Từ năm Kiến An thứ ba đến giờ chưa gặp họ, bây giờ ta cũng rất nhớ họ.
Lưu Sấm cười nói: - Nay Trường Văn ở Liêu Đông, Qúy Bật trấn thủ Bắc Bình... sự ân cần thăm hỏi của tiên sinh ta sẽ chuyển lời với hai người.
Lưu Sấm biết Phùng Kỷ sẽ không vô duyên vô cớ mà nhắc đến Trần Quần và Trần Kiểu.
Ông ta tự mình dẫn Đào Thăng đến, đương nhiên là có mục đích. Chỉ có điều Lưu Sấm không rõ lắm rốt cuộc là Phùng Kỷ có mục đích gì... Phải biết rằng, hôm qua trong buổi tiệc rượu, ông ta còn thêm lời công kích Lưu Sấm. Hắn khom người coi như cảm ơn sự ân cần hỏi thăm của Phùng Kỷ.
Hai người cứ ngồi như vậy trong đại trướng, nhìn nhau, một lúc lâu mà không nói gì.
Khá lâu sau, Phùng Kỷ đột nhiên nói: - Không giấu gì Hoàng thúc, ta đúng là không có thiện cảm với Hoàng thúc. Lúc bắt đầu ta đã biết ngay Hoàng thúc không phải hạng người thường, sớm muộn gì cũng trở thành mối họa tâm phúc. Nhưng ta vẫn không hiểu, lúc trước Hoàng thúc chọn đến Liêu Tây phải chăng đã có dự liệu quyết chiến một trận với Viên Công và Tào Tháo?
Lưu Sấm trầm ngâm một lát: - Trên trời không thể có hai mặt trời, dân không thể có hai chủ. Viên công xuất thân bốn đời làm Tam công, hùng cứ Hà Bắc. Tào Tháo lợi dụng thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, có được Hà Nam, thống trị thiên hạ. Trong cuộc đua giữa hai người, cho dù họ có mục đích gì thì kết quả cũng là thống nhất phương bắc, rồi sau đó mới có thể tranh giành thiên hạ.
Phương bắc lại lớn như vậy. Nguyên Đồ tiên sinh cho rằng, Viên Công và Tào tặc thực sự có thể đồng tâm hiệp lực sao?
Phùng Kỷ nghe thấy liền bật cười: - Đúng là câu hỏi của ta có phần hơi nguy xuẩn.
Sau một thời gian sa sút trôi qua, Phùng Kỳ luôn xem xét sự thất bại của Viên Thiệu và sự vùng lên của Lưu Sấm. Trong thời gian này ông ta suy nghĩ rất nhiều, cũng hiểu được rất nhiều.Nếu là trước kia, ông ta sẽ không bình tĩnh mà ngồi một chỗ thảo luận với Lưu Sấm.
- Nhưng Hoàng thúc sao có thể biết được Viên công sẽ bại trong tay Tào Tháo sao? Phải biết rằng sức mạnh của Viên Công lúc đó vượt xa Tào Tháo.
- Nếu ta nói là ta đang đánh cuộc thì tiên sinh có tin không?
Phùng Kỷ ngẩn người ra chợt cười: - Đương nhiên là tin rồi.
- Trước khi ta đến Liêu Tây đã từng khốn đốn ở Hứa Đô. Lúc đó ta và Tào tặc có tiếp xúc nhiều, ta cũng khá hiểu người này. Tào tặc tuy là giặc Hán nhưng cũng là trụ cột của nhà Hán. Ta nghe nói, năm đó Hứa Thiệu Nguyệt từng đánh giá, Tào tặc là gian hùng loạn thế. Viên công chiếm đại thế, nhưng lại quá kiêu ngạo. Tào Tháo yếu thế, lại biết suy xét tình hình... Trong tình hình đó, dường như ta không có lựa chọn nào khác. Phải quy thuận Viên công, nhưng Viên công chưa chắc đã dung nạp ta. Hoặc là chọn Tào Tháo nếu như y thắng thì ta còn có đường sống...
Thần sắc của Lưu Sấm tự nhiên, hai tay trải rộng ra..
- Thực ra ta cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đánh cược Tào tặc sẽ thắng.
Phùng Kỳ nghe vậy liền cười ha ha.
- Thực ra Hoàng thúc nói rất có lý.
Về phần ông ta có tin hay không thì Lưu Sấm cũng không thèm để ý.
Hắn biết mục đích lần này Phùng Kỷ đến không phải là vì để nghiên cứu chuyện này.
Quả nhiên, sau khi trầm mặc một lát Phùng Kỷ lại nói: - Nay Viên công đã mất, Tào Tháo lợi dụng thiên tử để ra lệnh cho chư hầu. Thiên hạ không dám đụng đến người này. Cho dù Viên Lưu hợp tác chống Tào, lại không biết Hoàng thúc cho rằng hai vị công tử thêm cả Hoàng thúc có thì có được bao nhiêu phần thắng lợi? (chưa xong còn tiếp)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...