- Sáng sớm hôm nay, ta nhận được cầu viện của huynh trưởng, nói Nhan Lương và Hứa Du đã xuất binh xuống Lê Dương, muốn ta xuất binh trợ giúp. Ta chuẩn bị đích thân dẫn binh mã đến Lê Dương trợ chiến. Đến lúc đó Hoàng thúc giúp ta bảo vệ đường vận chuyển lương thảo, sau khi đánh lui giặc Tào chúng ta lại tiếp tục bàn bạc tỉ mỉ hơn.
Lưu Sấm nghe vậy cũng không từ chối.
Trong lịch sử, trong trận chiến Lê Dương, đúng là Viên Thượng có từng xuất binh cứu viện cho Viên Đàm. Vốn dĩ hai huynh đệ thực sự đồng tâm hiệp lực mới có thể ngăn được Tào Tháo. Không ngờ sau đó Viên Đàm lại nghị hòa với Tào Tháo, bán rẻ Viên Thượng, cho nên mối quan hệ giữa hai huynh đệ họ hoàn toàn tan vỡ, càng khiến cho Tào Tháo có cơ hội tiêu diệt từng người một, từng bước thống nhất phương bắc.
- Tam công tử xin hãy chú ý lệnh huynh.
Dù biết câu này nói ra là không hay nhưng Lưu Sấm vẫn không kìm nổi phải nhắc nhở một lần.
Viên Thượng nghe thấy thế ngẩn người ra rồi cười nói: - Hoàng thúc không phải lo lắng, huynh trưởng ta cũng không phải kẻ ngu dốt, sao lại gây chuyện bất lợi cho ta được?
“Thực sự là y không ngu nhưng lòng lại hám lợi.”
Nhưng câu này chắc chắn là Lưu Sấm sẽ không nói ra. Nói quá nhiều ngược lại sẽ khiến Viên Thượng hiểu lầm.
- Vậy thì ta chúc cho Tam công tử kỳ khai đắc thắng thắng ngay từ trận đầu), mã đáo thành công.
Viên Thượng cười ha ha, vui vẻ nhân lời chúc phúc của Lưu Sấm.
Xuất binh cứu viện Lê Dương vẫn cần phải chuẩn bị một chút.
Lưu Sấm cũng không quấy rầy Viên Thượng nữa mà cáo từ ra về. Đi ra khỏi nha phủ, hắn tìm Lư Dục, sau khi Lư Dục thì thầm mấy câu bên tai thì vội vàng rời đi.
- Lệnh Minh, Bá Ngôn trời còn sớm, chúng ta đi dạo một vòng quanh Nghiệp Thành có được không?
Đột nhiên Lưu Sấm hăng hái đề xuất với Bàng Đức và Lục Tốn.
Đương nhiên là hai người sẽ không từ chối sự thỉnh cầu của Lưu Sấm, vì thế họ dẫn theo hơn mười người từ từ đi dạo trên đường phố trong Nghiệp Thành.
Nghiệp Thành sau này từng là cố đô của sáu triều đại.
Trải qua sáu triều đại Tào Ngụy, sau đó là Triệu, Tiền Yến, Đông Ngụy và Bắc Tề là một khu vực chính trị lớn, là trung tâm văn hóa, quân sự đến kéo dài tận bốn thế kỉ, cuối cùng là bị thiêu hủy trong cuộc chiến. Lưu Sấm không thể tưởng tượng nổi sau bốn thế kỉ Nghiệp Thành sẽ thành ra thế nào nữa. Nhưng hiện tại quy mô của nó không nhỏ, dân số cũng đông, đạt hơn hai mươi vạn người, cũng là một nơi quan trọng của Hà Bắc.
Sau khi Viên Thiệu chiếm đóng Ký Châu có mấy lần tu sửa và xây dựng thêm cho Nghiệp Thành. Tường thành cao đến tám trượng và gần như ngang hàng với Lạc Dương.
Đoàn người Lưu Sấm đi trên đường phố Nghiệp Thành lại càng cảm nhận rõ ràng thấy sự khủng hoảng và bất an ở nơi đây. Viên Thượng tuổi còn quá trẻ lại chưa đủ kinh nghiệm, cho dù y có tiếp quản quân vị Đại tướng thì cũng vẫn không thể làm cho dân chúng Nghiệp Thành bớt lo âu và hoảng sợ.
Tào Tháo phát binh đến Lê Dương, Nghiệp Thành đã nhận được tin tức..
Dân chúng trong thành đương nhiên là không còn tin tưởng vào Viên Thượng nữa, cũng không tránh khỏi có chút rối loạn.
Quả nhiên Sầm Bích và Dương Phượng nói không sai. Dưới tình hình như vậy muốn chống lại thiết kỵ của Tào Tháo thực sự là hơi khó...
Lúc đi trên đường phố chợt nghe thấy có một trận hỗn loạn.
Một đám người vây quanh ở đầu phố mồm năm miệng mười nói.
- Thằng ngốc kia đã đủ đáng thương rồi đấy, hà cớ phải làm khó nó?
- Ôi, ai bảo Đổng gia nhà nó lại xuống dốc như vậy, đó là nỗi nhục của nó.
- Nói ít thôi... Không biết đó là người của Đào gia sao? Bây giờ Đào Thăng được Đại tướng quân tin tưởng đã không còn giống trước nữa rồi. Nhớ lúc đầu cha của Đào Thăng chết trong tay Đổng gia, còn nay Đào Thăng lại chiếm được ưu thế đương nhiên là sẽ không bỏ qua cho thằng ngốc Đổng gia này. Chuyện này, chúng ta đừng xen vào, chưa biết chừng lại rước họa vào thân.
Lòng Lưu Sấm khẽ động, hắn cất bước đi về phía trước.
Hắn chen vào đám đông, chỉ thấy giữa phố xa có mười mấy thanh niên trai tráng đang vây lấy một thiếu niên, đấm đá túi bụi.
Người thiếu niên kia tướng mạo nhìn rất xấu, tóc bù xù, dãi miệng tỏng tòng nhưng nhìn hình thể cậu ta khiến thật làm người ta ngạc nhiên... cao phải hơn 2m, cao hơn Lưu Sấm rất nhiều, nhìn rất cường tráng. Quần áo của cậu ta rách nát, mặt đầy máu, lại ôm khư khư một cái túi, cứ để cho đối phương thỏa sức mà đánh cũng không chịu buông tay.
Lưu Sấm nhăn mày lại.
Hắn vừa định hỏi người bên cạnh thì nghe thấy tiếng một tên cự hán cường tráng: - Đồ quỷ xấu này, hôm nay nếu không giao đồ ra đây thì đừng trách chúng ta lòng lang dạ sói.
- Đây là cha ta để lại cho ta, vì sao các ngươi lại đánh ta?
Cậu thiếu niên nói chuyện ồm ồm, trong mắt đã có nước mắt.
- Lão gia nhà ta muốn thứ gì thì thứ đó phải của ông ấy... Đổng mập, hôm nay người không giao Đường Nghe bộ Bảo giáp đường nghê ra đây thì đừng mong sống được.
- Cha ta không cho ta đánh nhau, các ngươi đừng ép ta.
- Ha ha, một thằng ngu còn dám kiêu ngạo sao? Tiểu tử, ngươi dám động vào một đầu ngón tay của ta, ta sẽ bắt mẹ ngươi phải đền mạng.
Lục Tốn giữ chặt một người lại hỏi: - Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Còn chuyện gì nữa, thằng ngốc họ Đổng kia có một bộ Đường Nghê bảo giáp. Đào lão gia lại muốn lấy để dâng cho Đại tướng quân. Thằng ngốc này không chịu giao ra cho nên mới bị người ta đánh. Nhưng tên tiểu tử này cũng ngốc thật, một bộ Đường Nghê tử bảo giáp có đáng không?
- Bộ Đường Nghê bảo giáp, vì sao lại khiến cậu ta quý như vậy?
- Tiểu huynh chắc là người bên ngoài đến nên không biết về lai lịch của tên Đổng mập này. Nhà cậu là vốn là hậu nhân của Đổng Thị ở Hà Gian. Đổng gia xuất hiện một nhân vật xuất chúng đó hoàng hậu Hiếu Nhân... Đáng tiếc là sau khi hoàng hậu Hiếu Nhân vừa chết thì Đổng gia gặp phải tai họa. Đường Nghe bảo giáp này vốn là vật phẩm của cha cậu ta tặng cho hoàng hậu Hiếu Nhân. Không biết tại sao lại bị Đào lão gia biết được, nhưng thứ này Đổng mập lại không giao ra, vì thế hôm nay mới bị người ta ức hiếp.
Một kẻ thân hình to như vậy lại bị đánh...
Người nói chuyện còn cười ha ha lộ ra vẻ khinh thường.
- Hoàng hậu Hiếu Nhân?
Lưu Sấm nhất thời kinh hãi trong lòng..
Hoàng hậu Hiếu Nhân này là ai? Chẳng phải chính là Đổng thái hậu mẹ của Hán Linh đế Lưu Hoằng sao?
Sau khi Hán Linh đế chết, Đổng thái hậu vì chuyện kế vị nên đã tranh chấp với Hà hoàng hậu.
Hà Hoàng hậu muốn lập con trai ruột của mình cũng chính là Thiếu đế Lưu Biện, còn Đổng thái hậu lại thân hơn với con trai của Vương mỹ nhân cũng chính là Hán đến Lưu Hiệp lúc bấy giờ. Cuối cùng Hà hoàng hậu được huynh trưởng là tướng quân Hà Tiến ủng hộ đã lập Lưu Biện làm hoàng đế lúc mới lên mười bốn tuổi.
Từ trước đến nay tranh chấp về việc lập đế đều vô cùng tàn khốc.
Đổng thái hậu lại không có được sự ủng hộ của quan viên trong triều, lại không có thực lực, cố tình tham dự vào đó, kết cục vô cùng thê thảm.
Sau khi Thiếu đế lên ngôi, Hà Tiến liên kết với Tam công dâng sớ, nói Đổng thái hậu bắt đầu không còn thích hợp với cuộc sống trong cung nữa cho nên bố trí cho bà về ở Hà Gian...
Sau đó Đổng thái hậu đã bỏ mạng trên đường về Hà Gian.
Sau đó Hà Tiến ra lệnh đàn áp Đổng thị.
Đổng thị kia cũng không phải cường hào, bị chèn ép đã nhanh chóng sụp đổ, nhưng không ngờ còn một hậu duệ nữa đang tránh nạn ở Nghiệp Thành này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...