- Ấu Thành yên tâm, ngày mai ta sẽ giục Tam công tử, dốc sức đẩy mạnh việc hợp tác của Tam công tử và hoàng thúc
- Vậy con xin kính nhờ thúc phụ.
Chân Tín cáo từ ra về. Âm Qùy cũng không giữ lại.
Điều nên nói thì cũng đã nói rồi. điều nên tìm hiểu thì cũng đã tìm hiểu rồi Nhiệm vụ tiếp theo đó là cố gắng thúc đẩy sự hợp tác của Viên Thượng và Lưu Sấm. Âm Qùy tin rằng ở tình huống trước mắt,ngoài việc Viên Thượng và Lưu Sấm hợp tác ra thì không còn sự lựa chọn khác.
Đúng như sự dự đoán của Âm Quỳ, cuối cùng Viên Thượng ra quyết định liên kết với Lưu Sấm để chống lại Tào.
Đối mặt với một con quái vật như Tào. Trước kia khi Viên Thiệu còn sống, Viên Thượng thấy không có quá nhiều áp lực. Nhưng nay Viên Thiệu đã chết, huynh trưởng nhà mình lại đối đầu với y khiến cho Viên Thượng cảm nhận được rõ ràng sự uy hiếp của Tào Tháo. Lưu Sấm cũng rất nguy hiểm, nhưng so với Tào Tháo dù sao cũng là đỡ hơn. Ít nhất Viên Thượng cảm thấy lực uy hiếp đó vẫn còn ở trong phạm vi chịu đượng được.
Vì thế Viên Thượng quyết định phái người đến U Châu nói chuyện với Lưu Sấm.
Cùng lúc đó ở huyện Kế có cuộc tranh cãi kịch liệt...
Cùng Viên Thượng liên kết chống lại Tào, là chuyện mà tất cả mọi người đều tán thành. Như thể đó là một lựa chọn tốt, hợp tác với Viên Thượng cũng là lựa chọn tốt nhất của Lưu Sấm. Dù sao tuy rằng U Châu liên tiếp địa thắng nhưng với tình hình trước mắt thì cũng chẳng có gì là bí mật.
Năm ngoái ở U Châu quân lương hao phí hơn 170 vạn hộc.
Cái này tương đương với thu hoạch của U Châu trong gần hai2 năm. Nếu trước đây Lưu Sấm không dự trữ lương thực, không có Chân Thị mang đến cho nhiều lương thảo, nếu không có sự cố gắng khai hoang của Lưu Sấm thì con số này e rằng còn khủng khiếp hơn, U Châu sẽ càng thêm mệt mỏi...
Với tình huống như vậy thực sự U Châu không nên tiếp tục khai chiến nữa.
Năm ngoái thu hoạch lúa ở Tam Hàn khá tốt, cho nên năm nay cũng bắt đầu mở rộng diện tích ở U Châu. Đồng thời, thư viện Nam Sơn vẫn còn rất nhiều dự định. Ví dụ như, bổ sung vật liệu, trồng đậu nành xen canh... hoặc đầu xuân sang năm nếu thuận lợi... Sau mùa thu U Châu sẽ có một mùa bội thu. Nhưng hiện tại, thực sự U Châu không nên tiếp tục khai chiến nữa, nếu không sức dân sẽ tổn hao quá lớn, làm không tốt sẽ đại loạn, mà điều này Lưu Sấm không thể gánh vác nổi.
Nhưng liên Viên chống Tào cũng không phải là chuyện đơn giản. Trong đó có rất nhiều chuyện nảy sinh phức tạp... hợp tác thế nào? Phái ai đi hợp tác? Từng việc một bày ra đủ khiến Lưu Sấm vô cùng đau đầu. Đầu tiên, liên Viên chống Tào. Lưu Sấm không thể khoanh tay đứng nhìn mà chắc chắn phải xuất binh tương trợ. Phái bao nhiêu binh mã? Phái ai đi? Những người quy hàng ở Ký Châu trước kia chắc chắn không thể dùng được.
Trương Cáp, Cao Lãm, Tư Hộc, Điền Thích, Tân Bình... thậm chí cả Tuân Kham cũng không dùng được.
Còn thuộc hạ của Lưu Sấm cũng không nên điều động. Rất nhiều người đã được bổ nhiệm chức vụ, lại đúng lúc U Châu đang vào thời kì mẫn cảm, cũng không nên điều binh.
- Chi bằng để đệ đi?
Gia Cát Lượng nói.
Lưu Sấm lắc đầu luôn tục: - Khổng Minh hiện giờ không thể hành động thiếu suy nghĩ được. Hai vị lão đại nhân, một vị trấn thủ thành Thụ Hàng, một phải chịu trách nhiệm liên lạc với Trương Yến, đều không thể đi được. Còn hiện nay rất nhiều việc cần làm ở U Châu phải gác lại. Yến Kinh cũng sắp xây dựng xong nhiều việc không có người giải quyết., Khổng Minh nhất định phải ở lại, nếu không e rằng rất khó điều phối...
Lần này hợp tác với Viên Thượng chống Tào, trong lòng ta đã có quyết định. Dù sao Viên Thượng cũng là con trai của Viên Thiệu, nay lại đứng đầu Ký Châu... Hiện nay chúng ta cần cùng y tranh thủ thời gian, cho nên phải tỏ thành ý. Có thể đối thoại với người của Viên Thiệu ngoài Kỳ lão đại nhân ra thì chỉ có ta đảm nhận được. Cho nên lần này nếu hợp tác thành công ta sẽ chạm mặt với Viên Thượng. Những người khác đi, Viên Thượng sẽ coi không ra gì ngược lại sẽ làm hỏng đại sự.
Trong tay Lưu Sấm không có nhiều người lớn tuổi lắm. Những nhân vật lớn có thể phái đi e rằng chỉ đếm được trên đầu ngón tay...
Sau khi hắn nói xong tất cả mọi người đều im lặng.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận Lưu Sấm là lựa chọn thích hợp nhất.
- Chủ công nói cũng có lý.
Mấy người Gia Cát Lượng nhìn nhau cũng lắc đầu cười khổ.
Đúng vậy, tuổi của họ còn quá nhỏ, danh tiếng cũng không đủ, căn bản là không gây được sức ép... Theo như đó người có thể ra mặt được, ngoài Lưu Sấm ra thì không còn ai khác.
- Chủ công định mang bao nhiêu binh mã? Ai làm tướng? Ai làm quân sư?
Về chuyện này Lưu Sấm đã sớm thảo luận với Tuân Kham rồi. Hơn nữa Tuân Kham cũng biết là chắc chắn Lưu Sấm sẽ ra mặt.
Lưu Sấm nói: - Nay U Châu đã mệt mỏi, các đội binh mã bắt đầu uể oải, liên tiếpchinh chiến, đã sớm cực khổ không lời nào tả nổi. Hiện nay, Tử Nghĩa, Hành Nhược và Văn Trường phải đóng ở Bắc Cương, không thể điều được. Tướng quân Hán Thăng đóng ở Bắc Sơn giám sát Hung Nô vàCao Can cũng không thể điều. Trướng quân Trương Liêu nhất thiết phải trấn thủ Trung Sơn, Tử Long là nhân sĩ Trung Sơn,là đồng hương với Trương Yến. Tuấn Nghệ trước đây là thuộc hạ của Viên Thiệu, đi theo ta khó tránh khỏi xung đột... Mấy đội binh mã này cũng không thể điều động.
Ta thiết nghĩ lần này đến Nghiệp Thành không cần lĩnh nhiều binh mã lắm, tránh cho Viên Thượng nghi ngờ. Hiện nay Viên- Lưu hợp tác, đoàn kết chân thành mới có thể chống lại Tào Tháo... Bất cứ nguyên nhân nào dẫn đến xung đột cũng phải suy nghĩ một cách kĩ càng. Cho nên ta quyết định chỉ đem Lão Bi doanh cùng 800 Phi hùng vệ là đủ.
- Chỉ đem Lão Bi doanh sao?
Gia Cát Lượng nghe thấy không khỏi giật mình thốt lên: - Không phải ít quá đấy chứ?
Quân số đủ của Lão bi doanh là ba nghìn người cộng thêm 800 Phi hùng vệ của Lưu Sấm chưa đầy bốn ngàn người.
Muốn chống lại Tào, bốn ngàn người cũng là quá ít nhưng Gia Cát Lượng cảm thấy, Lưu Sấm chỉ đang đùa thôi…
Lưu Sấm cười nói: - Hà Bắc không thiếu binh mã. Ta đi Nghiệp Thành để bày tỏ thành ý hợp tác với Viên thị, có lão Bi doanh là đủ.
- Vậy Trọng Khang phải đi theo chứ?
- Điều này là đương nhiên rồi. Lưu Sấm suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói: - Ngoài Trọng Khang ra có Lệnh Minh nữa là đủ. Ngoài ra, từ Tử Long bên kia điều Lục Tốn đến đây, lại thêm cả Tử Gia, tin rằng có thể ứng phó với mọi chuyện thị phi, không cần lĩnh thêm người khác nữa.
- Không thể!
Gia Cát Lượng lập tức đứng dậy, lớn tiếng phản đối.
Lần này đến người luôn đối đầu với Gia Cát Lượng làTư Mã Ý cũng tán thành.
- Tài năng của Tử Gia, đệ không nghi ngờ gì. Chỉ có điều y chưa có kinh nghiệm trên chiến trường lớn, gặp chuyện phiền toái thiếu kinh nghiệm lui binh. Đệ biết chủ công muốn Tử gia như năm đó chủ công mang theo đệ đến Từ Châu. Nhưng tình hình hiện naykhác xa năm đó. Không phải là tanói Ôn Hầu kém hơn Viên Thượng mà là tình hình ở Nghiệp Thànhkhông thích hợp để Tử Gia rèn luyện; còn về phần Lục Tốn...Tuy tướng quân Văn Viễn rất khen ngợi y nhưng dù sao cũng không phải là người của chủ công. Chỉ để hai người họ theo chủ công, Lượng không thể yên tâm được, xin chủ công suy tính cho kĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...